
Chương 3
Lâm Lệnh Nguyệt được Thiên Tung Công chúa đưa về Lãm Nguyệt cung, nàng trong lòng có vô số nghi ngờ, chính là cũng không dám lên tiếng. Công chúa vừa đến tẩm cung, cũng không để mắt tới nàng, chỉ đối với cung nữ bên cạnh nói : " Mang theo nàng đi xuống, an bài gian phòng bình thường cho nàng, cha của nàng cũng là quan phụ mẫu của nơi ấy, các người không được làm nàng cảm thấy ủy khuất." Nhưng cuối cùng cũng không quay lại nhìn Lệnh Nguyệt, tự ý quay về chính điện.
Chỉ lát sau, Lâm Lệnh Nguyệt đầu óc hoang mang được hai tiểu cung nữ xinh xắn mang đến một gian phòng lộng lẫy tinh xảo. Nàng không nhịn được nhìn từ trên xuống, chỉ thấy bên trong sáng sủa ngăn nắp, tuy có xa hoa nhưng cũng không làm mất đi nét tao nhã. Tâm trạng liền cảm thấy kinh ngạc, đúng là phong thái của vương giả, ngay cả phòng của một cung nữ cũng phong thái thế này, ngược lại, nhớ tới Thiên Tung công chúa cao ngạo kia, nàng không khỏi trong lòng mang theo một chút gai mắt.
Hai tiểu cung nữ mang nàng lại đây, trên đường cũng không một lời nói, lúc này tới phòng rồi, một người trong đó vẻ mặt tươi cười mở miệng: " Ngươi tên là Lâm Lệnh Nguyệt sao ? Ngươi bộ dạng thực xinh đẹp, chúng ta hôm nay cũng đều ngắm ngươi ngây người. Ta ở trong cung lâu như vậy, trước giờ chưa từng thấy qua ai đẹp hơn ngươi, ngươi quả thực không phải cung nữ, nghe nói ngươi vốn là được tiến cung làm nương nương, là Công chúa chúng ta đem người từ trong tay Bao công công đi, Công chúa chúng ta thực kì quái, nàng không phải Vương gia, lại không thể đem ngươi làm Vương phi, lại hại ngươi từ nương nương trở thành cung nữ. Được rồi, chúng ta là người của Thất tỷ tỷ, chuyên lệnh tới hầu hạ tiểu cung nữ ngươi, ta là Oanh Nhi, nàng kia là Tiểu Điệp." Lúc này nữ tử Tiểu Điệp có mái tóc dài trông có vẻ lớn tuổi liếc nàng một cái: "Thật không có phép tắc, miệng nói lung tung, ngươi sao có thể ở sau lưng Công chúa tự ý sắp đặt, lại có thể gọi đích danh Lâm tiểu thư như thế ? Đã quên là Thất tỷ tỷ lệnh cho chúng ta đến đây hầu hạ nàng sao? Những lời này mà để cho Thất tỷ nghe được, ngươi sẽ bị trừng phạt." Oanh Nhi nghe nàng nói nghiêm túc, nhịn không được le lưỡi, lại vừa làm mặt hề nói: " Hảo tỷ tỷ, ngươi đừng đi méc a, ta không nói nữa ."
Ban đêm, ánh trăng lẳng lặng tản ra khắm mặt đất, vạn vật tựa hồ như phủ lên một dải lụa mỏng, vườn hoa nhỏ trong Lãm Nguyệt cung, các loại kỳ hoa dị thảo chậm rải tỏa hương từng đợt từng đợt khiến cho người ta tâm thần thật dễ chịu. Ban đêm tình thơ ý họa như vậy, lại có hai người không lòng dạ nào chìm vào giấc ngủ, đều chìm trong tâm sự riêng của chính bản thân mình.
Làm Lệnh Nguyệt ngâm mình thoải mái trong một bồn nước rộng, mực nước cao vừa đủ hòa cùng độ ấm nóng, mặt nước được rải đầy các loại hoa hồng, khiến cho toàn bộ không khí trong phòng cũng vì đó mà thơm ngào ngạt. Tiểu Điệp và Oanh nhi vốn dĩ phải ở bên cạnh nàng hầu hạ, tuy nhiên lại bị nàng đuổi ra ngoài, nàng không có thói quen phơi bày thân thể mình ra trước mắt người khác.
Trong phòng lúc này tĩnh mịch, chỉ có ngón tay nàng trắng nõn nhẹ nhàng nghịch mặt nước tạo thành thanh âm nhẹ, nàng không khỏi nhịn được từ từ thở dài. Nhớ tới sự gặp gỡ hôm nay, nàng không biết là nên vui mừng hay nên thất vọng. Nghĩ đến Thiên Tung công chúa kia vừa cao quý lại vừa lạnh lùng kia, vẫn là không biết nên cảm tạ hay oán giận nàng ta. Nàng ta vừa xuất hiện, liền tùy ý đảo lộn toàn bộ kế hoạch của mình. Chính là, nếu không phải nàng, thì đêm nay, thân thể trong sạch của một nữ nhi mười sáu tuổi đã bị hủy hoại trong bàn tay tên hôn quân kia, cho dù cơ hội phục thù thật đã tới rồi, chính mình cũng là sợ hãi, thanh quản cảm thấy buồn nôn.
Nghĩ nhiều vậy, tâm tình nàng lại càng phức tạp, bất ngờ nhắm mắt lại. Tâm tư không khỏi bay đến Tư Mã phủ ở Hàng Châu, tựa như nhìn thấy cha mẹ nàng tươi cười ấm áp, còn có cảnh Giang Nam xinh đẹp, thuyền hoa nhẹ nhàng trôi giữa Tây Hồ. Nàng không kềm nổi thấp giọng vịnh một bài thơ: "Nhân nhân đô đạo giang nam hảo, du nhân chích hợp giang nam lão, xuân thủy bích vu thiên, họa thuyền thính vũ miên, lư biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương nguyệt. . ." Thanh âm ôn nhu, từ câu chữ nhã nhặn, tại đây trong cảnh đẹp yên bình, lại mang theo một chút ký ức lạnh buốt thê lương, nhớ lại, khóe mắt nàng chợt nhỏ lệ.
Đều nói hồng nhan họa thủy, nếu không vì nàng quá mỹ lệ, nếu nàng không phải là đệ nhất mỹ nữ Giang Nam, bằng không với chức quan hèn mọn của phụ thân, nàng vô luận thế nào cũng không thể tham gia tuyển chọn tú nữ, càng không thể tiến cung. Như vậy có lẽ cả đời này, nàng có thể bình đạm mà sống ở Hàng Châu, nơi đó có một thiếu nữ luôn khiến phụ mẫu nàng hài lòng, cùng nhau đã từng trải qua cuộc sống hạnh phúc, cùng nhau sống đến quãng đời còn lại, thực là một bức tranh đẹp ở Giang Nam.
Nhưng mà nếu không phải vì nàng sở hữu gương mặt xinh đẹp tuyệt luân, thì không có cơ hội tiến cung, cũng lẽ không có cơ hội hy vọng báo thù. Phụ mẫu làm quan thanh liêm, còn có ca ca và các tỷ tỷ, còn có giai nhân trong nhà già trẻ lớn bé hơn chục miệng ăn, toàn bộ đều bị gian thần vu cáo hãm hại, cùng nhau chết dưới chiếu chỉ của tên hôn quân kia, chính nàng là người duy nhất còn sống của gia tộc, thù này nhất định phải trả. Nghĩ đến điều này, tình cảm trong lòng nàng bị xua tan đi, đôi mắt đẹp mê ly đang mơ hồ suy nghĩ lại chuyển thành ánh mắt kiên định.
Nghĩ tới báo thù, nàng lại nghĩ tới nữ hài tử của kẻ thù mới gặp hôm nay, cái loại nhìn vạn vật bằng nửa con mắt, khí chất cao quý ung dung, ngữ điệu lạnh như băng hờ hững, còn có dung nhan vô cùng mỹ lệ kia, nghe nàng nói bộ dạng thật giống tên hôn quân kia, như vậy tên hôn quân đó nhất định có tướng mạo anh tuấn phi thường, nàng hừ lạnh một tiếng, bộ dạng anh tuấn thì đã sao, cũng chỉ là một hôn quân tàn bạo, một kẻ đồ tể giết người không gớm tay. Tuy rằng nàng công chúa cổ quái kia không biết vì sao mà lại đưa nàng tới Lãm Nguyệt cung, nhưng nàng hiện tại không cần thay đổi kế hoạch của mình.
Thiên Tung Công chúa không phải là đệ nhất ái nữ luôn được tên hôn quân sủng ái nhất sao ? Cho dù không được làm phi tần, vẫn là có cơ hội tiếp cận hắn, hơn nữa, còn không nhất định hy sinh tấm thân trong trắng, làm theo kế hoạch. Hiện tại, nàng đã biết bước tiếp theo nên làm gì. Lâm Lệnh Nguyệt khóe miệng nở ra một nụ cười, chậm rãi từ trong nước đứng lên, thân thể không một chút tì vết phơi bày ra giữa đem, không khí trong trẻo nhưng lại có một chút lạnh, nàng cũng là không cảm thấy lạnh gì. Ánh trăng lúc này cũng đã nhẹ nhàng ẩn núp sau áng mây, làm như thể ngay cả trăng thấy nàng cũng phải xấu hổ mà trốn, không dám nhìn nữa. Lâm Lệnh Nguyệt không chú ý đến giờ giấc, cầm lấy y phục nhẹ nhàng phủ lên, hướng về chiếc giường rộng mà đi đến.
Phòng của Lâm Lệnh Nguyệt cũng không phải là cách xa chính điện, trong đó, tâm tư Thiên Tung Công chúa cũng đang phập phồng, nằm ở giữa gấm nhung lộng lẫy, trằn trọc thật lâu cũng không thể chìm vào giấc ngủ. Nàng nhớ tới tiểu cô nương nhan sắc tuyệt mỹ mà nàng đem về đêm nay, nữ tử đó so với nàng cũng là tuổi tác xấp xỉ, lại vì mình thiếu chút nữa đêm nay trở thành phi tử của phụ hoàng. Tâm trạng thầm than trách, nếu như mẫu hậu còn sống thì thực tốt, chính mình sẽ không phải lo lắng, Y đệ sẽ được yêu thương hơn, phụ hoàng yêu Mẫu hậu sâu đậm vô cùng, lại sẽ không vì Mẫu hậu chết đi mà mất vị trí trong lòng hắn, một đám nịnh thần tâm địa xấu xa, cứ cách một vài năm lại tuyển chọn tú nữ một lần.
Phi tần hậu cung ngày càng tăng nhanh, Phụ hoàng tuy là triều chính bận rộn, nhưng luôn mặc sức chìm đắm trong tửu sắc, thân thể giờ đây đã không còn được như ngày trước. Nàng đêm nay liều mạng mặc kệ phụ hoàng trách mắng kiên quyết đem Lâm Lệnh Nguyệt mang về trong cung, chính là cũng vì thế. Lâm Lệnh Nguyệt này bộ dạng vô cùng xinh đẹp, cơ hồ có thể làm cho lục cung thất sắc, Phụ hoàng nếu như thấy nàng, sẽ vô cùng sủng ái. Đường Minh Hoàng vì quá sủng ái Dương Quý Phi không để ý tới chính sự, gian thần trong triều tùy ý lộng hành, biến đất nước trở nên loạn lạc trong vài thập niên, chính là không thể để Phụ hoàng đi theo vết xe đổ đó. Nàng thân là ái nữ đệ nhất luôn được Phụ hoàng ân sủng nhất, không thể không đưa mắt nhìn xa trông rộng, để ngừa hoạn không thành sự thật.
Khi Hoàng hậu băng hà, Thiên Tung Công chúa mới sáu tuổi, nhị đệ cũng chỉ mới 2 tuổi, khi đó không đủ lớn để biết chuyện. Cảnh Nguyên đế cùng nhưng người khác nói Hoàng hậu vì bạo bệnh nên mới qua đời. Chính là hiện tại, tuổi nàng đã trưởng thành, hơn nữa tin đồn ở hậu cung tới tai nàng, nàng vẫn hoài nghi chân tướng cái chết của Mẫu hậu nàng, thậm chí nàng còn đang điều tra về việc này. Công chúa cơ trí thông mình, từ nhỏ, Cảnh Nguyên đế đã để cho nàng cùng các hoàng tử ở trên thư phòng nghe thái phó giảng dạy, nàng đối với các vị hoàng huynh cũng thực biết rõ tính nết, những năm gần đây, trong lúc các hoàng tử tranh nhau ngôi Thái tử, nàng cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Bây giờ có điều, tuy Ung Vương hiện là Thái tử, triều đình ngoài mặt gió êm sóng lặng, nhưng thực tế lại tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ lớn hơn nữa. Nàng không lúc nào không âm thầm lo lắng.
Thiên Tung Công chúa hai tay đặt ở sau đầu, trong bóng đêm, nàng mở to hai mắt to tròn của mình nhìn lên hoa văn phượng trướng, nhớ tới sự hiểm ác và dối trá giữa cung điện, lại cảm thấy buồn bực. Từ khi bắt đầu hoài nghi về cái chết đột ngột của Mẫu hậu, nàng từ một hài tử lúc nào cũng hoạt bát khoái hoạt ham chơi trở thành một công chúa cao ngạo lạnh lùng, trừ khi đối mặt với phụ hoàng, mẫu phi và còn có tiểu đệ, nàng trước giờ luôn hà tiện nụ cười chưa từng hướng người nào phơi bày ra biểu tình. Nàng hiện tại lo lắng nhất là cơ thể phụ hoàng, còn có sự an toàn của tiểu đệ, vạn nhất trong triều có biến chuyển, nàng sợ đối với đệ đệ sẽ có bất lợi. Như vậy mà suy nghĩ nhiều, chính nàng cũng lao lực quá độ.
Đột nhiên trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, nhớ tới một người. Lập tức trong lòng quyết định sáng mai phải đến Dương cung gặp phụ hoàng, trước tiên vì Lâm Lệnh Nguyệt mà thỉnh tội với hắn, lại là vì Y đệ thình cầu một chuyện với Phụ hoàng. Chính là, chỉ mong hắn có thể đáp ứng, nếu không chính nàng cũng sẽ đem cái chết để bắt hắn phải ưng thuận. Buông bỏ sự tình đang lo lắng, Thiên Tung công chúa cũng liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.
Bóng đêm bao phủ hoàng cung, sự yên tĩnh sâu thẳm hiện ra, mà trong bóng tối, rồi lại không biết tiềm ẩn bao nhiêu bí mật cùng tội ác....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro