Chương 4
"Từ nay về sau tôi không muốn nghe thêm bất kì câu nói dối nào từ miệng cô nữa. Chỉ có nói thật, tôi mới có thể giúp được cô." Giọng nói Tưởng Quý Đào lạnh lùng như cứa vào đau thương trong lòng Như Nhụy.
Như Nhụy giống như con búp bê mất hồn, giọng nói yếu ớt lặp lại: "Tôi cũng nói thật, Thần Tuyên thật sự là bạn trai tôi."
Anh phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn."Chỉ cần tôi nghe được bất kỳ câu nói dối nào của cô, tôi sẽ ném cô về nhà chứa."
Như Nhụy trợn to hai mắt, rưng rưng. Không được, mình tuyệt đối không thể trở lại nhà chứa!
Cô đau đớn ôm lấy mình, đấu tranh trong lòng sau một hồi, mới khàn khàn nói: "Lúc trước những gì tôi nói là gạt anh. Thật ra cha tôi chỉ là chủ một tiệm tạp hóa nhỏ ở vùng nông thôn Đài Loan thôi...... Bởi vì tôi ham mê hư vinh, bị kẻ xấu lừa đến Hồng Kông , tưởng rằng sẽ có cơ hội được lên màn bạc trở thành minh tinh sáng giá, không ngờ lại bị đẩy vào chỗ chết......Một lần vô tình nhìn thấy Sử Thần Tuyên trả lời phỏng vấn trên báo chí, biết anh ấy hiện đang là đại sứ giúp đỡ những gái điếm, tôi nghĩ là nếu nói láo mình là bạn gái Sử Thần Tuyên, anh sẽ đưa tôi đến chỗ của anh ấy, vậy thì tôi có thể được cứu giúp." Cô ngẩng đầu lên."Hiện tại những lời tôi nói là sự thật, anh có thể phái người đưa tôi tới chỗ của anh ấy được không?"
Cô đang nói láo! Quý Đào hết sức rõ ràng, nhưng tại sao vậy? Là vì sợ bị đuổi về nhà chứa? Vừa nghĩ tới chuyện cô trở lại nhà chứa, tên đàn ông nào cũng có thể có cô, từ trong lòng Tưởng Qúy Đào dâng lên một cảm giác không vui, nhưng anh sắp tới Venice, nên xử trí cô như thế nào đây?
Quý Đào nheo mắt lại, ngắm kĩ khuôn mặt dưới ánh mặt trời của cô, tóc dài thẳng xõa ra sau vai, rất dày mà tự nhiên, trong tròng mắt hàm chứa nước mắt, đôi môi no đủ, mềm mại, thân thể mềm mại được bọc trong chiếc khăn trải giường màu trắng, thoạt nhìn vừa gợi cảm vừa ngây thơ. Thân thể của anh lại có phản ứng, rất muốn hôn lấy đôi môi tinh tế của cô.
Như Nhụy bị anh nhìn chăm chú toàn thân không được tự nhiên, tối hôm qua mặc dù là do tác dụng của thuốc, nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng những hình ảnh kích tình đêm qua, cô cảm thấy khắp mình từ ngón chân lên đến đỉnh đầu đều nóng lên.
Cô không có cách làm thành chuyện gì cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, mà bây giờ chỉ có thể xin anh sẽ bỏ qua cho mình, sau đó tìm nơi an dưỡng cả thể xác lẫn tinh thần, từ đó đem chuyện này chôn xuống đáy lòng.
Cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa dồn dập, đánh vỡ bối rối giữa hai người, Quý Đào di chuyển tầm mắt."Vào đi."
Trần quản gia đi tới, nhìn hai người một cái."Thiếu gia, trực thăng đã chuẩn bị xong, cậu có muốn tới Venice sớm hơn kế hoạch không? Hay là......?
Quý đào cắt đứt lời Trần quản gia."Mười phút sau lên đường."
Trần quản gia liếc Như Nhụy một cái."Vâng" sau đó cung kính đi ra ngoài.
Hai người lại rơi vào im lặng bất an nghẹt thở.
Như Nhụy liếm liếm môi dưới, chờ đợi nhìn anh."Tôi đã nói thật với anh rồi, giờ có thể cho tôi đi được không?"
Trong lòng Quý Đào đã có quyết định. Anh muốn Chính Tuyên giúp anh đến nhà chứa mua đứt Như Nhụy, như vậy, anh cao hứng dẫn người phụ nữ mình mua đi đâu tới đâu, ai cũng không quản nổi!
Khóe miệng anh hiện lên nụ cười tà khí."Không, cô vẫn không thể đi. Tôi muốn mang theo cô đến Venice, cho đến khi cô nói thật mới thôi."
Như Nhụy như bị đánh một quyền thật nặng, trên mặt không còn huyết sắc, ánh mắt cô cuồng loạn, không khống chế được cảm xúc dùng sức đánh vào ngực Qúy Đào."Anh gạt tôi......"
Quý Đào bắt được cánh tay của cô, đem cô ôm vào trong ngực."Tôi đã cho cô mấy cơ hội nói thật, nhưng cô đều bỏ qua. Cô cho rằng tùy tiện thêu dệt mấy câu chuyện tới ồn ào tôi, tôi sẽ tin sao? Hiện tại, cô phải đi theo tôi, cho đến khi tôi cho rằng lời cô nói là thật, tôi mới có thể suy nghĩ để cô tự do." Ánh mắt anh biến đổi."Dĩ nhiên, nếu cô muốn trở lại nhà chứa, vậy không cần bàn về vấn đề này nữa."
Cả người Như Nhụy lập tức đông cứng lại, giống như toàn thân đang đứng giữa trời đông giá rét, ánh mắt đầy hoảng sợ. Cô hận chết người đàn ông đang đứng trước mắt, không nhịn được mở miệng nguyền rủa."Anh sẽ phải hối hận! Nếu Thần Tuyên biết anh đối xử với tôi như vậy,anh ấy sẽ lột da anh, tôi sẽ mong đợi thời khắc này suốt ngày dài đêm thâu!"
Ánh mắt Qúy Đào trong nháy mắt còn lạnh hơn băng Bắc Cực, giọng nói lạnh như băng khiến người ta phát run. "Những lời tôi vừa nói cô lập tức đã quên, xem ra tôi đối với cô quá nhân từ, hẳn là phải dạy dỗ cho cô ghi nhớ thật kỹ mới được."
Như Nhụy hít vào một hơi, xoay người muốn chạy trốn, Quý Đào đã bắt được cô, thô lỗ giật chiếc khăn trải giường trên người cô xuống.
Như Nhụy cảm thấy máu trên mặt hoàn toàn biến mất, cô kinh hãi hét lên chói tai, liều mạng giãy dụa."Anh là đồ vô lại máu lạnh, không cho phép cái tay bẩn của anh chạm vào tôi!"
Quý Đào không để ý tới cô mắng, đem cô xoay người nằm sấp ở trên đùi mình, dùng sức phát vào mông cô."Hi vọng cô có thể nhớ kĩ lần dạy dỗ này."
Như Nhụy cực kỳ tức giận, cắn chặt môi dưới, không để cho mình khóc ra thành tiếng, lại càng không cầu xin anh tha thứ. Đau đớn trên thân thể vĩnh viễn không bằng vết thương trong lòng.
Quý Đào ngừng đánh cô, dịu dàng ôm lấy cô, nhìn đôi mắt sưng đỏ đầy ôm hận của cô, trong lòng anh không hiểu sao không vui chút nào, chán ghét hành động thô bạo của mình.
Như Nhụy nhìn chằm chằm anh, miệng chậm rãi thốt ra: "Cầm thú!"
Mắt Quý Đào không chớp, lần nữa giật chiếc khăn trải giường trên người cô, sau đó đem cô vác lên vai như hàng hóa đi ra cửa, trực tiếp đi lên phi cơ riêng.
Như Nhụy cố nén cảm giác quay cuồng trong dạ dày, nuốt nước mắt căm hận vào lòng, tự nói với mình: Cô nhất định phải báo thù!
** ** **
Cho tới bây giờ Như Nhụy chưa bao giờ phải chịu qua nhục nhã như vậy, trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn trải giường, cả người co rúm vào một góc trong phi cơ, cố ý giữ khoảng cách thật xa với Qúy Đào.
Thỉnh thoảng cô dùng ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm Qúy Đào, trong lòng liên tưởng đến hàng trăm cách thức trả thù, khiến cho lòng tự trọng bị tổn thương của cô được an ủi một chút.
Quý Đào từ sau khi lên phi cơ, liền nhắm mắt dưỡng thần, chỉ thấy anh sau một lát nghỉ ngơi, liền hết sức chăm chú bắt tay vào xử lý các văn kiện giấy tờ, không hề để ý tới Như Nhụy.
Như Nhụy nhìn bộ dáng lơ đễnh của anh, ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy lớn. Chỉ trong 24 tiếng ngắn ngủi mình chẳng những mất đi trinh tiết, hiện tại lại bị bắt ép lên phi cơ đến Venice, đều do người đàn ông trước mắt này làm hại!
Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Qúy Đào, dưới đôi lông mày rậm đen sẫm, là đôi mắt sâu khó hiểu, sống mũi cao vút, tướng mạo trầm tư trước mặt, ngay cả Thần Tuyên mà cô cho là đã rất tuấn tú, so ra vẫn hơn một chút.
Anh rốt cuộc là mẫu đàn ông gì? Như Nhụy chăm chú ngắm nhìn những đường viền rõ nét trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, thoáng chốc thở dốc, gương mặt đỏ bừng. Quý Đào bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt không lay động nhìn cô, trong con ngươi đen ẩn chứa ý cười. Như Nhụy vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng tim đập không khỏi tăng tốc.
Mình bị sao vậy, sao có thể cho rằng tên khốn này anh tuấn mê người? Anh là kẻ thù của mình, cũng là vết thương vĩnh viễn trong lòng mình, vĩnh viễn không cách nào gột rửa vết nhơ này......Cô đau thương nghĩ tới.
Không biết lúc nào, bầu trời bao la bên ngoài đã chuyển thành một mảng đen u tối, nhân viên trên phi cơ phục vụ thức ăn cho Qúy Đào, cũng chuẩn bị một phần cho Như Nhụy, nhưng lại đặt ở bên cạnh Quý Đào.
Quý Đào ăn bò bít tết, uống rượu vang đỏ, thấy vậy bụng Như Nhụy cũng đói theo, cô nuốt nuốt nước miếng, cố ý đem tầm mắt dời về phía ngoài cửa sổ.
Giọng nói Quý Đào trầm thấp vang lên."Đói bụng rồi sao? Thức ăn của cô đây."
Như Nhụy vẫn giữ tư thế cũ, không nhúc nhích.
"Đến sân bay lớn tổng cộng cũng mất 16 tiếng, cô tính không ăn không uống sao?"
Mùi thơm bánh bao mới vừa nướng kích thích dạ dày Như Nhụy, cô cảm thấy bụng đói kêu vang, ôm dạ dày cực kỳ khó chịu, nhưng ý chí quật cường, không cho cô mất mặt ngồi cạnh anh dùng cơm.
Như Nhụy định nhắm mắt lại, bắt buộc mình ngủ, ngủ sẽ không có cảm giác, cũng sẽ không cảm thấy đói bụng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô bắt đầu buồn ngủ. Đang cảm thấy sắp rơi vào giấc ngủ, đột nhiên cảm giác thân thể bị nhấc bổng, cô bị Quý Đào ôm lấy.
Cô phẫn căm phẫn bất bình hô: "Thả tôi xuống."
Quý Đào đặt cô xuống chỗ ngồi bên cạnh, đem dao nĩa đặt vào trong tay cô."Mặc kệ cô muốn chết đói, nhưng tôi sẽ không cho phép cô làm vậy. Biết điều ăn chút thức ăn, nếu không tôi sẽ tự nhét thức ăn vào miệng cô."
Như Nhụy nhìn thức ăn mê người trên bàn, trong lòng tranh đấu, một hồi lâu."Ai nói tôi muốn chết đói, tôi muốn giữ sức để chiến đấu đến cùng." Nói xong, cô nhanh chóng thưởng thức thức ăn.
Nửa giờ sau, cơm nước đã no nê, cô nhìn Quý Đào một cái, không nhịn được hỏi: "Tôi không hiểu tại sao anh muốn mang tôi đến Venice? Trừng phạt tôi cũng không cần mang tôi đến nơi xa như vậy!"
Quý Đào chăm chú vào văn kiện trước mắt."Thả cô ở Hồng Kông quá nguy hiểm, bọn người ở nhà chứa sẽ không bỏ qua cho cô."
Anh cố ý không nói thật với Như Nhụy. Trong loáng thoáng, anh cảm thấy một khi nói thật với cô, sẽ không thể khống chế được hành động của cô, anh còn không nghĩ đến chuyện mất đi cô, sao có thể chán ghét cô.
Như Nhụy vội vàng nói: "Chỉ cần anh đưa tôi trở về, Thần tuyên sẽ bảo vệ tôi."
*********
Phút chốc sự dịu dàng của Qúy Đào biến mất, thay thế là một mảnh băng lạnh. Chỉ cần vừa nghe thấy Như Nhụy nhắc tới hai chữ "Thần Tuyên" cả người anh liền cảm thấy không thoải mái, nổi giận trong lòng."Cô rốt cuộc muốn nói dối tới khi nào đây?"
Như Nhụy kích động giải thích."Tôi không nói láo, từ đầu tới cuối tôi nói đều là thật, chẳng qua là anh không tin mà thôi."
Quý Đào cười nhạt."Xem ra cô vĩnh viễn cũng không dạy dỗ được."
Cô chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng, chưa kịp phản ứng, hai bàn tay to của anh đã bóp lấy hông cô, môi của anh giống như cuồng phong bạo vũ tàn sát bừa bãi môi cô.
Như Nhụy tức giận đánh vào lồng ngực anh, giống như nước mưa rơi xuống biển, đối với anh một chút ảnh hưởng cũng không có. Anh mạnh mẽ xâm nhập môi cô, làm cho anh càng thâm nhập cô hơn.
Cho đến khi Qúy Đào nếm được mùi vị của máu trên môi, anh mới buông Như Nhụy ra, lau vết máu trên khóe miệng."Cô đúng một chú mèo hoang nhỏ bé."
"Đây là kết quả của việc tùy tiện đụng chạm tôi. Nếu còn chưa được tôi cho phép mà đụng chạm vào, tôi sẽ cho anh nếm mùi vị lợi hại hơn." Tay cô ôm chặt trước ngực, ánh mắt tràn đầy oán hận, lưng thẳng đứng, giống như trở về vị trí nữ hoàng cao quý ban đầu.
Cô cố nén nước mắt, những vết thương trên người tích tụ lại, cả người đau muốn chết. Nghĩ tới một tháng qua mất đi tấm thân xử nữ, cô càng thêm khổ sở, mang theo tất cả tâm tình bi thương, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tất cả đều lọt vào mắt Quý Đào, yêu thương ôm cô trở về trên ghế, không chút nào kinh động cô. Nhìn khuôn mặt cô ngủ say không chút phòng bị, anh không nhịn được nhẹ hôn lên trán cô, hi vọng cô có một giấc mơ đẹp.
Anh không sao hiểu được mỗi lần đối mặt với cô, tâm tình lại chuyển biến kịch liệt như vậy?
** ** **
Như Nhụy chậm chạp mở hai mắt mờ sương ra, lười nhác duỗi người, sau đó thoải mái cuộn người lại, ôm chăn bông tiếp tục ngủ. Cảm giác về đến nhà thật tốt! Cô ngẩn ngơ nghĩ.
Lúc cô sắp chìm vào giấc mơ lần nữa, bỗng nhiên nhớ lại mọi chuyện trên phi cơ, cả người hoảng sợ nhảy dựng lên, kinh hoàng nhìn bốn phía. Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Cô cúi đầu xuống, phát hiện chiếc khăn trải giường không thấy, đổi thành một bộ đồ ngủ mềm mại, thoải mái.
Đây là nơi nào? Là ai thay mình mặc đồ ngủ? Các vấn đề liên tiếp nảy sinh trong đầu.
Cô đang buồn bực không giải thích được, một cô gái phương Đông thoạt nhìn 25, 26 tuổi đi tới, trên mặt cô nở nụ cười, dùng tiếng Trung nói chuyện với Như Nhụy: "Cô đã dậy? Đã đói bụng chưa?"
"Cô là ai? Nơi này là nơi nào? Là ai thay tôi thay quần áo ?" giọng nói Như Nhụy đầy cảnh giác.
"Chào cô, tôi tên là Mỹ Quyên, là thiếu gia phái tôi tới hầu hạ cô. Nơi này là Venice. Là tôi thay quần áo giúp cô."
Cô hoảng sợ hét lên."Venice! Tôi đã ở Venice, sao lại nhanh như vậy?" Cô kích động tiếp tục hỏi: "Tên khốn kia đâu? Anh chạy đi đâu rồi?"
Mỹ Quyên "phù" một tiếng nở nụ cười."Tôi đã phục vụ ở đây 3 năm rồi, cho tới bây giờ cũng chưa nghe thấy người nào gọi thiếu gia là tên khốn kiếp, cô là người đầu tiên. Hai người cãi nhau à?" Cô thử dò hỏi.
Mặt Như Nhụy ửng hồng. "Đừng đem tôi cùng tên khốn kia gộp chung một chỗ." Vừa nói, trong đầu cô hiện lên ý nghĩ, giọng nói biến đổi."Cô vừa mới nói Qúy Đào đi ra ngoài à?"
Mỹ Quyên không nghi ngờ gì đáp: "Hôm qua thiếu gia đến Milan, chắc là khuya hôm nay mới về. Cô tìm cậu ấy có việc gấp sao?"
Anh tốt nhất vĩnh viễn không cần về! Như Nhụy mừng thầm, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì trầm ổn, giọng nói tỉnh táo: "Tôi nghĩ nên gọi điện thoại về Hồng Kông báo bình an cho người nhà, cô có thể giúp tôi không?"
Mỹ Quyên lắc đầu."Không được. Thiếu gia đặc biệt dặn dò, cô yêu cầu bất kỳ cái gì cũng không được đáp ứng, trừ phi cậu ấy đồng ý mới được."
"Ghê tởm!" Như Nhụy buồn bực đánh xuống giường."Anh ta thực sự quá thông minh!" Sau đó, cô đổi thành giọng cầu khẩn."Xin cô! Thiếu gia nhà cô không được sự cho phép của người nhà tôi, đã tự động mang tôi đến Venice, tôi thật sự sợ người nhà giờ đang phát điên, xin cô! Tôi van xin cô, chỉ cần cô không nói tôi không nói, sẽ không ai biết chuyện này."
Mỹ Quyên bị vẻ khẩn cầu trên mặt cô giao động, cô do dự."Chắc cô nghĩ sai rồi, thiếu gia không phải loại người bắt buộc người khác, có lẽ......"
"Anh ta chính là loại người vô lý, thô bạo, vì lợi ích bản thân, chẳng khác gì loại người dã man." Giọng nói của cô ác độc.
Mỹ Quyên mày nhíu lại càng sâu."Tôi nghĩ hai người nhất định có hiểu lầm, thiếu gia không thể nào là loại người đó được."
"Quên đi! Cô không giúp tôi thì thôi, tôi cũng không muốn làm khó dễ cô, tôi sẽ nghĩ cách khác." Vẻ mặt cô không vui."Tôi hơi đói bụng, cô có thể chuẩn bị một chút đồ ăn vào đây cho tôi không? Tôi nghĩ chuyện nhỏ này, hẳn là không cần anh ta đồng ý cô mới có thể đi làm!"
Mỹ Quyên dùng sức gật đầu."Việc này không cần, tôi sẽ đi chuẩn bị thức ăn cho cô ngay." Cô đi tới cửa, dừng lại một chút, quay đầu lại nói: "Có lẽ...... Tôi có thể giúp cô gọi điện thoại đến Hồng Kông, nhưng cô tuyệt đối không được nói là tôi giúp cô."
Vẻ mặt lo lắng của Như Nhụy phút chốc tan biến, lộ ra nụ cười."Cám ơn cô! Nếu tôi có thể trở về Hồng Kông, tôi nhất định sẽ tạ ơn cô."
"Cô muốn tạ ơn cái gì?" giọng nói Quý Đào vang lên. Anh mệt mỏi tựa vào cánh cửa, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Tim Như Nhụy dường như muốn nhảy ra ngoài, giọng nói anh lạnh lùng làm Như Nhụy không rét mà run, Mỹ Quyên lập tức cúi đầu lui ra ngoài.
Như Nhụy thấp thỏm không yên, đánh đòn phủ đầu."Anh đi ra ngoài! Đây là phòng tôi, sao anh có thể không mời mà tới?"
Quý Đào giật nhẹ cà vạt trên cổ, đi đến."Thật xin lỗi, cô lầm rồi, đây là phòng của tôi, không phải của cô."
Như Nhụy mở to mắt, lúc này mới cẩn thận xem xét cả căn phòng. Nhìn bốn phía bày trí không hề tầm thường, mà tràn đầy mùi vị nam tính, nhất thời cảm thấy mình thật ngu xuẩn,sao có thể không phát hiện ra đây là phòng của anh?
Cô vén chăn lên."Trả cho anh, ai cần ngủ ở nơi này. Phòng ngủ của tôi đâu?"
Quý Đào tới trước mặt, ngăn cô xuống giường, dịu dàng cầm tay cô lên, giọng nói nhu hòa êm dịu: "Tôi không còn sức lực gây lộn. Vốn lên kế hoạch 3 ngày là xong việc, tôi chỉ làm xong trong 1 ngày rưỡi, hiện tại mệt muốn chết, chỉ muốn ngủ." Anh chăm chú nhìn vào mắt cô."Chúng ta tạm thời ngừng chiến được không?".
Sự đụng chạm của anh làm thần kinh Như Nhụy không khỏi căng thẳng, muốn rút tay mình về, nhưng Quý Đào không làm cho cô như ý. Cô cao giọng nói: "Đừng hòng! Ngày nào anh còn chưa thả tôi tự do, ngày đấy chúng ta còn chưa ngừng chiến."
Đôi lông mày đen sẫm của anh giương lên."Nghiêm trọng như vậy sao?"
Như Nhụy quật cường nói: "Đúng! Thề không lưỡng lập."
Vẻ mặt Quý Đào đột nhiên trở nên sâu không lường được, anh ngắm nhìn Như Nhụy. "Nếu thông minh thì cô nên biết, chọc vào tôi cũng không có chuyện gì tốt đâu." Anh đứng lên, mở nút áo sơ mi, đem áo sơ mi cởi xuống, bình tĩnh nói: "Đây là địa bàn của tôi, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, không người nào dám giúp cô. Cho dù hiện tại tôi muốn lột quần áo cô chiếm đoạt cô, cũng sẽ không có người nhúng tay."
Như Nhụy vội vàng lui về phía sau hai bước, nắm chặt vạt áo trước ngực, hung hăng trừng mắt nhìn anh, giận dữ mắng: " Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!"
Nhìn dáng điệu khẩn trương của cô, Quý Đào ngược lại cười ha ha."Cô yên tâm đi, cho dù tôi có muốn cô, cũng là có lòng có dư mà lực không đủ. Hiện tại tôi chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc, cô đồng ý ngừng chiến chứ?"
Như Nhụy nhìn anh, trong lòng không ngừng đấu tranh, cuối cùng, cô miễn cưỡng gật đầu.
Quý Đào được cô cho phép, cởi hết quần áo trên người. Khi tay anh đặt trên đũng quần, Như Nhụy kinh hãi hét lên."Anh đang làm cái gì vậy? Có cần thiết phải cởi hết khi ngủ không?"
"Tôi có thói quen ngủ trần."
Gương mặt của cô đã đỏ bừng lên."Không được, chỉ cần tôi còn ngủ ở căn phòng này một ngày, thì anh không thể ngủ trần."
Giọng nói Quý Đào mang mấy phần hoài nghi."Cô ở nhà chứa không phải là thấy đầy đàn ông trần truồng à, không cần phải bày ra dáng điệu kệch cỡm đấy, như vậy vẫn không thể giấu diếm sự thật cô là một gái điếm."
Như Nhụy không chút nghĩ ngợi, ném gối về phía anh."Anh đi chết đi! Cho dù tôi có làm gái điếm, tôi cũng có lòng tự trọng. Mọi người sinh ra đều ngang hàng, anh không thể vì người ta gặp bất hạnh, mà mạt sát lòng tự trọng của người ta."
Ánh mắt Quý đào trầm xuống, cực kỳ giống Satan, tràn đầy mị lực làm người ta khó có thể chống cự. Giọng nói anh dịu xuống: "Tôi thu hồi lời vừa nói. Nhưng quần áo tôi không thể không cởi, dù cô có thích hay không, tôi cũng không mặc quần áo đi ngủ. Cùng lắm...... Tôi mặc quần lót, đây là nhượng bộ lớn nhất rồi."
Như Nhụy trầm mặc không nói, cô nằm trên giường, nghiêng lưng về phía anh, tỏ vẻ thỏa hiệp.
Khóe miệng Quý Đào nhếch lên nụ cười gần như không thấy, còn lại duy nhất quần lót, anh bò lên giường, rất tự nhiên ôm lấy eo Như Nhụy.
Thoáng chốc toàn thân Như Nhụy cứng ngắc."Anh đã nói không đụng vào tôi."
"Tôi thật sự rất mệt! Không có những ý nghĩ khác trong đầu, chỉ là muốn ôm cô ngủ mà thôi." Giọng điệu của anh tràn đầy mỏi mệt.
Như Nhụy có chút không đành lòng, cô không nói thêm gì nữa, im lặng không nhúc nhích. Một hồi lâu, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Quý Đào, cô biết anh đã ngủ, tinh thần căng thẳng cũng từ từ hòa hoãn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro