Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Bên trong hoa viên của Lãm Nguyệt cung, cây cối cùng trăm loại hoa xanh tốt. Khó có thể mà đếm được số lượng các loại kỳ hoa dị thảo, đang tranh nhau khoe sắc cùng tỏa hương thơm ngát, xa xa nhìn lại, trước mắt thật đúng là một mảnh biển hoa rừng hoa ngũ sắc đẹp rực rỡ, hương thơm ngào ngạt như thấm vào lòng người ngọt ngào, làm cho kẻ khác thần thanh khí sảng, tinh thần tăng lên gấp bội.

Sáng sớm tình mơ, giọt sương mai trong suốt đọng trên lá cây, cánh hoa nghịch ngợm hơi kẽ rung rung, Oanh nhi cùng Tiểu Điệp còn có thêm vài cung nữ lại từ rất sớm đến đây để lựa chọn hoa, các nàng ấy trên tay mang theo cái giỏ nhỏ tinh xảo, cùng một cây trúc tiễn ( kéo làm bằng cây trúc) cẩn thận cắt các loại hoa tươi mới đủ màu, chuẩn bị đem vào mỗi phòng trong Lãm Nguyệt Cung để trưng bày.

Oanh nhi một bên cắt hoa một bên lại cùng các cung nữ trò chuyện vui đùa, không bao lâu sau giỏ đã đầy hoa, nàng dừng lại đang muốn đổi một cái giỏ khác, ngẩng đầu chợt phát hiện chính giữa bụi hoa đỏ như lửa phía trước, một thiếu nữ không biết đã ở trong đó bao lâu rồi, chỉ thấy nàng vươn ra cánh tay phải, đang khẽ vuốt một khóm hồng đỏ, đóa hoa màu đỏ lửa càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng, nàng đã ở giữa bụi hoa hồng, quả thật như một minh châu mỹ ngọc tỏa sáng một góc, khung cảnh xung quanh càng như làm rạng rỡ thêm nét đẹp của nàng, khiến cho người ta vô cùng vui vẻ, làm cho chính bản thân nghi hoặc liệu mình có đang lạc vào tiên uyển, chỉ là gương mặt của thiếu nữ kia dường như mang theo một vẻ cô đơn không thể nói nên lời.

Oanh nhi lên tiếng vui mừng: "Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi." Khẽ buông  giỏ hoa xuống, Oanh nhi lập tức hướng Lâm Lệnh Nguyệt chạy đến.

Lâm Lệnh Nguyệt con mắt sáng như vì sao nhẹ nhàng chuyển dời, miễn cưỡng cười nói: "Các ngươi hôm nay chuẩn bị ngần này hoa, như vậy là đủ rồi."

Oanh nhi cười nói: "Đúng vậy, thường ngày như thế này là đủ rồi, nhưng mà Thất tỷ tỷ nói, hoàng thượng ban thánh chỉ chỉ hôn rồi, đây là ngày tiệc lớn trong cung, hơn nữa là tiệc cưới của công chúa chúng ta, sỡ dĩ do đó có thể phải chuẩn bị nhiều một chút hoa tươi trưng bày trong phòng, làm cho không khí trong cung cũng thêm vui mừng."

Lâm Lệnh Nguyệt bị hai tiếng "chỉ hôn" đâm vào lồng ngực đau nhói, từ khi thánh chỉ kia ban hạ, nàng trong lòng mỗi ngày đều thống khổ dày vò, kết quả như thế, vẫn đúng như dự đoán trước kia của nàng, chỉ  là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. Nàng biết mình nên  sớm chấp nhận, nhưng vẫn kéo dài thời gian chọn lựa, chỉ vì trong lòng ẩn chứa một bí mật không thể vì ngoại nhân nói đến sự hạnh phúc ngọt ngào cùng chua xót khổ sở.

Nàng lấy lại bình tĩnh, sắc mặt tự nhiên hỏi: "Ngươi biết sớm như vậy, công chúa đã đi nơi nào ?"

Oanh nhi ngạc nhiên nói: "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi không phải mỗi ngày hầu hạ bên cạnh công chúa sao ? Ngươi thế nào lại không biết nàng đi đâu ? Ta cũng không rõ ràng, sáng sớm đã nhìn thấy nàng đi ra, ngay cả đồ ăn sáng cũng không có dùng, có thể là hướng Quý phi thỉnh an a."

Lâm Lệnh Nguyệt tâm trạng cười khổ, chuyện hôn sự đã khiến cho các nàng ấy ngực như bị một cây châm, đã nhiều ngày, nàng đã  tận lực xa lánh công chúa, buổi tối mang theo đồ đạc đem ra ngoài phòng nằm. Lần này cũng không phải vì giận dỗi, mà là vì trải qua suy nghĩ sâu xa sau đó sẽ quyết định lập lại kế hoạch báo thù đã gác bỏ đã lâu của nàng, hiện tại tình duyên cùng công chúa đã hết, như vậy càng không nên tái do sự, nàng tâm nguyện duy nhất cho tới nay, không phải là vì song thân báo thù, liệu có an ủi vong linh trên trời của bọn họ sao ? Nếu nơi đây, một chút hạnh phúc lưu luyến của nàng trong cuộc sống cuối cùng cũng đã bị người khác đoạt đi, nàng như vậy nên chuyên tâm vào việc vào thù đi chứ sao nữa, dù sao nhân sinh của nàng đã không còn ý nghĩa gì, ví bằng mai sau nếu Trạm nhi bởi vì chuyện này không thể tha thứ nàng, thậm chí còn hận nàng, như thế cho dù tự mình chết dưới tay nàng ấy, có thể loại bỏ được mối hận trong lòng nàng, Lâm Lệnh Nguyệt cũng tình nguyện chết bởi tay nàng.

Tuy rằng mọi chuyện đều đã minh bạch, nhưng Lâm Lệnh Nguyệt trong lòng thống khổ chỉ có tăng chứ không có giảm, nhất là lần này tuy rằng ngủ xa nhau là ý muốn của Lâm Lệnh Nguyệt, chính là công chúa cũng không có một chút ý gì muốn giữ nàng lại, cũng không có cùng bất luận cái gì lời đường mật để dỗ dành nàng, đổi lại mấy ngày nay sớm đã đi đến tối mới về, ngay cả cùng nàng nói chuyện một vài câu cũng là rất ít, cũng không giống như trước kia nói cho nàng biết đã đi đâu, khiến ngực nàng kịch liệt buồn bã, thậm chí lại phỏng đoán công chúa có đúng hay không đã chán ghét nàng, hoặc là thực sự bắt đầu hợp ý với vị Phò mã mai sau Lãnh Phong Dương. Nàng bị nhiều loại suy đoán khiến cho vô cùng lo lắng khổ sở.

Oanh nhi thấy nàng vẫn còn đang thất thần, liền đi tới kéo tay nàng nói: "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thế nào lại phát ngốc ra thế ? Chúng ta trở về phòng đi thôi, ngươi đi xem ta cắm hoa đi a."

Dứt lời không cần phân minh đã lôi kéo Lâm Lệnh Nguyệt đi. Sau khi các nàng ấy rời đi, chỉ thấy đóa hoa vừa được Lâm Lệnh Nguyệt mơn trớn đã từng cánh mỏng rơi xuống, giống như vừa bị sức người đã từng rất nhanh bứt xuống.

***********************

Ngoại ô kinh thành, ánh nắng tươi sáng, phong cảnh hữu tình. Đại đạo rộng lớn, ba người cưỡi kia phóng tới như tia chớp, một người dẫn đầu là một công tử thân trứ thanh sam, chỉ thấy hắn sắc mặt buồn bực sầu não, roi da vàng rất nhanh vung lên, "Ba" một tiếng đánh tại bụng con ngựa, giống như trong lòng cái gì bất mãn mà phát tiết ra.

Trong nháy mắt đã tới một con sông nhỏ Tây sơn, hắn mới kéo dây cương, xoay mình xuống ngựa, phía sau hai người lập tức tiếp theo xuống ngựa. Giữa sông nước chảy tung tóe,  lại có tiếng leng keng phụ họa, hắn đem dây cương giao cho một người phía sau, tự mình hướng về phía ven sông, mặt khác một người phía sau cũng đã theo kịp, đưa hắn một cái khăn tay, cười nói: "Ngươi hôm nay dường như có tâm sự ? Thân là công chúa tôn sư, có cái gì có thể làm ngươi buồn phiền sao ?"

Thanh sam công tử tiếp nhận khăn tay lau tay, trả lời: "Ngươi cũng là vương tử, có phải đi làm chuyện vừa lòng toại nguyện ?" Người nọ miễn cưỡng cười cười, trầm mặc không đáp.

Nguyên lai thanh sam công tử đúng là Thiên Tung công chúa thường ngày cải trang, mà mặt khác hai người còn lại, một người là hoàng tử Tề Quốc Điền Nhã Tụng cùng thị vệ công chúa Ngôn Vô Húy. Từ khi gặp mặt trong lần săn bắn, công chúa và Điền Nhã Tụng cũng đã gặp qua vài lần trong cung, lời nói trong lúc đó rất là ăn ý, đã lập tức trở thành bằng hữu, thỉnh thoảng lại cùng nhau cải trang du ngoạn ngoài cung.

Huynh đệ ngôn gia đều là thị vệ tả hữu, chỉ là bọn hắn lần trước tại Thiếu Lâm trên đường quay về cung đã bị trọng thương, trước tiên nghỉ phép một thời gian mới trở lại bên cạnh công chúa. Mà Ngôn Vô Kỵ bở vì thương thế ảnh hướng xương cốt quá nặng, dẫn đến một thân công lực đại suy yếu, tuy rằng so với người thường mạnh hơn nhiều nhưng cũng không còn đủ năng lực quay về Lãm Nguyệt cung làm thị vệ bên cạnh công chúa, do đó được Thiên Tung an trí ở bên trong Tương vương phủ.

Thiên Tung trở lại bên bờ, nắm lấy con ngựa trắng đi trước, than thở: "Ta hôm nay ra đây là bì ngươi vài ngày nữa sẽ trở về Tề quốc, chúng ta cũng xem như bằng hữu, cho nên đặc biệt đến đây làm một bữa tiệc tiễn biệt, chân núi phía tây có một tửu lâu, ta từ sớm đã gọi người định chỗ ngồi tốt." (Dám bỏ vợ đi nhậu hả em =]] )

Điền Nhã Tụng lặng lẽ không nói gì, cùng nàng sánh bước mà đi, cho dù như thế này thân mật một chút, hắn cũng vô cùng quý trọng, hắn biết rõ, cuộc đời này hắn nhất định không thể có nàng, thế nhưng, hắn mong muốn có thể ở lâu một chút để có thể lưu lại vài kỷ niệm trân quý.

Chốc lát sau, ba người tới phía tây chân núi, đã đến tửu lâu "Tây Sơn Tiểu Trúc", con ngựa được người dắt đi chăm sóc. Thiên Tung và Điền Nhã Tụng đi tới một gian phòng trên lầu, dựa vào lan can ngồi xuống, Ngôn Vô Kỵ ngồi ở một gian bên ngoài, vì có mặt ngoại nhân hắn không được phép đi theo công chúa, tôn ti chủ tớ phải có trật tự, không thể cùng bàn mà ngồi.

Tây sơn tiểu trúc món ăn quả nhiên tinh diệu không gì sánh được, phi thường ngon miệng, rượu cũng mát lạnh nồng đậm, Điền Nhã Tụng một hơi uống mấy chén, nhẹ tay ngắm ly rượu khen: "Quả nhiên là hảo tửu ! Đáng tiếc là sau khi về nước sẽ không được uống nữa."

Thiên Tung nhìn vị thiếu niên tuấn nhã trước mặt, thấy hắn tuy là gương mặt mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại toát ra thương cảm vô hạn, không khỏi tâm trạng cảm thấy không đành lòng. Tình ý của Điền Nhã Tụng đối với nàng, nàng không phải không biết, thật tâm mà nói, hắn cùng Lãnh Dương Phong vô luận là phương diện nào đều cũng vô cùng tỏa sáng, mà nàng đối với bọn họ cũng có tán thưởng, chỉ là lòng của nàng sớm đã bị người khác chiếm giữ, rồi lại không biết làm sao, chính nàng ấy tâm sự ngập tràn sầu tư, còn không biết làm thế nào hóa giải, thế nào lại có thể để nàng bận tâm đến người khác, chỉ sợ  ngay cả một chút hành động quan tâm bằng hữu cũng là hữu tâm vô lực. (có lòng mà không có cách giúp được)

Điền Nhã Tụng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi vừa nãy hỏi ta, ta là hoàng tử, có hay không chuyện không vừa ý. Ta từ khi sinh hạ tới nay, vẫn luôn được phụ mẫu mọi cách che chở thương yêu, duy nhất cảm thấy không như ý trước đây là hai người huynh đệ của mình thân tình mờ nhạt, đây là bởi vì ta được Phụ hoàng đặc biệt sủng ái. Thế nhưng lần này tới đây, gặp được ngươi, ta mới biết được, chuyện đó cũng không có thể coi là không như ý, bởi rằng, ta đã biết rõ, người sẽ là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời này của ta."

Đây là lần đầu tiên hắn thế này tổ lộ tình cảm, Thiên Tung khẽ thở dài, quay đầu đi, nhìn về phía núi xanh xa xa, lại nghe Điền Nhã Tụng tiếp tục nói: "Ta chưa bao giờ biết rõ mùi vị yêu một người là như vậy, như bị kẻ khác hãm sâu bên trong không thể thoát ra được. Tại Sở quốc hơn mười ngày, là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, cũng là thời gian dằn vặt nhất của ta, tất cả  nguyên nhân vui vẻ cùng giày vò đều là ngươi, chung sống mấy ngày nay, ta đã biết ngươi đối với ta tuyệt không có tình ý, chỉ là có thể được ngươi coi như bằng hữu, ta đã thật cao hứng rồi. Có thể cùng ngươi đồng thời du ngoạn bên ngoài, tâm sự, là những cơ hội ta cầu còn không được, tên của ngươi là Dương Minh Trạm, ta hôm nay có thể gọi tên của ngươi không ?"

Dứt lời ngẩng đầu, ánh mắt như trân châu đen rạng rỡ nhìn thẳng Thiên Tung, Thiên Tung nghe hắn nói tình cảm nồng nàn cùng bi ai thống khổ, nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, con mắt từ lâu đã ẩm ướt, nàng ánh mắt ôn nhu nhìn về phía thiếu niên chung tình với mình trước mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Chúng ta là bằng hữu, đương nhiên có thể, cho dù ngươi về sau về nước, ta cũng sẽ nhớ đến ngươi, chỉ là, tình cảm của ngươi, đời này ta thực sự vô duyên thừa nhận rồi, ngươi sẽ tìm được một người so với ta càng xứng đáng làm nữ tử của ngươi."

Điền Nhã Tụng mừng rỡ, nghe Thiên tung nói mấy câu ngắn ngủi, cũng đủ để hắn nhận ra nàng đối với hắn cũng có quan tâm, cùng ngữ điệu thường ngày nói chuyện hoàn toàn khác biệt, hắn kích động cầm lấy tay Thiên Tung, nức nở nói: "Minh Trạm... Minh Trạm..." tình cảm lúc này, hắn không bao giờ tiếc nuối.

Thiên Tung cảm xúc động muôn vàn, từ khi biết rõ phụ hoàng đã tới trong cung của mình, cùng với thời gian ban hạ thánh chỉ chỉ hôn, nàng đã nhiều ngày hoài nghi cùng sợ hãi, còn khổ sở cùng mê man chính tự tương lai của nàng cùng Lâm Lệnh Nguyệt. Nàng biết rõ Nguyệt nhi xa lánh nàng, chính là nàng nhất định càng phải cùng nàng giữ khoảng cách, nàng hiểu rõ phụ thân của nàng, nếu như phụ hoàng đã biết chuyện này, nàng nhất thiết phải nét mặt bình thản tiếp nhận việc phụ hoàng vì nàng tác chủ hôn nhân, để đổi lấy sự an toàn cho Lâm Lệnh Nguyệt, để tránh cho Nguyệt nhi của nàng rơi vào kết cục như tên luyến đồng của thái tử. Mỗi khi nghĩ đến tên luyến đồng Tiêm nhi kia, nàng cũng không khỏi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cho nên mấy ngày nay, nàng cơ bản rất ít lưu lại trong cung, cũng càng nguyện ý muốn xuất cung cùng Điền Nhã Tụng ngây ngốc một chỗ, như vậy trong lòng nàng hội dễ chịu một chút, bầu không khí trong cung làm nàng vô cùng áp lực, Lâm Lệnh Nguyệt lại khiến nàng không đành lòng. Mà Điền Nhã Tụng cùng nàng một chỗ, luôn luôn cấp nàng quan tâm vô hạn cùng che chở, còn có nuông chiều, lúc nào cũng nghĩ ra biện pháp làm nàng vui vẻ, làm nàng cảm thấy hắn như một người ca ca, nàng hiện tại cũng có chút lưu luyến hắn về nước.

Bởi vì cảm kích cùng một phần tình cảm áy này, một ngày nay, mãi đến khi mặt trời lặn phía Tây sơn, Thiên Tung cùng Điền Nhã Tụng mới lưu luyến chia tay.

*****************

Trên đường hồi cung, Thiên Tung nhớ tới Vô Kỵ, thuận miệng hỏi: "Vô Kỵ hiện tại vẫn còn ở phủ Tương Vương sao ? hắn là vì ta mới bị trọng thương không thể trở lại làm thị vệ Lãm Nguyệt cung, hắn nếu như sinh hoạt có cần gì, ngươi cứ việc chuyển đạt tới ta."

Ngôn Vô Húy suy nghĩ một hồi, mới ấp a ấp úng nói: "Yêu cầu cũng là không có, chỉ là.... Chỉ là...."

Thiên Tung nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Chỉ là cái gì ? Ngươi lúc nào lại cũng nói chuyện ngượng ngùng như thế này ?"

Vô Húy mới từ từ nói: "Chỉ là hắn bình thường luôn hỏi về tình trạng của Lâm cô nương."

Công chúa không khỏi ngẩn ra, lặng lẽ một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Ngươi nó cho hắn, Lâm cô nương hiện tại rất khá. Vô Húy, ngươi hãy nghe ta nói, cung nữ khác trong cung, ta đều có thể ban thưởng làm vợ hắn, thế nhưng, Lâm Lệnh Nguyệt không thể so với người khác, ngươi hiểu không ? Ngươi chuyển lời lại Vô Kỵ, sau này, ta sẽ tự mình chọn một nữ  tử tốt làm vợ hắn, hắn đừng nghĩ về Lâm cô nương nữa."

Ngôn Vô Húy nhớ lại nàng khi trước vì Lâm Lệnh Nguyệt thiểu chút xung đột với  Thục phi, vội vã gật đầu lại vừa giải thích: "Đệ đệ thuộc hạ tuy rằng đối với Lâm cô nương có ý ái mộ, nhưng thực ra so với nàng ngày trước cũng như thế mà đối xử, cũng không dám si tâm vọng tưởng, hắn chỉ là mong muốn nàng được tốt, biết được tinh trạng rõ ràng của nàng."

Đối với mấy câu nói đó của hắn, Thiên Tung vốn một câu cũng không nghe lọt vào đầu, nàng lúc này tâm tư cuồn cuộn, nghĩ đến chữ tình quả thật kỳ diệu, có thể điên đảo chúng sinh, vô luận trên dưới địa vị ra sao đều bị nó thống trị, nàng nghĩ đén tình cảnh nàng vô cùng bi ai đau xót, thâm tình của Điền Nhã Tụng cùng mối si tình của Ngôn Vô Kỵ, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Chỉ nghe "Ba" một tiếng, roi da vàng kim trong tay nàng hung hăng vung lên trên lưng ngựa, bạch mã thần tuần phi phàm như gió hướng về hoàng cung phi tới, nàng có một loại cảm giác rõ ràng, càng gần đến hoàng cung, lòng của nàng lại càng trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro