2.3
“Đừng mà, không muốn. . .”
“Không thích anh làm em thoải mái thế này sao? Hửm?” Chu Uy Tuấn cười khẽ: “Anh biết rõ là em thích, nếu không thì tại sao thân thể em lại mềm nhũn như vậy, để mặc anh muốn làm gì thì làm?”
Anh cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả lên má trái của cô, anh dùng tay xoay mặt cô lại, sau đó đem đôi môi mát lạnh phủ lên môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, không hề khách khí mà tiến vào, để cho hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Một lát sau, anh thuận thế cúi người xuống, hôn phớt lên bầu ngực trắng nõn của cô, cuối cùng là đến nụ hoa đỏ hồng cứng rắn, dùng đầu lưỡi ẩm ướt vòng quanh chơi đùa.
“Kêu đi, anh muốn nghe.” Một tay anh trượt xuống bên dưới, chạm vào quần lót bằng tơ của cô.
“A. . . .” Ô Nguyệt Vân lắc đầu, mái tóc cũng theo đó mà lay động, cô cảm thấy thân thể mình càng lúc càng nóng.
“Vân Vân, kêu một tiếng cho anh nghe đi, anh thích nghe . . . nhanh nào!” Phía trên dùng lưỡi liếm mút, phía dưới cử động đầu ngón tay
“Em khó chịu. . . .” Ô Nguyệt Vân vặn vẹo mông, hai tay bị trói cũng nắm chặt lại.
“Ồ, em ướt rồi, thoải mái đến vậy sao?” Anh miết nhẹ đầu ngón tay, cách một lớp vải lại có thể tìm được chính xác khe huyệt của cô, khẽ ấn nhẹ để quần lót và đầu ngón tay tiến vào.
Ô Nguyệt Vân run rẩy, phát ra âm thanh như mèo kêu.
“Em không chỉ có thân thể đáng yêu mà ngay cả tiếng rên cũng đáng yêu như thế.” Chu Uy Tuấn khẽ cắn nhẹ lên ngực cô, khiến nhũ hoa ướt đẫm một mảng, vừa hôn vừa mút, sau đó lại dần dần trượt xuống dưới, rốt cuộc cũng phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng của cô, trong nháy mắt, đám lông rậm rạp thưa thớt đã hiện ra trước mắt anh.
Anh mở chân cô ra thật to, vùng đất non mềm đã được tưới nước, tươi đẹp lóng lánh.
Mặc dù đã nhìn thấy cảnh này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lần nào cũng khiến Chu Uy Tuấn như ngừng thở.
Quá đẹp, quá dâm mỹ, quá . . . dễ dàng khiến tim anh đập rộn lên!
Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng khiến Ô Nguyệt Vân dường như có ý thức tự giác, hoa huyệt khẽ co rụt lại, chảy ra dịch lỏng trong suốt ngọt ngào.
“Em. . .” Chu Uy Tuấn hoàn toàn nói không nên lời.
“A Tuấn, đừng nhìn em như vậy, em. . .” Ô Nguyệt Vân nức nở, ánh mắt nóng bỏng của anh khiến hai chân cô mềm nhũn, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng phía dưới đang co rút mãnh liệt, cô hóp bụng, muốn khép đùi lại.
Đáng ghét, anh còn muốn nhìn bao lâu nữa? Ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, cứ như mãnh sư đang nhìn chằm chằm vào con thỏ béo, nghĩ xem nên đùa giỡn con mồi thế nào để sau đó nuốt trọn vào bụng.
Mặc dù lần nào cũng đều bị anh nhìn như vậy nhưng con thỏ này vẫn không có cách nào thích ứng.
Một lúc lâu sau, Chu Uy Tuấn mới cử động, anh khẽ rút ngón tay để dịch lỏng chảy ra ngoài, sau đó lại giơ ngón tay lên trước mặt hai người, hai đầu ngón tay khẽ động, dịch lỏng kia lập tức kéo thành những sợi tơ óng ánh dính ở giữa kẽ tay của anh.
Ô Nguyệt Vân nhắm chặt mắt, không dám chứng kiến cảnh tượng tuyệt mỹ khiến người ta run rẩy như vậy.
Đây là ái dịch của cô, lại bị anh dùng tay để thưởng thức . . .
Chợt, cô đột nhiên trừng mắt, nhìn xuống đỉnh đầu đang chôn ở giữa hai chân mình, nức nở hét lên: “A Tuấn!”
“Vân Vân, em thật ngọt. . . .” Chu Uy Tuấn dùng hai tay giữ đầu gối của cô, kéo chân cô càng thêm mở rộng, sau đó vùi đầu sâu vào chính giữa.
Dịch lỏng tiết ra càng nhiều, tỏa ra mùi hương nồng đậm, lại càng làm cho Chu Uy Tuấn trở nên điên cuồng.
Đầu lưỡi anh lướt qua giữa khe hẹp, hai múi thịt căng đầy che đi đầu lưỡi, khiến anh nhớ tới lúc phái nam của mình bị hoa huyệt non mềm của cô ngậm đến sảng khoái, đầu lưỡi lại càng không ngừng điên cuồn đảo quanh nhụy hoa yếu ớt mẫn cảm.
Cho đến khi chính anh cũng không nhịn được nữa, nâng thân thể bịn rịn mồ hôi, vươn tay mò trên đầu tủ lấy bao cao su để đeo vào.
“Tuấn, em. . .” Ô Nguyệt Vân mơ màng vặn vẹo thân thể, bầu ngực no đủ cũng theo đó mà lay động.
Chu Uy Tuấn không đợi cô nói xong thì thân thể đã đè lên người cô, thắt lưng khẽ nhấn xuống, đem phái nam nhắm chuẩn xác tiến vào trong cơ thể mất hồn của cô.
Bị nhồi đến căng đầy, bị bao chặt đến sảng khoái, cả hai người đồng thời phát ra âm thanh rên rỉ.
Sau đó, anh bắt đầu chuyển động thắt lưng, thoáng chốc rút ra rồi lại lập tức đẩy vào, triền miên không dứt, cứ như vậy mà dùng sức va chạm vào bên dưới của cô, nhìn mình đang bị cô cắn nuốt.
Khe huyệt của cô tựa như một cái miệng nhỏ tham ăn, không ngừng mút lấy dục vọng to lớn của anh, khép khép mở mở, liên tục phun ra nuốt vào, lại còn chảy ra chất lỏng ngọt ngấy khiến cho người ta điên cuồng.
“Cái miệng nhỏ bên dưới của em thật là tham ăn!” Giọng nói của anh có chút run rẩy.
“A! Tuấn . . . Lớn, lớn quá, anh nhẹ một chút!” Ô Nguyệt Vân cảm thấy da đầu tê dại, nhưng rồi lại thoải mái đến cực hạn.
Hai bầu ngực của cô lay động, ánh mắt mờ mịt, đôi môi khẽ mở khiến cho Chu Uy Tuấn không ngừng ra sức đâm vào, Ô Nguyệt Vân thở dốc càng thêm kịch liệt, hai tay bị trói bằng cà vạt theo động tác của anh lại càng thêm siết chặt, Chu Uy Tuấn vươn tay cởi trói cho cô, hai tay vừa được tự do, cô lập tức túm chặt ga giường.
“Em thật là chặt muốn chết! Mất hồn như vậy, thật khiến anh điên cuồng!” Anh cúi đầu, nhấm nháp nụ hoa đang nảy loạn.
Hai chân cô kẹp chặt lấy hông anh, thân thể bị anh đưa đẩy lên liên hồi, không ngừng run rẩy: “Tuấn, em không được. . . khó chịu quá. . .” Cô bấu chặt vào tay anh, trong ánh mắt chỉ có ham muốn cuồng loạn.
“Đã tới rồi sao?” Kỳ thực không cần phải hỏi cũng biết tình trạng của cô, vách tường thịt bên trong hoa huyệt đã bắt đầu co rút.
Ô Nguyệt Vân không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu, cả người giống như bị chìm vào trong nước, chỉ biết ôm chặt lấy khúc gỗ, trong đầu hiện lên đủ loại sắc thái và những hình thể bất quy tắc, không biết làm sao để hình dung khoái cảm đang cuồn cuộn kéo đến như muốn ép cô đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ này.
Thời gian giống như trôi qua mấy trăm năm, lại giống như chỉ một giây ngắn ngủi, khoái cảm trở nên mãnh liệt, trong đầu vang lên một tiếng, Ô Nguyệt Vân ngửa đầu hét to, cho đến khi mọi thứ qua đi, cơ thể cô lập tức trở nên mềm oặt co quắp.
Đôi mắt của Chu Uy Tuấn khẽ híp lại, lúc thân thể cô trở nên mềm nhũn, anh vươn tay nâng mông của cô lên, không cho phép cô tách khỏi mình.
Anh cắn răng, mồ hôi nhễ nhại, mạnh mẽ ra vào bên trong hoa huyệt bởi vì cao trào mà càng thêm căng chặt, khiến cho ái dịch tiết ra ồ ạt. Anh cũng sắp tới rồi . . . sắp tới rồi.
Một cái, hai cái, ba cái —— thân thể của Chu Uy Tuấn cứng đờ, anh dùng sức tiến vào nơi sâu nhất bên trong hoa huyệt của cô, phát ra tiếng gầm như dã thú, chất lỏng nóng rực theo tiếng gầm của anh mà bắn ra, thật lâu sau mới dần dần ngừng lại.
Anh rút ra dục vọng đã có chút mềm xuống, chất lỏng tích tụ bên trong khe huyệt theo đó mà chảy ra ngoài, khiến ga giường bị nhuốm ướt một mảng.
Chu Uy Tuấn thở ra một hơi, tháo bao cao su ném qua một bên, sau đó hôn lên khuôn mặt của Ô Nguyệt Vân rồi ôm chặt lấy cô, vừa thỏa mãn vừa quyến luyến, nhẹ nhàng gặm cắn cần cổ phiếm hồng, đến tận lúc hai người chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro