Chương 5
Tưởng Qúy Đào khôi ngô tuấn tú tham gia phát biểu tại lễ kỷ niệm 199 năm thời trang mùa xuân Milan, tất cả những siêu sao điện ảnh và truyền hình nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới, những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân cũng như chính trị nhất loạt đều tề tụ nơi đây.
Trên đài một người mẫu hàng đầu đang diễn xuất hết mình, không khí dưới đài vô cùng sôi nổi, náo nhiệt, mà Qúy Đào lại chỉ yên lặng ngồi một chỗ, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, thậm chí ngay cả khi Chu Khiếu Hồng đã ngồi bên cạnh anh từ lúc nào, anh cũng không biết.
Khiếu Hồng buồn bực liếc mắt nhìn anh một cái, nhỏ giọng hỏi:"Anh đang nghĩ gì mà nhập thần vậy?"
Qúy Đào đang trầm tư suy nghĩ thì bị cắt đứt, nhưng ánh mắt anh vẫn như trước nhìn chăm chú vào trước đài. "Không, anh không nghĩ gì cả."
"Thật không?" con ngươi đen của Khiếu Hồng nhìn thẳng vào anh."Mọi chuyện giải quyết sao rồi?"
Anh hơi sửng sốt."Chuyện gì?"
"Tối hôm qua anh khăng khăng phải về Venice, cho nên em đoán nhất định có chuyện quan trọng cần giải quyết. "Cô cố ý tạm dừng một chút. "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Cũng có thể nói như vậy." giọng điệu Qúy Đào trầm xuống, hơi tức giận.
Ngay cả anh cũng không hiểu được, vì sao bản thân muốn ngàn dặm xa xôi từ Milan chạy về Venice, sau đó lại trở lại Milan, cũng chỉ vì muốn gặp Như Nhụy một cái, muốn nhìn hai gò má phấn hồng của cô một chút, dáng vẻ vì tức giận mà đỏ bừng. Không biết từ khi nào nhất cử nhất động của cô đã ràng buộc suy nghĩ của anh, làm cho anh chiêm bao.
"Chuyện ở Venice giải quyết thế nào rồi?" Khiếu Hồng lại hỏi.
"Bên đấy không còn việc gì." Anh đơn giản trả lời.
"Ngày mai cùng em đến sân khấu kịch Milan xem "Romeo và Juliette" nhé! Có được không?"
"Để mai rồi nói sau!"
Khiếu Hồng cảm thấy hành động của anh có chút khác thường, cô ở cùng anh không phải chuyện ngày một, ngày hai, nếu có chuyện gì sao cô có thể không nhận ra?
Gần ba năm nay, hai người chẳng những là đồng nghiệp trên công việc, cũng là tri kỉ trong chuyện tình cảm. Tuy không ước định trói buộc đối phương, mỗi người có một không gian sống riêng. Nhưng Khiếu Hồng cho rằng, ngày nào đó Qúy Đào nói muốn kết hôn, đối tượng chắc canh là mình, cô vô cùng tin tưởng về bản thân mình, với Qúy Đào lại càng nắm chắc.
Cô không biến sắc, đưa tay dịu dàng cầm lấy tay anh, trong giọng nói có chút thất vọng. "Em đã chờ xem vở ca kịch này từ rất lâu rồi, nếu anh thật sự có việc, thì thôi vậy. Để lần khác chúng tôi cùng đi xem!"
"Em không nhất đinh phải đi xem cùng anh, cũng có thể rủ người bạn khác cùng đi!"
"Người khác cũng không phải anh, cảm giác sẽ không giống nhau." Cô thản nhiên cười."Không sao, chờ anh rảnh, chúng ta sẽ cùng đi xem!"
Qúy Đào trầm mặc một lát, rất nhiều hình ảnh chạy qua trong đầu, từng bóng dáng đều là của Như Nhụy. Đột nhiên, anh vô cùng chán ghét cái cảm giác này, vì thế nói:"Thật ra ở Venice cũng không có việc gì, ngày mai anh cùng em đi xem kịch "Romeo và Juliette" !"
Khiếu Hồng nở nụ cười, dịu dàng vuốt ve tay anh. "Vở kịch "Romeo và Juliette" ngày mai nhất định vô cùng đặc sắc."
Qúy Đào cười cười, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi. Từ khi Như Nhụy bước vào cuộc đời anh, suy nghĩ của anh trở nên không hề bình tĩnh, lý trí, cuộc sống cũng đột nhiên trở nên không hề bình thường. Anh không thích loại cảm giác không thể khống chế này...... Có lẽ ở chung với Khiếu Hồng cũng sẽ có cảm giác giống như vậy. Anh nghĩ vậy, tay dịu dàng ôm lấy Khiếu Hồng, ánh mắt chăm chú nhìn về sân khấu phía trước.
Khiếu Hồng mơ hồ có thể cảm nhận được sự rối bời trong suy nghĩ của Qúy Đào, rốt cuộc là chuyện gì làm cho anh mất hồn mất vía như vậy? Trong lòng cô đột nhiên trào lên cảm giác khó hiểu bất an.
"Lễ Noel, chúng ta cùng đến Pháp nghỉ phép được không? Chồng trước của em có một vườn nho ở Pháp, nơi đó rất yên bình, rời xa thành thị ầm ĩ, không ai có thể quấy rầy chúng ta. Chúng ta tạm thời gác lại mọi công việc, tới đó nghỉ vài ngày thật thoải mái, anh thấy có được không?"
"Đến lúc đó rồi nói sau! Anh không thể đáp ứng em trước được, nếu đến lúc đó không thể thực hiện, sẽ khiến em thất vọng."
"Haiz!" Cô thất vọng than thở một tiếng, trong mắt không che giấu được thất vọng."Không sao, em lúc nào cũng chờ anh trả lời."
** ** **
Đã một tuần nay không có tin tức của Tưởng Qúy Đào, giống như anh đã biến mất trong không khí vậy, không ai biết khi nào anh trở về. Trần Như Nhụy không hiểu được là trong lòng nhẹ nhõm hay là thất vọng, nói tóm lại trong lòng có cảm giác không nói được thành lời, cảm thấy phiền muộn bực tức.
Sáng sớm mùa đông ở Venice đặc biệt rét lạnh, ngoài cửa sổ sương trắng mờ mịt, càng tăng thêm nỗi nhớ quê nhà của cô. Đài Loan bây giờ có lạnh không? Không biết cha thế nào rồi? Thần Tuyên còn tìm cô nữa không? Cô càng nghĩ càng khổ sở.
Tương lai vận mệnh của mình rồi sẽ đi về đâu? Anh sẽ đuổi mình về nhà chứa chứ? Sợ hãi quấn lấy cô, làm cô lạnh run người, tâm tình rơi xuống đáy vực.
Mĩ Quyên đẩy cửa vào. "Chào buổi sáng. Tối hôm qua rất lạnh, cô ngủ có thoải mái không? Tôi mang bữa sáng vào nhé?"
Như Nhụy lười nhác duỗi người, cười ngại ngùng."Buổi sáng thật sự rất lạnh! Bên ngoài sương mù dày đặc, Thời tiết khắc nghiệt như vậy cho tới khi nào?"
"Sương mù dày đặc như vậy, chúng tôi đã sớm quen rồi. Ở Venice quanh năm suốt tháng đều có thể thấy được loại sương mù dày đặc cả người không thấy được năm ngón tay này. Venice là thành phố nhiều mưa, nhiều sương, khi trời mưa, trong thành phố còn lụt sâu như nước biển, cho nên mỗi người đều chuẩn bị một đôi giày đi mưa."
Cô thì thào tự nói."Hóa ra là như vậy." Lại tiếp tục hỏi:"Bình thường thời tiết như thế nào cô mới ra ngoài?"
Mĩ Quyên nở nụ cười."Dù cho mưa to gió lớn, chúng tôi cũng sớm quen rồi. Nên khi cần ra ngoài mua đồ, thì vẫn phải ra thôi."
"Cô có thể đưa tôi ra ngoài đi dạo được không?" Cô khẩn cầu ."Tôi đến Venice đã mấy ngày rồi, đang ở thành phố nổi tiếng thế giới, nhưng lại chưa hề được ra ngoài mở mang kiến thức về diện mạo của nó, thật đáng tiếc...... Tôi cũng không muốn làm khó dễ cô, chỉ cần cô đưa tôi đi dạo loanh quanh đây cũng được. Làm ơn!"
"Điều này......"
"Tôi đã buồn chán hơn một tuần nay rồi, tên vô lại kia lại không biết khi nào trở về......" Cô có vẻ hơi phiền muộn bực tức.
"Tôi có thể đưa cô ra ngoài, nhưng mong cô đừng làm tôi khó xử."
Lúc này Như Nhụy mới vui vẻ nở nụ cười, luôn miệng bảo đảm :"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời ."
Sau khi Như Nhụy dùng xong bữa sáng, Mĩ Quyên chuẩn bị áo khoác ngoài cho cô, cùng nhau rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, liền bị một cơn gió lạnh mang mùi vị mằn mặn của nước biển thổi tới luồn vào cả áo khoác ngoài, cô dùng sức xoa bóp hai tay vào nhau, miệng thở ra khói."Trời ạ, lạnh quá! Sao ở đây có thể lạnh như vậy? Ngón tay sắp đông cứng lại rồi!"
Mĩ Quyên bị dáng vẻ hồn nhiên của cô chọc cười."Chưa hết đâu! Khi trời mưa, nhiệt độ không khí còn có thể hạ thấp nữa, đến lúc đó còn lạnh hơn."
"Lạnh như vậy còn có du khách tới sao?"
"Bình thường lúc này du khách cũng giảm đi nhiều." Mĩ Quyên nhìn hai gò má của cô hồng lên vì lạnh."Nếu cô thấy lạnh, chúng ta trở về thì hơn."
"Không, không. Vừa mới bắt đầu nên còn chưa thích ứng, giờ đã tốt hơn nhiều." Cô tiếp tục hỏi:"Sao cô đến được Italia? Vì sao lại giúp việc ở nhà Qúy Đào?"
Vẻ mặt Mĩ Quyên mang ít buồn bã."Tôi bị bọn buôn người ở Đại Lục bán tới Italia, lúc ấy may mắn gặp được thiếu gia, là người đã cứu tôi, nếu không tôi cũng không biết bây giờ mình đã lưu lạc ở nơi nào, biến thành bộ dạng gì."
Như Nhụy cực kỳ kinh ngạc."Tôi không nghĩ cô cũng gặp phải chuyện như vậy." Cô lại vội vàng hỏi:"Anh ta không muốn thả tự do cho cô ư?"
"Không, không phải. Là tôi tự nguyện ở đây, dù sao trở lại Đại Lục, cũng lại bị bán vào nhà chứa thôi, tôi thà ở đây, còn tự do hơn." Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Như Nhụy có thể hiểu được khổ sở trong lòng cô, chủ động nắm tay cô."Thực xin lỗi, đã nhắc tới chuyện đau lòng của cô."
"Không sao, tôi sớm đã không còn cảm giác."
Cô kéo tay Mĩ Quyên."Đi nào, Đi nào! Chúng ta đến cây cầu Gondola nổi tiếng, ngắm những đôi tình nhân ôm ấp tình cảm lãng mạn như thế nào."
Mĩ Quyên "Phì" một tiếng bật cười."Thời tiết này làm gì có ai ra ngoài chèo thuyền đâu?"
Mặt cô ửng đỏ."Vậy ư? Tôi không biết, tôi rất hưng phấn . Đưa tôi đến "Dodge Palace","Quảng trường thánh Mark", còn có tòa nhà nơi quay bộ phim "A little romance"... còn có cầu gì đó."
Mĩ Quyên tươi cười rạng rỡ." "Cầu than thở". Cô có biết vì sao nó tên là "Cầu Than thở"không?"
Như Nhụy lắc đầu.
Mĩ Quyên vừa đi vừa nói. "Nguyên nhân là thế này, đối diện "Dodge Palace" là một nhà giam, sau khi phạm nhân được thẩm tra ở "Dodge Palace", sẽ phải đi qua cây cầu này đến nhà giam ở bờ bên kia. Mỗi phạm nhân khi đi trên cây cầu này, đều không nhịn được vì tội lỗi mình gây ra mà thở dài, bởi vậy cây cầu này mới được gọi là "Cầu than thở"."
"Thì ra là thế." Cô tán thưởng nói.
"Mặt khác, "Cầu Than thở" còn có một truyền thuyết vô cùng mỹ lệ. Tương truyền rằng chỉ cần hai người yêu nhau, vào lúc mặt trời lặn, ôm hôn nhau trên cây cầu, hai người có thể đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể chia lìa."
"Truyền thuyết đẹp quá......" Như Nhụy quay đầu nhìn Mĩ Quyên trêu ghẹo."Vậy cô có từng cùng bạn trai ôm hôn nhau ở trên cây cầu này chưa?"
Mĩ Quyên lập tức đỏ mặt, cúi đầu thẹn thùng."Chúng tôi sẽ không làm những việc nhàm chán như vậy đâu!"
"Gạt người, hai người nhất định có!" Như Nhụy cười vô cùng vui vẻ .
********
Nửa giờ sau, hai người đã đến "Quảng trường Thánh Marc". Ánh mắt Như Nhụy sùng bái nhìn lớp sương mù dày đặc bao phủ chung quanh quảng trường, đối với nơi này, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, không biết đã xem qua bao nhiêu lần trên chương trình du lịch, nay đích thân tới trong lòng có bao nhiêu xúc động khó hiểu.
"Tôi không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả xúc động trong lòng."
Mĩ Quyên cười nhạt."Cô mới tới Venice, không tránh khỏi bị thành phố này mê hoặc. Như chúng tôi đã ở lâu ở nơi này, cũng dần mất đi sự xúc động ban đầu. Mỗi ngày, chỉ cần nhìn đến thấy cả bầu trời mây đen dầy đặc, lại lo lắng trời mưa. Quanh năm ẩm ướt, khiến người ta sau này già đi, đều không tránh khỏi bệnh tật."
Một cơn gió lạnh thổi tới, Như Nhụy vội vàng kéo sát áo khoác trên người."Nếu vậy, vì sao cô không rời khỏi thành phố này?"
Cô thở dài một hơi, trong ánh mắt có vô hạn tình cảm. "Không thể nào, tôi đã sớm sinh sống ở thành phố này, đối nó có một tình cảm vô cùng đặc biệt, không thể rời khỏi."
Như Nhụy nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận những tình cảm trong lời nói của Mỹ Quyên. Ở nơi đất khách, có thể cảm nhận được loại tình cảm này, nỗi buồn nhớ nhà, khiến tâm trạng cô đang cao hứng bỗng rơi xuống đáy vực.
Cô mạnh mẽ khôi phục tinh thần, thấy trên hành lang gấp khúc ở quảng trường có một tiệm cà phê, cô liền kéo Mỹ Quyên hướng về quán cà phê.
"Lạnh quá! Chúng ta đi uống một tách cà phê nóng, nhân tiện cô kể cho tôi thêm những truyền thuyết về Venice."
Vì thế hai người đi quán cà phê, gọi hai tách espresso, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Như Nhụy kể lại cho Mĩ Quyên chuyện mình bị Tưởng Qúy Đào đưa đến Venice như thế nào, chuyện mình ở Hongkong chuẩn bị kết hôn bạn trai Sử Thần Tuyên.
Mĩ Quyên nghe được trợn mắt há mồm, sợ hãi than liên tục, không nghĩ tới chủ nhân mình luôn tôn kính lại là người không phân rõ phải trái như vậy, thật khiến cô không thể tin.
Trên trời mây đen ngày càng dày đặc, chỉ lát sau mưa to mưa tầm tã, sương mù trắng xoá thoáng chốc bị tản ra không ít, mưa to bao trùm toàn bộ thành phố, tiếng mưa rơi rầm rầm át hết tiếng nói chuyện của mọi người.
Mĩ Quyên hoảng hốt đứng lên."Không xong rồi, trời mưa, làm sao bây giờ? Chúng ta không mang theo ô khi ra ngoài."
Như Nhụy hồn nhiên nói:"Không sao, vậy đợi mưa tạnh thì đi."
Mĩ Quyên cười khổ."Mưa lần này, không biết đến khi nào mới ngừng." Tròng mắt cô đảo quanh thật nhanh."Cô ngồi đây chờ tôi một chút, tôi đến những cửa hàng xung quanh xem có mua được áo mưa không."
Như Nhụy nhíu đôi mi thanh tú lại."Cô có muốn tôi đi cùng không?"
"Không cần, tôi sẽ đi nhanh về nhanh."
Sau khi Mĩ Quyên rời đi, Như Nhụy ngồi một mình nhàm chán tại quán cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh mưa gió ngoài cửa sổ. Đột nhiên trong lúc đó, trái tim của cô đột nhiên nhảy lên, vừa rồi loáng thoáng thấy Qúy Đào xuất hiện trên quảng trường.
Không có khả năng ! Nhất định là mưa gió quá lớn, làm mình hoa mắt. Tuy cô tự an ủi bản thân như vậy, nhưng vẫn cảm thấy an ổn hơn.
Lát sau, Mĩ Quyên mang theo hai cái ô trở về."Giày đi mưa đều đã bán hết, nhân lúc mưa chưa quá lớn chúng ta chạy nhanh về, nếu không với loại thời tiết này, bàn chân sẽ rất dễ dàng bị tổn thương do giá rét."
Lúc này, Như Nhụy hoảng sợ nhìn nước mưa trong quảng trường, mới chớp mắt, nước đã ngập đến mắt cá chân."Nước ngập lên nhanh quá."
Mĩ Quyên lo lắng liếc nhìn ra bên ngoài."Đúng vậy, chúng ta mau chạy nhanh đi."
Vừa rời khỏi quán cà phê, Như Nhụy đã bị gió lạnh đến thấu xương thổi tới, cô cúi đầu, theo thật sát sau Mĩ Quyên. Một chiếc ô nhỏ, căn bản không thể chống đỡ được cơn mưa to bất ngờ xảy ra.
Như Nhụy chỉ cảm thấy mưa tạt trên mặt, hai má dường như bị đông cứng lại, tầm nhìn trước mắt bị mưa che khuất, một mảnh mơ mơ hồ hồ. Chân bị nước bao phủ, vừa hồng vừa cứng, đi không thoải mái.
Khi các cô băng qua một cây cầu hình vòm khác, Như Nhụy đã sớm cảm thấy toàn thân cứng ngắc, quần áo trên người bị mưa làm ướt hết. Cô mất thăng bằng, cả người ngã xuống nước.
Mĩ Quyên sợ tới mức ngây ngẩn cả người, chưa đến nửa giây, cô hét đến rách cổ họng:"Cứu mạng! Cứu mạng! Có người rơi xuống nước." Nước mắt lã chã rơi.
Bóng dáng Qúy Đào bất ngờ xuất hiện, Mĩ Quyên vừa mừng vừa sợ."Thiếu gia......"
Không đợi cô nói xong, Qúy Đào đã cởi quần áo dày cộp nặng nề trên người, tung mình nhảy xuống nước.
Như Nhụy chỉ cảm thấy rét lạnh bao quanh, thân thể chìm vừa nặng, vẫn tiếp tục rơi xuống, trong lỗ tai, trong mắt, miệng...... Đều là nước...... Nước.
Trong lúc nào vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên cảm thấy có người giữ chặt lấy thân thể của cô, ngăn cô rơi xuống, sau đó có người đem dưỡng khí đưa vào trong miệng cô. Cô muốn mở to mắt, một gương mặt mơ hồ trong nước biển phản chiếu vào trong mắt, sau đó cô liền mất đi cảm giác .
** ** **
Như Nhụy cảm thấy cả người nóng lên, miệng khô lưỡi khô, bóng tối xa xăm mênh mông vô tận bắt đầu vây quanh cô, đột nhiên hình ảnh biến đổi, nước biển bao phủ miệng mũi của cô, cô đau khổ nức nở đứng lên, hai tay quơ loạn xạ, muốn bắt được thứ gì đó.
Không biết một vật thể ấm áp nào, ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nỉ non, gạt bỏ sợ hãi cho cô, bàn tay to lạnh lẽo, cuốt ve trên thân thể cực nóng của cô, khiến cô lại lần nữa yên ổn đi vào giấc ngủ.
Cả đêm cứ như thế lặp lại mấy lần, cho đến khi cơn sốt của cô qua đi, thời gian cô yên ổn ngủ cũng trở nên dài hơn.
Khi Như Nhụy mở đôi mắt mơ màng, đầu vô cùng đau, so với thân thể còn đau hơn, cổ họng khô khốc, nhưng lò sưởi ấm áp bên cạnh khiến cô thật thoải mái, cô theo bản năng càng thêm gần sát vật thể ấm áp này.
Một tiếng nói trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu cô."Cô tỉnh rồi." Qúy Đào đặt tay lên trán cô kiểm tra độ ấm, lại kiểm tra trán mình "Hình như đã hạ sốt rồi. Cô có muốn uống nước không?"
Toàn thân Như Nhụy trở nên cứng ngắc, hai má từ trắng chuyển sang hồng."Vì sao anh lại ở chỗ này?"
Cô không những phát hiện cả người Qúy Đào trần truồng ngủ bên cạnh mình, mà quần áo trên người mình cũng đều không thấy. Trời ạ! Chẳng lẽ chuyện xưa lại vừa diễn ra sao? Nước mắt nhanh chóng trào ra hốc mắt, giọng nói Như Nhụy bén nhọn: "Rốt cuộc anh đã làm chuyện gì với tôi? Tên khốn này!"
Cô vung tay muốn tát cho Qúy Đào một cái, tay đã bị chặn lại giữa không trung."Cô nghĩ rằng tôi và cô sẽ làm chuyện gì khi cô đang bị bệnh?"
"Tôi làm sao mà biết được? Loại cầm thú như anh thì chuyện gì mà chẳng làm được."
Qúy Đào hất tay cô ra, cười lạnh hai tiếng."Cô quá đề cao mình rồi, cho dù cô có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, tôi cũng không có hứng thú đi xâm phạm một cô gái không có cảm giác."
Như Nhụy bị quấn chặt trong chăn. "Đừng ngụy biện. Anh giải thích vì sao cả người anh lại trần trụi thế này? Còn nữa, tai sao không thấy quần áo trên người tôi đâu?"
Qúy Đào xoay người đứng lên, không để ý toàn thân mình trần trụi. "Tôi không cần phải giải thích mọi chuyện với cô."
"Anh đang làm gì vậy?" Ánh mắt Như Nhụy trừng lên còn lớn hơn chuông đồng, giọng điệu phẫn nộ."Vì sao anh không chịu học cách tôn trọng cảm nhận của người khác?"
Ánh mắt Qúy Đào trầm xuống, cực kỳ giống Ác ma, vẻ mặt lạnh đến dọa người. Anh thô lỗ nâng cằm cô lên, lúc hai người gần gũi cô có thể cảm giác được hơi thở của anh phả trên mặt mình.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười khiến người ta run rẩy."Đừng quên thân phận của cô, cô là nô lệ do tôi mua về, không có cảm giác, không có quyền lên tiếng, tôi muốn cô đi hướng đông cô không thể đi hướng tây, biết không?"
Như Nhụy không cần nghĩ ngợi, tát anh một cái, âm thanh trong trẻo vang lên, khiến bản thân cô cũng ngạc nhiên. Cô cắn chặt môi dưới, lưng thẳng tắp, không muốn biểu hiện ra sự sợ hãi trong lòng, miệng vẫn ương ngạnh nói:"Anh đi chết đi! Tôi không phải nô lệ của anh, không ai có thể khống chế tư tưởng, hành động của tôi."
Đôi mắt Qúy Đào thoáng chốc biến lạnh."Đáng giận!"
Ngay sau đó, môi Qúy Đào hung hăng in lên môi Như Nhụy. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, cô cố gắng phản kháng, nhưng Qúy Đào căn bản không cho cô trốn, đầu lưỡi thô lỗ bắt buộc cô khẽ mở gắn bó, tiến tới công thành chiếm đất.
Như Nhụy cảm thấy vô cùng nhục nhã và phẫn nộ, cô dùng hết sức lực vẫn không đẩy được anh ra, xấu hổ đến rơi nước mắt, cô dứt khoát nhắm mắt lại, coi bản thân như khúc gỗ, không hay biết gì.
Qúy Đào phẫn nộ đẩy cô ra."Chẳng khác gì khúc gỗ." Anh đi đến bên tủ quần áo, lấy áo sơmi ra, mặc quần vào, không quay đầu lại bỏ đi.
Như Nhụy lần đầu nếm được khoái cảm trả thù, khóe miệng lộ ra miệng cười hiếm thấy, trong lòng lại cảm thấy đau khổ, vô cùng đau khổ, nước mắt như sợi trân châu bị chặt đứt lã chã rơi xuống.
Cô vừa khóc vừa cười, lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn.
Quý Đào cực kỳ tức giận, tay anh không tự chủ được nắm lại thành quyền, căm ghét bản thân quá thô bạo, căm hận mình không biết lựa lời, hoàn toàn làm tổn thương cô.
Sao bản thân lại để ý một cô gái do mình mua về được? Tôi muốn em yêu tôi, em nhất định phải yêu tôi, cho dù là hư tình giả ý, em cũng phải làm, cãi lời tôi, chỉ khiến cho em bị tổn thương vô ích. Vì sao em không chịu khuất phục tôi?
Từ sau khi mua cô về từ "Tuyệt đại tao nhã", đôi mắt đen có hồn, biến ảo muôn vẻ của cô, luôn quanh quẩn trong đầu anh, không thể xua đi được, luôn vô thanh vô tức xuất hiện trong đầu anh, chiếm lĩnh trái tim của anh.
Đi vào phòng khách, anh uống một ngụm rượu brandy, ánh mắt mờ sương, nhìn bầu trời đầy mưa qua lớp kính thủy tinh, mưa rơi rả rích, tâm tình của anh càng thêm trầm xuống, cứ như vậy thức trắng một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro