
Chương 23
Sau khi thỏa mãn, Tống Khuynh Vân được Nghiêm Hàn Lãnh ôm chặt trong lòng, cả hai cùng ngồi bên ban công, ngắm mặt trời mọc.
Nghiêm Hàn Lãnh vuốt ve bờ vai trắng bóc của bé con của anh, cúi xuống thơm nhẹ một cái:
-"Vân Nhi! Thời gian này em phải giữ sức khỏe cho tốt nhé! Đợi bộ phim này xong! Chúng ta đính hôn! Được không em?"
Tống Khuynh Vân bình thản:
-"Chỉ cần anh hứa với em sẽ dứt khoát với Lý Hiểu Thanh! Em sẽ đồng ý!"
Cô quay lại nhìn anh, một cách thẳng thắn:
-"Em là người đơn giản, anh biết mà! Anh luôn biết em chỉ mong một mối tình bình thường! Em ở bên anh bao lâu nay, vì em chưa nghĩ gì tới xác định nên mới mắt nhắm mắt mở mọi việc, nếu anh muốn đính hôn, đó là chuyện nghiêm túc, em có thể cùng anh đính hôn, kết hôn thậm chí sinh con và sống cùng anh tới già, chỉ cần anh hứa anh sẽ dứt khoát với mấy cô gái kia!"
Nghiêm Hàn Lãnh nựng nhẹ cằm cô, cúi xuống hôn cô một cái.
-"Được! Cho anh một thời gian, anh sẽ xử lý!"
Tống Khuynh Vân có phần hơi ngạc nhiên, cô nghĩ anh ta sẽ không đồng ý cơ, chả phải Lý Hiểu Thanh là bảo bối của anh ta sao? Nhưng cô không thể làm gì lúc này, cứ từ từ tìm hiểu đã...
Nghiêm Hàn Lãnh thấy cô không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn:
-"Bé con! Thật mong anh sẽ thấy được em mặc váy cưới!"
Stephen khi tỉnh giấc thì gào khóc kêu đói, đã ăn hết 3 bát mì rồi.
Nghiêm Hàn Lãnh khó chịu ra mặt:
-"Lần sau say thì về nhà cậu, đừng tới đây, dọa Vân Nhi đến hoảng đó!"
Stephen mặc xác anh nói, vừa ăn mì vừa khen:
-"Tiểu hồ ly à! Em nấu ăn ngon thật đó! Nếu không tham gia giới giải trí, em cũng có thể đi làm đầu bếp đó!"
Tống Khuynh Vân không nói gì, chỉ cười một cái rồi tiếp tục ăn.
Nghiêm Hàn Lãnh nhìn cô cười, tâm trạng thấy tốt lên rất nhiều, anh nắm tay cô:
-"Sắp năm mới rồi! Một lúc nữa anh đưa em đi dạo một chút, em có muốn gì chuẩn bị trước không?"
Stephen nghe thấy từ "năm mới", vội nói:
-"Tiểu hồ ly! Bên tạp chí "SHINE" hôm trước gửi hợp đồng cho em! Họ muốn mời em chụp bìa tạp chí tháng này cho họ! Em thấy sao?"
Tống Khuynh Vân lẳng lặng nhìn Nghiêm Hàn Lãnh, rồi lại nhìn Stephen:
-"Để em suy nghĩ đã! Tạp chí "COSTUME" còn chưa biết doanh số thế nào? Em sợ nhận tiếp thì không ổn!"
Nghiêm Hàn Lãnh nghĩ cô lo lắng, vội an ủi:
-"Không phải lo! Có anh rồi, anh chả phải đã hứa với em, doanh số chỉ vượt mức đề ra sao, yên tâm!"
Tống Khuynh Vân quay sang nhìn anh:
-"Không nói vậy được! Từ lúc em ra mắt, lúc nào cũng dính lấy anh, em không muốn vậy, em muốn tự đứng bằng đôi chân của em!"
Stephen nghe vậy, thấy không khí căng thẳng, vội lên tiếng xoa dịu:
-"Không sao! Em muốn nghĩ thì cứ nghĩ! Nếu không muốn thì nói với anh! Anh giúp em từ chối!"
Cô gật đầu.
Đợi hai người kia ăn xong, cô vừa lặng lẽ thu dọn, vừa nghĩ: Đương nhiên, cô chả muốn từ chối tài nguyên nào hết, nhưng vừa rồi Nghiêm Hàn Lãnh sốt ruột cầu hôn, cô sợ anh ta sẽ nhân lần lên tạp chí này mà công khai việc đính hôn, lúc đó, giải quyết sẽ càng khó khăn hơn. Vừa nãy, cô cũng cố tỏ ra thái độ là cô không muốn tiếp tục dính lấy Nghiêm Hàn Lãnh, từng bước muốn rời khỏi anh ta, Stephen nhìn rõ thấy thế, chắc chắn sắp tới sẽ không ép cô tiếp tục hợp tác với Nghiên Hàn Lãnh, cho đến khi hết thời hạn một năm.
Stephen sau khi nghỉ được một chút thì có điện thoại An Sâm gọi đến báo về công ty giải quyết một số việc.
Nghiêm Hàn Lãnh lại có thời gian cùng cô gái của anh. Nhìn cô chăm chí xem kịch bản, anh vui vẻ cười, nhoài người về phía cô:
-"Đang xem gì mà cười vậy?"
Tống Khuynh Vân bình thản trả lời:
-"Xem đoạn Mặc Tiến đưa Ngô Lan đi thử váy cưới, cô ấy mặc không vừa, anh ta liền nói không phải do cô ấy béo, mà do bản thân anh ta nuôi cô ấy quá tốt! Sau đó họ đưa nhau đi chọn một cái khác! Lãnh! Anh nói xem! Trên đời có người đàn ông nào luôn nhận lỗi về phía mình không?"
Nghiêm Hàn Lãnh nựng cằm cô, cười:
-"Chỉ cần việc đó làm nữ nhân anh ta thương thấy vui! Đương nhiên sẽ làm!"
Cô lạnh nhạt "ồ" một tiếng.
Bỗng thấy Nghiêm Hàn Lãnh kéo chân mình ra, nằm lên đùi, tay anh nhẹ nhàng vuốt má cô.
-"Em biết tại sao anh muốn nhận vai diễn kia không? Em chưa từng quan tâm sao?"
Cô bình thản:
-"Anh không tham gia việc của em! Em không quản việc của anh! Vốn luôn là vậy!"
Anh tiếp tục vuốt ve gò má kia:
-"Là anh sợ, sợ em sẽ thích người kia mất! Sau đó sẽ nghĩ kế rời khỏi anh?"
-"Chứ không phải do anh thấy Hồn Dã giống anh sao?"
Anh ngạc nhiên:
-"Giống?"
Cô gật đầu:
-"Giống mà! Rất giống! Khi đọc kịch bản này, đọc đến Hồn Dã, em liền nhớ tới anh! Đều thích độc chiếm như vậy!"
Nghiêm Hàn Lãnh đột ngột ngẩng lên, hôn cô một cái thật sâu, biết bản thân mình không thoát được, Tống Khuynh Vân giãy dụa một chút, rồi lại thôi. Thấy cô không chịu tiếp nhận mình, ai đó tàn nhẫn bấu mạnh eo cô một cái, thừa lúc cô mở miệng kêu đau, xâm nhập vào bên trong. Đơi đến khi cả hai khó thở đến tái mặt, ai đó mới buông ra.
-"Em nói đúng! Nhưng không những chiếm hữu, anh cũng rất tàn nhẫn, anh sẽ thà hủy diệt đi còn hơn, ví dụ nhé, nếu em định rời khỏi, anh sẽ thà phá hủy em, còn hơn trao em cho kẻ khác! Vân Nhi, em hiểu không?"
Tống Khuynh Vân không hề sợ hãi:
-"Thế vẫn là xuất phát từ thích tính chiếm hữu mà thôi!"
Nghiêm Hàn Lãnh ôm chặt lấy cô:
-"Đừng rời khỏi! Anh sẽ cho em mọi thứ em từng mong muốn, thậm chí những thứ kẻ khác không cho em được! Chỉ cần em bên anh là được, không khó đúng không em?"
Cô cười nhạt:
-"Lãnh! Còn nhớ lần anh cứu em về từ khách sạn chứ! Em từng hỏi anh, anh cũng khẳng định anh bên em có mục đích riêng đúng không? 3 năm rồi, có thể trả lời cho em được rồi chứ?"
Anh siết chặt cô hơn:
-"Chỉ cần em đồng ý kết hôn, anh sẽ nói cho em! Chúng ta trao đổi công bằng!"
Cô đẩy anh ra, nhìn thẳng vào anh:
-"Trước giờ chúng ta không phải luôn là trao đổi công bằng đó sao? Nhưng em không đồng ý đâu, em chỉ chấp nhận đính hôn nếu anh dứt khỏi Lý Hiểu Thanh mãi mãi thôi! Còn về kết hôn, bí mật kia không đáng giá bằng cuộc đời của em đâu!"
Cô đứng dậy, định bỏ đi, ai ngờ bị anh kéo dậy lại ngồi vào lòng anh.
-"Vậy nói cho anh, thứ gì sẽ khiến em đồng ý? Thứ gì sẽ khiến em kết hôn cùng anh?"
Cô bình tĩnh:
-"Thứ đó anh không cho em được!"
Anh bóp mạnh cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình:
-"Thứ gì? Chả lẽ 3 năm bên anh, em còn thứ gì chưa có được sao? Được! Nói cho anh, anh liền đem tới cho em!"
Bỗng dưng, đôi mắt cô đẫm lệ:
-"Nghiêm Hàn Lãnh! Thứ anh cho em suốt 3 năm chỉ là vật ngoài thân, thứ em thật sự muốn, là lòng tin, anh chưa từng cho em, không phải vậy sao? Em biết vì sao anh không cho em thứ đó, có lẽ vì anh đã cho người khác, cũng...có lẽ...với anh em chỉ là vật trong tay, đúng không anh?"
Nói rồi, cô chạy vào phòng vệ sinh, xả vòi hoa sen, đứng đó, mặc nước nóng xóa tan đi mọi thứ, nhưng xem ra chỉ có nước mắt là trôi đi, còn nỗi đau nó vẫn còn nguyên...
Sao anh cứ ép tôi phải nhớ, tôi đã muốn quên, quên sạch sẽ rồi mà!
Khi Nghiêm Hàn Lãnh đạp cửa bước vào, anh chỉ thấy cô ngồi sàn đá phòng tắm, căn phòng nghịt khói nóng, vội vã kéo cô ra ôm vào lòng:
-"Em sao vậy chứ? Tự nhiên làm vậy? Không sợ chết bỏng sao?"
Đặt cô lên giường, cả cơ thể cô rõ ràng vừa tắm nước nóng, nóng tới mức cơ thể đỏ lên như tôm luôc, anh vội vàng lấy một thau nước lạnh, lấy khăn định lau người cho cô, nhưng khi vừa định cởi đồ của cô, cô vội vàng co lại, nhìn anh sợ hãi... ánh mắt này... như thể anh là ác quỷ vậy...
Tuy không hiểu việc gì, Nghiêm Hàn Lãnh vẫn cố gắng trấn an cô:
-"Vân Nhi! Đừng sợ! Anh chỉ lau người cho em thôi! Đảm bảo không làm gì! Anh hứa mà! Ngoan đi em!"
Tống Khuynh Vân liền im lặng nằm xuống, tấm khăn lạnh lướt khắp cơ thể, nhưng khi vừa chạm tới bụng, cô lại giãy nảy:
-"Nghiêm Hàn Lãnh! Đừng chạm vào chúng tôi! Anh...không được chạm vào đó!"
Nghiêm Hàn Lãnh khó hiểu, cô rốt cuộc làm sao vậy? Tuy họ vừa có chút tranh luận, nhưng không tới mức phải bài xích anh tới mức này chứ? Không, cô vừa nói gì? Chúng tôi? Là cô và ai? Anh nhớ ra, cả ngày hôm nay, cô rất yên tĩnh, làm gì cũng có vẻ như chống đối anh, rốt cuộc cô làm sao vậy?
-"Được! Anh không chạm vào đó! Vân Nhi, có chuyện gì, nói cho anh nghe, chúng ta giải quyết được không?"
Cô như điên dại, cười lên đau đớn:
-"Giải quyết? Anh đã giải quyết xong lâu rồi! Đã xong cả rồi! Không thể làm gì nữa rồi!"
Vừa nói tới đó, Nghiêm Hàn Lãnh còn chưa kịp hiểu ra, thì thấy Stephen và An Sâm từ đâu chạy vào, anh vội lấy chăn phủ lên cô, quát lớn:
-"Các người làm trò gì thế?"
Tống Khuynh Vân lẳng lặng không nói gì, nhưng mắt lại nhìn Stephen không ngừng rơi nước mắt.
Nghiêm Hàn Lãnh bị Stephen kéo ra lôi ra ngoài, An Sâm tiến tới Tống Khuynh Vân ôm cô ấy vào lòng:
-"Khuynh Khuynh! Nghe lời tớ! Bình tĩnh nhé! Chúng ta uống thuốc rồi đi nghỉ được không?"
Nghiêm Hàn Lãnh chỉ kịp nghe tới đó, Stephen đã đóng cửa phòng lại, lôi anh xuống phòng khách.
Anh thét lớn:
-"Các người sao vậy? Cô ấy làm sao thế? Các người đang giấu tôi việc gì?"
Stephen bỗng nhưng cũng giống cô, quay sang nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn, được một lúc, anh ta chỉ thở dài rồi ngồi xuống:
-"An Sâm ở đây thì sẽ ổn thôi! Cô ấy sẽ ổn thôi! Yên tâm!"
Nghiêm Hàn Lãnh tức giận:
-"Rốt cuộc cô ấy làm sao?"
Stephen hỏi lại:
-"Vừa nãy cô ấy và cậu nói chuyện gì?"
Nghiêm Hàn Lãnh thành thực:
-"Kết hôn, lập gia đình!"
Stephen ngả người về đằng sau:
-"Sáng nay chưa tỉnh táo, tôi cũng quên mất, đến khi họp xong liền nhớ ra, hôm nay là 29/1, liền cùng An Sâm vội vã chạy tới! May là vẫn kịp! Nhớ lấy, lần sau đừng đả động tới mấy thứ linh tinh trước mặt cô ấy! Đặc biệt vào ngày này, tâm lí cô ấy không tốt!"
Nghiêm Hàn Lãnh ngồi xuống cạnh Stephen, khó chịu:
-"Rốt cuộc có chuyện gì, cô ấy vừa dọa tôi một phen đứng tim đó, cậu biết gì thì nói ra, tôi còn biết đường mà tránh!"
Stephen vẫn giữ nguyên tư thế, giọng đều đều:
-"Đã xảy ra khoảng 3 năm rồi! Cô ấy từng ép tôi và An Sâm hứa rằng không tiết lộ, cậu cũng đừng mất công tìm hiểu làm gì, tôi đã che lại cả rồi! Cô ấy sẽ tự nói với cậu nếu cô ấy muốn, dù gì đó là việc của hai người!"
Vậy Nghiêm Hàn Lãnh có thể chắc chắn 2 việc: một là anh chắc chắn là lý do khiến cô như vậy, hai là cô muốn giấu anh, không muốn cho anh biết.
Anh thở dài:
-"Có gợi ý gì không?"
Stephen vẫn đều đều:
-"Về việc gì? Nếu là cách giải quyết thì cứ để cô ấy như thế đi, có lẽ An Sâm sẽ khuyên được, còn nếu là sự việc đó thì tôi đã cho cậu gợi ý rồi, hẳn 2 cái, 29/1, 3 năm trước!"
Nghiêm Hàn Lãnh cố hồi tưởng, thời điểm đó, anh và cô mới bên nhau một thời gian, cô lúc đó vẫn rất ngoan ngoãn, căn bản họ không xảy ra việc gì... là chuyện gì đã khiến cô mất bình tĩnh như thế?
Vừa lúc đó, An Sâm bước xuống, khuôn mặt mệt mỏi vô cùng.
Stephen hỏi:
-"Cô ấy sao rồi?"
An Sâm ngồi phịch xuống:
-"Ổn rồi, uống thuốc an thần xong thì ngủ rồi, cũng tại tôi, không biết tại sao lại quên hôm nay là 29/1 vậy!"
Stephen bước tới vỗ vai cô:
-"Không phải tại cô, sáng nay tôi ở đây, mà cũng không nhớ ra, cũng để ý hôm nay cô ấy rất im lặng, nghĩa ra tôi phải nhìn ra!"
Cả hai thở dài, Nghiêm Hàn Lãnh cảm giác khó chịu vô cùng, tại sao chuyện của cô, lại chỉ mình anh không biết!
An Sâm thấy Nghiêm Hàn Lãnh suy tư thì khó chịu:
-"Khỏi nghĩ! Người như anh thì nghĩ được gì chứ? Chỉ làm khổ cô ấy thôi! Stephen, em về đây!"
Nói xong đứng dậy rời đi:
-"Nghiêm Hàn Lãnh! Anh có biết câu nói: "Có một tình yêu gọi là buông bỏ" không? Nếu không dám chắc mang lại vui vẻ cho cô ấy, thì tôi tốt bụng khuyên anh một câu, đừng để tới lúc cả hai nhìn nhau còn không thể gật đầu tới một cái, cô ấy sớm đã không còn tình cảm với anh rồi!"
Stephen nghe cô nói vậy, lắc đầu chán nản, anh nhìn kẻ nào đó mặt đang lộ rõ vẻ khó chịu.
-"Cậu đã hiểu cảm giác của cô ấy chưa? Ở bên người có bí mật giấu mình, cảm giác không vui vẻ nhỉ? Cậu giấu được 3 năm chứ không thể giấu cô ấy cả đời, rồi một ngày cô ấy sẽ phát hiện ra thôi, cô ấy là người thông minh vô cùng!"
Nói rồi cũng ra về.
Nghiêm Hàn Lãnh lên phòng thì thấy cô bé của anh đã ngủ say.
Bước tới ngồi cạnh cô, nắm nhẹ lấy tay cô.
Bé con, em rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mà không thể nói với anh, mà lại phải nhắm mắt chịu đựng một mình?
2 ngày tiếp theo, cảm giác Nghiêm Hàn Lãnh như ngồi trên đống lửa.
Cô đã tỉnh lại, cũng đã trở lại bình thường, nhưng...
Cô không nói chuyện, rất yên tĩnh, chỉ ngồi một chỗ, hoặc bày việc lung tung ra làm, thi thoảng bắt gặp anh nhìn cô, cô chỉ chăm chú nhìn lại, sau đó lại lẩn mất tăm.
Cô cũng không nghe điện thoại, ai gọi đều tắt máy, đều không trả lời.
Cuối cùng, đến chiều ngày thứ 2, Nghiêm Hàn Lãnh đã hoàn toàn đầu hàng trước cô, đành mở miệng trước:
-"Vân Nhi! Tối nay Nghiêm thị tổ chức một bữa tiệc từ thiện lớn, em có muốn đi cùng anh không? Ông nội rất nhớ em!"
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng:
-"Được! Muốn em mặc phong cách nào?"
Anh vui vẻ khi thấy cô cười:
-"Tùy em! Thế nào cũng được! Em mặc gì cũng đẹp! Sẽ là người đẹp nhất!"
Cô đứng dậy lẩm bẩm:
-"Từ thiện sao? Vậy sang trọng một chút đi, nhưng cũng phải cuốn hút một chút!"
Nói rồi tự mở tủ, chọn cái đầm tiệc màu tím, chiếc đầm này là hàng gia công từ Ý, rất hiếm, cổ khoét sâu, hở lưng, bó sát, nhưng đẹp nhất là viên đá trắng đính ở eo, tạo cảm giác cao quý. Tự ướm thử trước gương, cô quay sang nhìn anh:
-"Bô này được không?"
Anh gật đầu, cô mỉm cười, để bộ đồ lên giường, rồi đi tắm.
Đang tắm, cô liền thấy cơ thể mình bị anh ôm chặt vào lòng, hai cơ thể trần trụi dính liền vào nhau.
Cô cười:
-"Muốn à?"
Nghiêm Hàn Lãnh trái với suy nghĩ của cô, chỉ yên lặng ôm cô.
-"Vân Nhi! Anh đã biết việc em dùng thuốc an thần hàng ngày rồi! Có thể nói với anh, trên người em còn bao nhiêu bí mật đây, sao 3 năm rồi, em vẫn không ngừng làm anh ngạc nhiên thế?"
Tống Khuynh Vân quay lại nhìn anh:
-"Ai cũng có bí mật riêng, như vậy chả phải tốt nhất sao? Dù sao những việc đó, anh căn bản không cần biết, cũng như việc, em chỉ cần ngoan ngoãn bên anh vậy, không cần lý do, đúng không anh?"
Cả hai yên lặng nhìn nhau, rốt cuộc họ phải đau đớn tới mức nào, mới có thể khiến người kia mở lòng đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro