Chương 10
Như Nhụy cởi bỏ bộ lễ phục dày cộp trên người xuống, vẻ mặt mệt mỏi mang theo ít lo lắng khác thường, trái tim đập thình thịch dữ dội, có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, hai tay không ngừng xoa bóp, lòng bàn tay còn toát ra ít mồ hôi. Nàng mặc một bộ đồ ngủ vô cùng khêu gợi ngồi ở trên giường đợi chờ Qúy Đào tới, cảm giác chờ đợi khó chịu bứt bối giống như phải chịu dày vò tra tấn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô ở trên giường giống như dê đợi làm thịt, lo âu bất an ở trên giường lật tới lật lui, suy nghĩ vô cùng rối loạn. Cho nên cô rời giường, đi đi lại lại trong phòng, trong cơ thể dâng lên một cảm giác cực kỳ mâu thuẫn và xung đột.
Một mặt cô hi vọng Qúy Đào nhanh chóng đi vào, khiến một đêm tân hôn trở nên trọn vẹn, mặt khác, cô lại hy vọng Qúy Đào không đi vào, hai loại tâm trang mâu thuẫn nhau, làm cô đứng ngồi không yên.
Đêm tân hôn, nghĩ tới ba chữ đó, gò má cô như trời chiều chiếu rọi, trong cơ thể không khỏi dâng lên cảm giác xôn xao. Da thịt cô nhớ được rõ ràng cảm giác bị ngón tay anh đụng chạm, khát vọng. . . . . . Trong giây lát, cô vội vàng ngăn mình lại.
Trời ạ! Mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô dùng sức đánh lên trán, muốn đầu mình thanh tĩnh một chút.
Cúi đầu nhìn cái bụng ngày một nhô lên, trong lòng không khỏi suy đoán, anh có chán ghét vóc dáng béo tròn này của cô không? Đôi mi thanh tú nhíu lại. Bình thường chính cô soi gương còn không thể chịu được vóc dáng dần dần biến đổi của mình, giờ phải trần trụi toàn bộ trước anh..... Cô khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, dạ dày co rút đau đớn.
Giả bộ ngủ sao! Cô sợ hãi bò lên giường, cứng ngắc nằm ở phía trên, khi cô đang cố gắng muốn chìm vào giấc ngủ, cô nghe được tiếng cửa chuyển động, Qúy Đào đi đến, trái tim của cô thoáng chốc ngừng lại rồi lại nhảy lên.
Bước chân Qúy Đào bình tĩnh, biểu hiện anh cũng không phải uống quá nhiều rượu, vốn còn mong là anh có thể say rượu đến bất tỉnh nhân sự, là có thể tránh được đêm tân hôn, nhưng hy vọng này nhất định đã thất bại.
Như Nhụy nhắm mắt lại, lỗ tai lắng nghe những âm thanh thật nhỏ trong căn phòng, cô biết Qúy Đào đang cởi quần áo, sau đó. . . . . . Không một tiếng động , trái tim cô như nhảy loạn lên, lát sau cô lại nghe thấy anh đi vào trong phòng tắm, lúc này cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng không lâu lắm, cô biết Qúy Đào đi ra, cảm thấy nằm xuống bên cạnh, Qúy Đào đã ngủ ở bên người cô, nhưng cô vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt.
Qúy Đào dịu dàng ngưng mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, anh nhẹ nhàng gạt đi rơi sợi tóc đen trên trán cô, lập tức toàn thân Như Nhụy giống như bị điện giật, giữ vững khoảng cách nhất định, kéo chăn bó sát người."Anh ——"
Khóe miệng lạnh lùng của Qúy Đào khẽ cong lên một cái."Anh muốn thực hiện nghĩa vụ đêm tân hôn."
Gương mặt Như Nhụy đột nhiên còn trắng hơn cả ánh trăng."Giờ em mang thai thân thể không thích hợp làm những vận động mạnh"
Qúy Đào cười ha ha."Em yên tâm, Anh tuyệt đối sẽ hết sức dịu dàng. Dù sao anh cưới em cũng là vì đứa trẻ trong bụng em, làm sao anh có thể tổn thương nó đây?"
Như Nhụy giận đến nỗi gương mặt từ trắng chuyển sang hồng, lúc trước anh cũng đã thể hiện rất rõ ràng nguyên nhân cưới cô, nhưng trong đêm tân hôn nhắc tới, dường như miệng vết thương trong lòng cô lại nứt toác ra.
Cô nằm xuống, nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng."Vậy nhanh một chút, tôi muốn sớm đuợc nghỉ ngơi."
Qúy Đào giống như bị người ta đáng một gậy, nhìn chân mày cô nhíu lại, thân thể cứng ngắc, tất cả tâm trạng đều không có. Vốn là muốn cùng cô trải qua một đêm tân hôn hoàn mỹ, xem ra là không thể nào.
Cho nên anh đứng lên, không nói một lời mặc quần áo vào rời đi.
Như Nhụy kinh ngạc nhìn bóng lưng anh rời đi, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống, tại sao phải như vậy? Chẳng lẽ bản thân không thể có được cuộc hôn nhân hạnh phúc như người bình thường sao?
** ** **
Tưởng Qúy Đào lái xe chẳng có mục đích. Tâm tình buồn bã cực kì hỗn loạn, anh thầm mắng mình tại sao ban đầu không nghe Như Nhụy giải thích, hiểu lầm cô là gái gọi, khiến cho ngày hôm nay cô hận anh thấu xương như vậy.
Khi anh nhìn thấy cảnh Như Nhụy và Sử Thần Tuyên thân mật, anh tưởng chừng muốn rat ay đánh người, mất rất nhiều sức lực mới có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Hơn nữa khi Sử Thần Tuyên đề nghị muốn dẫn Như Nhụy đi khỏi, máu của anh dường như chảy ngược, sợ Như Nhụy cứ như vậy cùng Sử Thần Tuyên rời đi.
Loại tâm trạng này, làm anh không cách nào thản nhiên đối mặt với đêm tân hôn, anh không muốn một cô dâu khóc sướt mướt, trong mắt mang theo hận ý thấu xương, anh muốn một người vợ cam tâm tình nguyện, yêu thương anh.
Anh không tự chủ dừng xe lại trước một dãy biệt thự, rất tự nhiên đi vào. Vừa vào đại sảnh lập tức ngửi thấy một mùi rượu gay mũi, anh nhìn thấy Khiếu Hồng đang cầm lấy ly rượu, ngồi trên ghế sa lon, xem dáng vẻ của cô dường như đã uống rất nhiều rượu.
Khiếu Hồng vừa nhìn thấy anh, lập tức tức giận nói: "Anh tới đây làm gì? Bỏ lại một đêm thần tiên với thiếu nữ xinh đẹp, chạy tới đây để xem tôi khổ sở thế nào, anh như vậy là có ý gì?"
Qúy Đào đoạt lấy ly rượu trong tay cô."Em uống nhiều rồi, đừng uống nữa."
"Đừng ở đây giả mù sa mưa , tôi muốn uống, có uống đến chết cũng không cần ai lo!" Khiếu Hồng đi đứng xiêu vẹo muốn đoạt lại ly rượu."Sao anh có thể hiểu được tôi đã đau khổ như thế nào? Nếu thật sự hiểu được, anh đã không cưới Trần Như Nhụy."
Qúy Đào mím chặt môi không nói lời nào.
Cô tức giận hét lên."Rốt cuộc anh muốn biến tôi thành cái gì đây?" Ngay lập tức cô cảm thấy cổ họng chua xót.
"Tôi biết cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thực sự yêu tôi, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng hai người ở bên cạnh nhau đã lâu, nhất định sẽ nảy sinh chút ít tình cảm, một ngày nào đó, anh sẽ yêu tôi. Nhưng. . . . . . Tổn thương anh gây ra cho tôi đã quá triệt để!" Cô khóc ngã xuống ghế sa lon.
Qúy Đào ngồi xuống bên cô, dịu dàng nói: "Anh không ngờ mình lại tổn thương em sâu sắc đến vậy. Kể từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Như Nhụy, vận mệnh chuyển đổi xoay vòng quanh bốn người chúng ta. Đối với Sử Thần Tuyên cũng gây ra thương tổn, trừ nói lời xin lỗi ra. . . . . . Anh vẫn không có cách nào buông tha cho Như Nhụy."
"Tại sao anh không thể buông tha cho cô ấy?"
Đầu tiên Qúy Đào hơi sửng sốt một chút, sau đó ngực ngừng lại một hơi, vô cùng kích động, rốt cục ý thức được bản thân sớm đã yêu Như Nhụy rồi. Trong miệng anh càng không ngừng lẩm bẩm tự nói: "Anh yêu cô ấy. . . . . . Anh yêu cô ấy! Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."
Thoáng chốc toàn thân Khiếu Hồng cứng ngắc, cảm giác sâu sắc tổn thương càng nặng lên."Vô lại!" Lưng cô thẳng đứng dậy."Giờ đây nói xin lỗi thì có tác dụng gì? Sớm đã gây ra thương tổn. Tôi cũng không phải người phụ nữ không ai thèm muốn, có biết bao nhiêu người đang theo đuổi tôi, hết lần này tới lần khác tôi chỉ một lòng một dạ với anh, cuối cùng lại bị bỏ rơi, hôm nay tôi chỉ có thể nói ngay từ đầu tôi đã yêu lầm anh."
"Khiếu Hồng. . . . . ." Qúy Đào đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, muốn an ủi cô.
Khiếu Hồng tránh qua, tránh né."Đừng đụng vào tôi, anh đi đi. . . . . . Anh đi đi!" Cô cắn môi dưới, không để bản thân bật khóc.
"Có an ủi bao nhiêu, xin lỗi bao nhiêu đi nữa , cũng là nói nhảm. Chúng ta đều đã là người trưởng thành có tình cảm và lý trí, chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, tôi không cần anh phải như thế nào với tôi, nhưng không thể nói tôi không oán hận anh. . . . . . Nếu như anh thật muốn tốt cho tôi, thì đi đi! Để cho tôi yên tĩnh một mình, coi như là nhờ cậy!"
Qúy Đào gật đầu, đứng lên, lui ra ngoài.
Lớp vỏ tôn nghiêm của Khiếu Hồng, chỉ trong nháy mắt Qúy Đào rời đi, hoàn toàn hỏng mất. Cô khóc đến điên dại, ruột gan đứt từng khúc, tình cảm nhiều năm qua, sao có thể nói xong là xong đây?
** ** **
Như Nhụy bị ánh mặt trời bắn vào tỉnh lại, cô lười biếng duỗi người, cuộn mình lại, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm, cô nhìn thấy chiếc gối bên cạnh không có dấu vết chứng tỏ có người từng ngủ lại, trái tim phút chốc lạnh hơn phân nửa.
Qúy Đào không trở về nhà ngủ, bởi vì đêm qua cãi vã, ngay trong đêm tân hôn anh công khai bỏ mặc cô. Cô giận đến run người, tất cả những chịu đựng, đau khổ, xấu hổ đều xông lên đầu, hóa thành nước mắt xông ra hốc mắt.
Tại sao có thể như vậy? Anh rốt cuộc dùng trái tim gì đối đãi với người vợ này đây? Vô số ý nghĩ trong đầu hiện lên, đau đớn khiến trái tim cô co thắt lại, cô sẽ không để cho anh đối đãi với mình như vậy! Rõ ràng quyết tâm không chịu nhục đã chiến tanhg những buồn bã, hối tiếc.
Cô quyết định tranh thủ sử dụng quyền lợi triệt để, dù sao đây cũng là cuộc hôn nhân do cô lựa chọn, cô sẽ cố gắng duy trì nó. Quyết định xong, cô điều chỉnh cho tâm trạng thật thoải mái, giả bộ thần thái sáng láng, không muốn để cho người giúp việc dùng ánh mắt thương hại tới thông cảm cho cảnh ngộ của cô.
Liên tiếp mấy ngày cũng không có tin tức gì của Qúy Đào, nhưng Thần Tuyên mỗi ngày lại tới, anh không hề không đề cập tới chuyện muốn cô ly hôn, chẳng qua là theo cô nói chuyện phiếm hàng ngày, quan tâm tới đứa trẻ trong bụng cô, khiến cô không khỏi âm thầm cảm tạ tri kỉ là anh.
Lời đồn đãi từ những người giúp việc đang nổi lên bốn phía, cô làm bộ không nghe thấy, đáy lòng hận Qúy Đào đến chết khiến cô lâm vào trong tình cảnh không thể chịu nổi này. Những niềm tin ban đầu từng giọt từng giọt bắt đầu dao động, cô không khỏi để tay lên ngực tự hỏi bản thân có phải đã sai lầm ngay từ đầu hay không?
Ngày này cô ngồi ở trong phòng khách, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, vừa uống trà chiều, vừa đọc sách. Mặc dù mắt chăm chú đọc sách, nhưng đối với nội dung trong sách một chút cũng không vào đầu, vô cùng phiền não.
Đang lúc phiền não khép sách lại, lại thấy hình dáng Qúy Đào tựa người vào cửa, ánh mắt anh tiều tụy, mắt hiện tơ máu, chăm chú nhìn mình, trong giọng nói tràn đầy mỏi mệt. "Trông em rất tốt? Xem ra không có anh ở đây em ngược lại sống rất vui vẻ."
Như Nhụy ngẩng đầu đón nhận ánh mắt anh, trong lòng trào dâng một cỗ rung động lớn, chỉ trong nháy mắt cô cảm thấy trong lòng đang nhảy nhót. Người ngày đêm trông ngóng đang ở trước mắt, bao nhiêu lời muốn nói ngược lại không biết biến đi đâu.
Cô rũ mi mắt xuống, giọng điệu không tự giác trở nên lạnh nhạt."Anh vẫn còn biết trở về nhà sao? Em tưởng những cô gái dịu dàng mềm mại bên ngoài sớm đã khiến anh vui đến quên cả trời đất rồi."
Anh dương dương tự đắc."Nếu như là vì em đố kị nên mới nói như vậy, tôi sẽ rất vui mừng."
"Anh đừng nằm mộng nữa." Gò má cô khẽ ửng hồng, nhớ tới bị lạnh nhạt một tuần nay, tâm trạng vô cùng đau khổ, anh có từng nghĩ tới không? Trong lòng không khỏi trào lên tức giận."Những ngày qua anh đi đâu vậy?"
Kể từ sau khi cùng Khiếu Hồng nói chuyện, Qúy Đào biết mình đã yêu Như Nhụy rất sâu sắc, nhưng từ giây phút bắt đầu kia, anh chưa bao giờ từng đối xử tử tế với cô, hôm nay cô có hận anh cũng là chuyện tự nhiên, điều này không thể trách ai được, chỉ trách mình ban đầu bảo thủ, giờ hối hận cũng không kịp.
Mấy ngày qua, anh ở trong khách sạn, không ngừng suy nghĩ tới tương lai của anh và Như Nhụy, mỗi lần trong đầu hiện lên vẻ mặt ai oán của Như Nhụy, luôn trách cứ anh, điều này khiến anh quyết định, không muốn Như Nhụy dùng ánh mắt ôm hận nhìn mình, chỉ có thể để cô tự do.
Anh nhắm mắt lại hòa hoãn đau đớn trong lòng, sau đó lại mở mắt ra nhìn Như Nhụy nói: "Những ngày qua anh đều ngủ ở trong khách sạn."
"Tại sao anh lại làm như vậy? Nhục nhã tôi như vậy anh vui sướng lắm sao?" Hai tay của cô đã nắm chặt lại.
"Anh không hề có bất kì ý muốn nhục nhã em." Vẻ mặt anh tràn đầy mỏi mệt."Trong đêm tân hôn, ngươi em đã nói rõ thái độ của em, mà mấy ngày nay anh cũng vậy, suy nghĩ rất nhiều, anh nghĩ. . . . . . Sau khi em sinh ra đứa trẻ, chúng ta sẽ ly hôn!"
Như Nhụy kinh ngạc nói không ra lời, lòng thắt lại, tức giận nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ con của mình."
Ánh mắt Qúy Đào kiên quyết."Anh cũng vậy sẽ không bỏ con của anh."
*************
Hốc mắt Như Nhụy chứa đầy nước mắt, đáy lòng vô cùng khổ sở. Tên vô lại này! Anh nói muốn kết hôn, mình liền bị gả đi, anh nói muốn ly hôn, mình liền bị ly hôn, anh coi mình là cái gì cơ chứ? Lửa giận trong lòng thoáng chốc thiêu đốt đến đỉnh điểm, cô giận dữ hét: "Anh coi tôi là cái gì? Một con búp bê không có cảm giác ư? Muốn kết hôn, muốn ly hôn đều do anh cao hứng, có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"
"Nếu như không nghĩ đến cảm nhận của em, anh sẽ không nói đến việc ly hôn."Anh thở dài một hơi, ánh mắt nhìn phương xa."Em và anh ở chung một chỗ, dường như không có hạnh phúc, mà em không hạnh phúc, anh cũng vậy, không cách nào vui vẻ."
"Đây là suy nghĩ của mình anh, anh có bao giờ chú ý tới suy nghĩ của tôi không?"
Qúy Đào xoay người đối mặt với cô, cười khổ."Đúng! Anh cũng chưa bao giờ chú ý tới suy nghĩ của em, nhưng chẳng lẽ như vậy với chúng ta sẽ đều tốt ư?"
Như Nhụy đứng thẳng lưng, cố ý ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tôi không hiểu được suy nghĩ thữ sự của anh là gì, nhưng khi tôi quyết định gả cho anh, từ tận đáy lòng đã muốn gắn bó bền lâu với cuộc hôn nhân của chúng ta, cho dù là quan hệ vợ chồng chân thật. . . . . . Tôi tình nguyện tiếp nhận, chỉ cần anh có thể yêu tôi." Cô xoay người đối mặt với anh."Nhưng. . . . . . Giờ anh lại muốn ly hôn, tôi cũng không phản đối, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ con của mình." Âm cuối cô có chút run rẩy.
Qúy Đào kinh ngạc nhìn cô, đáy lòng đang run rẩy, âm điệu nặng trịch ."Em. . . . . . Không hận anh sao?"
"Hận? Tôi nói rồi, tôi chỉ gả cho người đàn ông tôi yêu." Cô đứng ở nơi đó, ánh mắt đen sâu thẳm bình tĩnh nhìn vào mắt anh.
Qúy Đào ngừng thở, cầu nguyện lỗ tai của anh không nghe lầm."Em vừa nói cái gì?" Giọng nói của anh nửa mắc ở trong cổ họng, trở nên mất tiếng.
Cô hét lên: "Tôi nói, tôi yêu anh, tôi yêu anh!"
"Làm sao có thể? Làm sao có thể?" Tim Qúy Đào dường như ngừng đập, nhưng ngay sau đó trái tim lại điên cuồng nhảy nhót. Anh một bước dài xông lên trước ôm vai của cô."Anh hi vọng đây không phải là nằm mơ. . . . . . Sau khi anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với em, em còn có thể yêu anh. . . . . . Làm sao có thể? Làm sao có thể?" Anh hỏi đi hỏi lại.
Nước mắt Như Nhụy giống như gạt trân châu rơi xuống."Biết rõ không thể yêu anh, nhưng, tôi đã yêu anh rồi."
Qúy Đào dùng sức kéo cô vào lòng, tâm linh từ từ hòa tan với cô tạo thành rung động, thật lâu không nói nên lời.
"Nếu không yêu anh, em đã không đồng ý gả cho anh." Cô khẽ đẩy anh ra, ngưng mắt nhìn anh."Vậy còn anh? Anh có yêu em không?"
Anh dịu dàng vuốt ve tỉ mỉ khuôn mặt của cô."Nếu như anh không yêu em, anh sẽ không dùng trăm phương ngàn kế để kết hôn đưa em về nhà." Ánh mắt của anh thâm tình."Đều tại anh quá mù quáng, vòng một vòng lớn mới phát hiện mình sớm đã yêu em mất rồi, anh thật là một tên đại ngu ngốc!"
Như Nhụy run rẩy mỉm cười, vui mừng haon hỉ, thấp giọng nỉ non nói: "Nếu như anh mãi mãi không phát hiện, chắc em sẽ thảm thương vô cùng ."
Qúy Đào không nghe thấy cô nói nhỏ, anh dùng môi che lấy đôi môi đỏ của cô, lửa nóng mãnh liệt quấn lấy cô, đem những nhung nhớ mấy ngày nay, hóa thành nụ hôn, biểu đạt thâm tình.
Hồi lâu, anh mới thả môi cô ra, hơi thở dồn dập thổi tới trên mặt cô."Đời này anh tuyệt đối sẽ không buông tay em ra." Anh ôm lấy cô, ôm thật chặt, tuyên thệ cả cuộc đời này của anh ... sẽ không buông cô ra nữa.
** ** **
"Anh lại muốn đi tìm Như Nhụy sao?" Âm thanh Phương Chi hỏi.
Thần Tuyên nhìn cô một cái, thẳng hướng muốn rời đi, nhưng bị Phương Chi canh ở trước mặt.
"Cô ấy đã kết hôn, sao anh còn khổ sở đi tìm cô ấy làm gì? Chỉ tăng thêm phiền não cho cô ấy mà thôi." Phương Chi lôi kéo tay của anh."Thần Tuyên, chúng ta đi Canada đi! Anh đã không còn gì vướng bận, cùng đến Canada, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, xây dựng cuộc sống mới của chúng ta."
"Chúng ta?" Thần Tuyên lạnh lùng nhìn cô."Nơi nào anh cũng không muốn đi, anh muốn ở đây bảo vệ Như Nhụy."
"Anh điên rồi sao?" Cô nén giận kêu lên."Rốt cuộc thì cô ấy có cái gì tốt đẹp? Tại sao anh có thể yêu cô ấy điên cuồng như vậy, mà không chịu để ý tới tình cảm của em? Không ai có thể yêu anh nhiều hơn em, Như Nhụy thì có là cái gì?"
Thần Tuyên có cảm giác xa lạ với Phương Chi, dáng vẻ điên cuồng và lời cô nói, tạo cho anh cảm giác ghét bỏ vô cùng.
"Khoảng thời gian không có Như Nhụy, chẳng phải chúng ta rất vui vẻ sao? Em đã rất cẩn thận chăm sóc anh, anh dịu dàng đáp lại tình yêu của em, tại sao chúng ta không thể giống như trước đây?"
Thần Tuyên hít vào một hơi khí ."Em lầm rồi, anh đối với em chưa bao giờ có tình cảm nam nữ, chỉ là tình cảm bạn bè bình thường thôi, anh cho rằng em cũng vậy."
"Anh đang nói cái gì vậy?" Mắt Phương Chi trở nên hung dữ, vẻ mặt giống như bị điên."Vì muốn có được tình yêu của anh, em không sợ dẫn Như Nhụy tới Cửu Long, bố trí cho người ở nhà chứa bắt cô ta, đem cô ta bán sang Sơn Đông hoặc sa mạc Arab, chỉ không ngờ mama ở nhà chứa lòng tham không đáy, không làm theo ước định ban đầu, để Như Nhụy có cơ hội rơi vào tay Tưởng Qúy Đào, làm hỏng hết kế hoạch của em. Bằng không, giờ này cô ta đã không thể ở đây lớn lối."
Thần Tuyên túm lấy cổ tay của cô."Em có biết em đang nói cái gì không?"
"Đau quá!" Phương Chi giãy dụa."Vì dành lấy tình yêu của anh, chuyện gì em cũng có thể làm được, cho dù có phải giết chết Như Nhụy mới có thể có được anh, em cũng sẽ không hối tiếc."
Thần Tuyên không chút nghĩ ngợi tát cô một cái, tiếng thanh thúy vang lên, phá vỡ sự yên lặng của bầu trời bao la, Phương Chi lảo đảo ngã nhào trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu .
Phương Chi sợ hãi nhìn anh."Anh đánh em? Anh đánh em. . . . . . Vì con đàn bà chết tiệt kia anh đánh em!"
Vẻ mặt Thần Tuyên vô cùng đáng sợ."Thì ra Như Nhụy chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng là do cô làm ra. Người dàn bà độc ác như cô, uổng phí Như Nhụy thật lòng đối đãi với cô." Bộ ngực anh vì tức giận mà phập phồng không ngừng.
"Thật lòng đối đãi? Tôi mới thấy lạ!" Phương Chi lạnh lùng hừ một tiếng, cười dữ tợn."Đánh! Tốt nhất đánh chết tôi, tôi sẽ không phải khổ sở như vậy nữa." Cô khóc lớn."Chỉ cần một ngày Như Nhụy còn, trong mắt anh vĩnh viễn cũng không có tôi! Tôi hận, thật hận. . . . . ." Cô kích động túm lấy tay Thần Tuyên."Anh đánh tôi đi! Giết tôi đi! Không có được tình yêu của anh, tôi tình nguyện chết dưới tay của anh."
Đáy lòng Thần Tuyên tự nhiên dâng lên cảm giác không đành lòng. Phương Chi biến thành bộ dạng này, anh cũng có nửa phần trách nhiệm, có lẽ do những lời nói bình thường của anh, làm cho cô hi vọng, mới tạo ra bi kịch không thể cứu vãn ngày hôm nay.
"Cô đi đi! Đừng để cho tôi nhìn thấy cô nữa." Tức giận trong lòng Thần Tuyên cũng tiêu tan, giọng nói nặng nề."Có lẽ là do tôi không tốt, tạo ra hiểu lầm, nhưng tôi thực sự không thích cô, từ đầu tới cuối tôi chỉ yêu duy nhất một người là Như Nhụy, cho dù cô ấy đã kết hôn, tôi cũng không thể nào đón nhận cô."
"Anh gạt em, những gì anh nói không phải là thật!" Sự đau thương trong mắt cô, trong nháy mắt, trở nên đằng đằng sát khí."Nhất định lại là do Như Nhụy cản trở, tôi sẽ không tha thứ cho cô ta. . . . . . Tôi sẽ không tha thứ cho cô ta!"
Cô bỗng đứng lên, xông về phía xe Thần Tuyên, nhanh chóng lái đi.
"Phương Chi, quay lại đi, quay lại đi!" Thần Tuyên đuổi theo, lo lắng cô sẽ gây bất lợi cho Như Nhụy, lập tức vẫy một chiếc xe tắc xi đuổi theo.
** ** **
"Anh có thể sờ bụng em không?" Ánh mắt Qúy Đào đầy khát vọng.
Như Nhụy mỉm cười."Đương nhiên là có thể."
Qúy Đào chăm chú nhìn bụng cô, sau đó thật cẩn thận, chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ bụng cô.
Anh cẩn thận vuốt ve qua lại, trong lòng nghĩ đến nơi này đang thai nghén thế hệ sau của anh, giờ khắc này, anh cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ. Anh vô cùng cảm động nói: "Như Nhụy, cám ơn em, thật cám ơn em!"
"Đồ ngốc cám ơn em cái gì đây?" Vẻ mặt Như Nhụy dịu dàng.
"Em biết anh đang nói gì mà." Anh ôm chặt lấy Như Nhụy, chặt đến mức dường như khiến cô khó thở."Anh sẽ dùng cả đời này để bồi đắp thật tốt cho em".
Như Nhụy cười thỏa mãn, rúc vào trong lồng ngực của anh, mềm mại nói: "Còn ôm nữa, chúng ta sẽ muộn thời gian đi đến chỗ bác sĩ khám định kì đấy."
Qúy Đào vẫn ôm cô, thật lâu mới buông cô ra, nhẹ vỗ về gương mặt của cô."Anh không quên thời gian đã hẹn với bác sĩ, chỉ muốn ôm em nhiều hơn một cái thôi. Giờ anh đi lấy xe ngay, em ra ngoài chờ anh nhé." Anh buông Như Nhụy ra đi tới mở xe.
Như Nhụy mỉm cười nhìn theo bóng lưng Qúy Đào. Đáy lòng không khỏi nghĩ tới: thật hạnh phúc! Đời này cho tới bây giờ cũng chưa từng hạnh phúc như vậy, cảm tạ trời xanh đã đem Qúy Đào ban cho tôi...... Lúc này, đột nhiên có một nỗi sợ hãi xẹt qua đáy lòng cô, cô hơi co rúm lại, lo lắng nhìn phương xa, sau đó chậm rãi mặc áo khoác vào đi ra ngoài chờ anh.
Cô an ủi bản thân chớ suy nghĩ lung tung, đồng thời đem toàn bộ chú ý hường tới mùa xuân nở rộ, đột nhiên giọng nói Qúy Đào ở phía xa vang lên: "Như Nhụy, cẩn thận!"
Như Nhụy ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc xe màu trắng hướng cô xông đến. Cô sững người lại, tứ chi cứng đơ tại chỗ, động cũng không động được, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trong giây lát, một bóng đen xông lại bảo vệ cô.
Cô ngã nhào xuống ven đường, bụng truyền đến một cơn đau mãnh liệt, mọi việc diễn ra quá nhanh, mơ hồ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng phanh xe và tiếng va chạm chói tai, sau đó là một mảnh đen kịt trước mắt, cô ngất đi.
** ** **
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên mặt Như Nhụy, cô chuyển động đầu, mở mắt ra, khuôn mặt lo lắng của Qúy Đào in lên đáy mắt, râu ria mọc lộn xộn khắp mặt, hai mắt chũng xuống, thở phảo nhẹ nhõm nở ra nụ cười."Cuối cùng em đã tỉnh, cám ơn trời đất!" Anh không ngừng hôn lên tay Như Nhụy.
"Anh làm sao vậy? Tại sao em lại ở bệnh viện?" Trong đầu cô mơ hồ hiện lên một chiếc xe, gương mặt thoáng chốc trắng bệch."Có phải có một chiếc xe muốn đâm vào em không, đứa bé đâu? Đứa bé trong bụng em đâu?"
"Đừng sợ, đừng sợ. Không còn chuyện gì nữa, đứa bé vẫn an toàn nằm ở trong bụng em. "Qúy Đào đau lòng ôm cô vào trước ngực.
Như Nhụy thở phào nhẹ nhõm."Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô thấy cánh tay Qúy Đào băng vải trắng xóa. "Sao anh cũng bị thương vậy?"
"Không có chuyện gì. Chẳng qua là người lái chiếc xe kia uống nhiều rượu quá, mới lao về phía em, vì cứu em, nên tay anh bị thương, hoàn toàn không có gì đáng ngại, em không cần lo lắng, chỉ cần chú ý an tâm tĩnh dưỡng thật tốt là được."
"Có đau không?" Như Nhụy cực kỳ đau lòng.
"Chút thương tích này có là cái gì, chỉ cần em bình an vô sự, có bị thương nặng hơn nữa cũng đáng." Anh nhắm mắt lại dường như không muốn thừa nhận nỗi đau."Ngay sau khi người đó tông vào em, trái tim anh như ngừng đập, may mà em không có chuyện gì, bằng không. . . . . ."
"Đừng nói nữa. Hai người chúng ta ai cũng không thể có chuyện gì, ai cũng không thể mất. Em yêu anh. . . . . ." Như Nhụy ngân ngấn nước mắt, lòng co thắt lại. Nếu Qúy Đào vì cứu mình mà. . . . . . Trời ạ! Cô không dám tưởng tượng nữa.
"Anh cũng yêu em." Hai người lại thâm tình ôm nhau.
Thần Tuyên ở cửa trông thấy một màn này, lén lút đóng cửa lại. Anh biết đời này anh đã không còn bất cứ cơ hội nào đạt được Như Nhụy nữa .
Phương Chi trong tai nạn xe, cũng bởi vì thương tích quá nặng không thể chạy chữa được nữa, tuyên bố tử vong.
Vì không muốn ảnh hưởng tới cảm xúc của Như Nhụy, trước đó anh cùng Qúy Đào đã thương lượng ổn thỏa, không nói ra âm mưu của Phương Chi cho cô biết, đợi cô dưỡng tốt bệnh rồi hãy nói, Qúy Đào đồng ý.
Như Nhụy rúc vào trong ngực Qúy Đào."Đúng rồi, lúc em bị đụng xe, em nhìn thấy một người rất giống Thần Tuyên, lúc đó anh ấy cũng có mặt tại nơi xảy ra tai nạn sao?" Như Nhụy nghi ngờ hỏi.
Qúy Đào nắm đôi tay nhỏ bé của cô."Lúc đó đúng lúc anh ta muốn tới từ biệt em."
Như Nhụy có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên."Từ biệt?"
Qúy Đào gật đầu."Anh ta quyết định sẽ đến Canada."
"Vậy giờ anh ấy đâu?"
"Anh ấy đã tới Canada, đồng thời còn dặn dò anh phải chăm sóc em thật tốt, không được để em có bất kì ủy khuất nào."
Như Nhụy thâm tình đưa mắt nhìn anh, khẽ cười nói: "Vậy anh sẽ khiến em ủy khuất sao?"
"Em nói thử xem? Bà xã yêu quí của anh."
Như Nhụy cười đến vui vẻ, thật vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro