Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Ngày hôm đó, Cảnh Nguyên đế phê chuẩn được hơn mười tấu chương thì cảm thấy tinh thần và thể lực bất an, Tiểu Trung Tử vội vàng bưng bát súp đủ loại thảo dược cho hắn uống, lại bảo hai cung nữ đấm lưng cho hắn. Một hồi lâu sau, thấy hắn thần sắc khá hơn nhiều, dáng vẻ tươi cười hỏi: "Hoàng thượng bây giờ cảm thấy tốt hơn không ? Nếu không xin thỉnh người về tẩm cung nghỉ ngơi một chút ."

Cảnh Nguyên đế thở dài nói: "Trẫm hiện tại thân thể thực sự càng ngày càng kém, chỉ mởi ngồi lâu một chút thì cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức."

Tiểu Trung Tử vội nói: "Xin hoàng thượng bớt lo lắng, nô tài nhìn thần sắc hoàng thượng hồng nhuận. Bất quá nô tài nghĩ việc triều chính bận rộn, hoàng thượng hãy bảo dưỡng long thể, mấy việc khác hãy nghĩ đến sau. Hoàng thượng là anh minh chi quân, cho dù chỉ ngồi ở cung điện, thiên hạ cũng sẽ thái bình. Mấy ngày nay Chu đại nhân không phải là khuyên người sao, nếu không phải chuyện nào quá phi thường, thỉnh hoàng thượng giao cho Thái tử xử lý, đừng quá hao phí thần sức."

Cảnh Nguyên đế hơi nhắm mắt lại: "Trẫm làm sao không biết, thái tử là người kế vị trẫm, trẫm chính là muốn hắn được học hỏi nhiều hơn, để cho hắn làm một vài chuyện, chính là thái tử mặc dù học vấn hảo, nhưng khí chất nho nhã lại quá nặng, chỉ biết lý luận nói suông, tính cách cũng quá ôn nhu, nói về khả năng xử lý công việc, còn không bằng Yến Vương, lúc trước hắn giải quyết một số chuyện, tuy là không gây ra tai họa nhưng cũng không làm trẫm được hài lòng, trẫm thật sự lo buồn, trẫm muốn một người có khả năng đứng đầu gìn giữ cơ nghiệp."

Một khi đã nói đến vấn đề ngôi vị, Tiểu Trung Tử không dám lên tiếng, rất sợ họa từ trong miệng mà ra, một hồi lâu sau hắn mới nói: "Hoàng thượng, luận bàn dung mạo các vị hoàng tử đúng là long phượng chi tư, lại nói về tài học văn võ mỗi người đều song toàn, mỗi người cũng đều rất giống hoàng đế. Bất quá nô tài cảm thấy rằng, giữa các vị nhi tử của người, công chúa đúng là giống với Hoàng thượng nhất."

Vừa nói đến đây, quả nhiên là đúng trọng tâm đề tài, Cảnh Nguyên đế trợn mắt cười nói: "Trạm nhi đúng là rất giống trẫm. Được rồi, trẫm hôm nay ban thưởng cho nàng thức ăn cùng các dị quả của các nước Tây vực cống nạp, ngươi đã phái người đi đưa cho nàng chưa ? Nàng cả ngày hôm nay đang làm gì ?"

Tiểu Trung Tử cười nói: "Những món kia đã sớm đem qua cho công chúa, nô tài nghe người bên cạnh công chúa nói, hôm nay nàng cả ngày đều ở thư phòng, cố gắng học tập chăm chỉ lắm."

Cảnh Nguyên đế cười lớn nói: "Phải không ? Nàng cư nhiên lại có một ngày yên tĩnh thế sao ? Để trẫm mau chân đến xem thử nàng."

Vừa mới dứt lời, thái giám bên ngoài cung bẩm tấu: "Bẩm hoàng thượng, có một cung nữ bên Đông cung ở bên ngoài, khóc lóc cầu xin được gặp hoàng thượng."

Còn chưa nói hết, Tiểu Trung Tử đã lên tiếng quát mắng: "Chỉ là một cung nữ nho nho cũng đòi gặp mặt thánh thượng sao ? Các ngươi không biết phép tắc quy củ sao ? Còn không mau kêu nàng quay về, có việc gì tìm quản sự của Đông Cung mà giải quyết."

Vị thái giám kia sắc mặt trắng nhợt, vội vã quỳ xuống dập đầu: "Bẩm Hoàng thượng, là chính Tông Vương gia mang theo nàng qua đây để yết kiến hoàng thượng, Vương Gia hiện đã rời khỏi."

Tiểu Trung Tử trong lòng kỳ quặc, Tông Vương gia vốn là chưởng quản  các người trong hoàng tộc, là người đảm nhiệm đức cao vọng trọng. Vương triều này, Tông Chính đường huynh của hoàng thượng  Vương Dương Học, thái độ làm người luôn cương trực công chính, không đố kị hay nịnh hót, rất được hoàng thượng tín nhiệm, lần này Vương gia cùng cung nữ Đông Cung lại đến đây, không phải Đông Cung có điều gì không ổn sao ?"

Cảnh Nguyên đế trong lòng cũng kinh ngạc, khoát tay nói: "Kêu nàng vào."

Công chúa ngày hôm nay tự mình ngây người cả ngày, ngay cả đồ ăn đều là gọi người đưa vào, hai bên không một ai thị hầu bao gồm cả Lâm Lệnh Nguyệt. Tiểu Lộ Tử cùng các thị vệ thủ ở bên ngoài, tâm trạng thấp thỏm lo âu Thiên Tung công chúa có cái gì khó chịu, hoặc trong lòng có chuyện gì không vui.

Thiên Tung công chúa ngồi ở một chiếc ghế rộng lớn, tay phải cầm một quyển sách, tay trái nhẹ nhàng gõ vào bàn, nhìn như chuyên tâm, nhưng thực ra trong lòng lại cực kỳ lo lắng. Nàng không biết chính bản thân mình làm sao vậy, hiện tại hình bóng Lâm Lệnh Nguyệt suốt từ sáng đến tối luôn ở trong đầu nàng, mỗi đêm tuy là ngủ cùng một chỗ, nhưng nàng lại bắt đầu mất ngủ, chỉ cảm thấy có một thứ cảm xúc gì đó lặng lẽ nổi lên biến hóa, thậm chí ngủ cùng một chỗ thân thể lúc nào cũng có một thứ cảm xúc kỳ lạ, làm như ẩn núp đâu đó sự ham muốn dục vọng, như thể vừa nhắc đến sẽ miều tả rất sống động. Nàng tâm trạng vô cùng hoang màng lại mang theo vài phần sợ hãi, vì thế, vài ngày nay đều không hề để ý đến Lâm Lệnh Nguyệt, thậm chí buổi tối cũng chỉ đích danh cung nữ Điềm nhi cùng nàng ngủ ngoài điện, chỉ sợ chính bản thân mình không nhịn được lại chạy tới.

Thế nhưng như vậy, công chúa trong lòng lại có chút không dễ chịu. Nàng trong lòng nóng ruột gọi ngời mang sách đến, lại lật vài tờ, nàng Tống Ngọc trong "Đăng Đồ Tử Hảo Sắc Phú", Thiên Tung con mắt nhìn vào trang giấy, trong đó rõ ràng nói: "thiên hạ Sở quốc chi bằng giai nhân, sở quốc chi lệ chi bằng thần lý. Đông Gia chi tử, tăng thêm một phân thì lại quá dài, giảm đi một phân thì lại quá ngắn, không phấn không son thì lại quá trắng, tô son thì lại quá đỏ. Lông mi như chim Trả, da trắng như tuyết, thắt lưng thon gọn, răng trắng ngư ngọc, cười xinh đẹp, dương Thành hoặc Thái quốc đều bị mê hoặc."

Công chúa trước mắt liền hiện ra hình ảnh Lâm Lệnh Nguyệt xinh đẹp tuyệt luân, gương mặt kiều mị cùng thân hình hoạt bát, phong thái ung dung quyến rũ, Thiên Tung hướng chính mình ma giận dữ, "Phần phật", âm thanh của cuốn sách được lật nhanh, lần này lại là Tào Tử Kiến Lạc Thần Phú viết: "Thân hình uyển chuyển, làn da mềm mại, ánh mắt sáng như tia nắng ban mai, tất cả hoa sen đều phải thất sắc...."

Công chúa trong lòng rên rỉ: "Nguyệt nhi, như thế nào tất cả đều viết về ngươi ? Mỗi một trang nhắc đến đều khiến ta nghĩ đến ngươi, ta làm sao thế này ?" Nàng tức giận quăng cuốn sách ra giữa không trung, "Ba", cuốn sách rơi xuống mặt đất, nàng lại bước nhanh ra khỏi thư phòng. Tiểu Lộ Tử thấy nàng sắc mặt đi ra, tâm trạng mừng rỡ, vội vàng bước nhanh đến dẫn đường: "Công chúa, ngươi cũng tính đi ra ngoài, coi như là muốn xem sách cũng không cần dùng một ngày phiền muộn ở bên trong, làm nô tài lo lắng. Được rồi, Chu đại nhân hôm nay cử người đến, thỉnh công chúa qua bên phủ có tiệc, nói là đại nhân cùng Chu tiểu thư rất nhớ người, muốn người đến ngay. Thậm chí Chu tiểu thư muốn nô tài nói lại với người muốn người buổi tối ở lại Chu phủ."

Công chúa dừng bước: "Cũng được, ta hồi cung đã nhiều ngày, cũng không đi thăm ngoại công một chút. Nhưng hôm nay vẫn là quên đi, ngươi gọi người qua phủ nói một tiếng, ngày mai ta sẽ về phủ vấn an ngoại công. Biểu muội nếu đã nhớ ta, ngươi sẵn tiện đem nàng tiến cung, nàng thích nhất ở trong cung chơi, ngày mai ta sẽ cùng nàng hồi phủ."

Tiểu Lộ Tử cúi đầu nói: "Dạ, thần sẽ phái người đi qua Chu phủ ngay lập tức."

Thiên kim tiểu thư Chu Lôi, đúng là cháu gái của thừa tướng kiêm quốc trượng Chu Hạo Nhiên, cũng là biểu muội của Thiên Tung. Nàng lớn lên xinh đẹp, gương mặt lại sở hữu nụ cười má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, bộ dáng lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, thái độ đối nhân lại ôn nhu và ngây thơ, Thiên Tung từ nhỏ đã rất yêu thương nàng.

Buổi tối, Thiên Tung cùng Chu Lôi dùng bữa tối, nàng không hề có một phong thái thiên kim tiểu thư khuê các, chú ý các lễ nghi như "Ăn không được nói" hay điều gì khác, một bên vừa ăn lại vừa ríu rít như chim sơn ca, Thiên Tung trong lòng quả thực phiền muộn, nhưng gặp nàng cười vui như thế, trong lòng cũng không ít thư thái.

Sau khi dùng bữa tối xong, nàng nắm tay biểu muội hướng về Bồng Lai điện thỉnh an phụ hoàng, nhưng lại bị người bên đó báo cho biết Cảnh Nguyên đế đã đi ngủ, nàng trâm trạng vô cùng kỳ quái, bình thường phụ hoàng không ngủ sớm như vậy a, chỉ đành phải mang theo Chu Lôi hướng về mẫu phi thỉnh an, quý phi vô cùng vui mừng đón các nàng vào trong, ban thưởng không ít đồ vật cấp Chu Lôi, ba dì cháu nói chuyện rất lâu, mãi đến sau khi chăm sóc hầu hạ quý phi đi nằm, nàng cùng Chu Lôi mới rút khỏi.

Trong tẩm điện của Công chúa, Chu Lôi gặp được Lâm Lệnh Nguyệt cùng Điềm nhi, nàng đầu tiên đã bị gương mặt xinh đẹp của Lâm Lệnh Nguyệt làm cho kinh hãi, nhịn không được sững sờ đi lên phía trước, nhìn trái nhìn phải nhìn Lâm Lệnh Nguyệt. Cuối cùng ngay cả Thiên Tùng cũng nhịn không được hỏi: "Lôi nhi, ngươi làm sao thế?"

Chu Lôi nghịch ngợm lè lưỡi nói : "Công chúa biểu tỷ, nàng thực sự rất đẹp a, trước đây ta sao chưa từng thấy qua nàng ? Nàng tên gọi là gì ? Ngươi mang nàng từ đâu tới ?"

Công chúa thản nhiên nói: "Ngươi như thế nào lại hỏi nhiều vậy, nàng gọi là Lâm Lệnh Nguyệt, ta mới mang nàng đến đây không lâu."

Chu Lôi kinh ngạc: "Đây không phải là đệ nhất mĩ nữ Giang Nam sao ? Trời ơi, quả nhiên danh bất hư truyền. Thế nhưng nàng đáng ra là phi tử của hoàng thượng chứ ? Nguyên lai là bên ngoài thuật lại quả không sai, ngươi cuối cùng thực sự đem nàng cướp đi ? Công chúa biểu tỷ, ngươi kỳ thật là bất hiếu tử."

Thiên Tung công chúa trừng mắt: "Lôi nhi, ngươi tái nói xằng bậy, còn không mau đi ngủ." Nói rồi đem nàng lôi đi.

Lâm Lệnh Nguyệt biểu tình không đổi cùng Điềm nhi đi ở phía sau, vì các nàng ấy thoát hạ y phục, công chúa ngồi ở mép giường lúng túng nói: "Không cần, các ngươi lui xuống nghỉ đi."

Lâm Lệnh Nguyệt giọng nhẹ nhàng mà lạnh lùng đáp: "Dạ." Lại liền lui xuống. Công chúa vẫn ngây người nhìn theo bóng hình phong phanh của nàng từ từ biến mất.

Chu Lôi đúng là một hài tử hoạt bát vô ưu vô lự, đầu kề trên một cái gối, không bao lâu sau thì ngủ, công chúa nhìn gương mặt trẻ con của nàng, không khỏi buồn cười lại yêu thương, nàng nhẹ nhàng giúp Chu Lôi đắp chăn, sau đó lại đan tay vào nhau để sau đầu, vừa nghĩ không hiểu chính tâm sự của bản thân, trong lòng lại không khỏi nhẹ nhàng thở dài.

Lâm Lệnh Nguyệt lúc này lệ cũng đã ướt gối, nghĩ công chúa đã nhiều ngày đối với nàng lạnh nhạt, nàng không khỏi cảm thấy vô cùng ủy khuất, nàng còn lại cùng Chu Lôi biểu tình thân mật, trong lòng Lâm Lệnh Nguyệt như có mũi kim châm đau nhói, nàng nghĩ Thiên Tung cùng Chu Lôi ngủ chung một chỗ, thì lại không cầm lòng được nhớ đến, công chúa có thể hay không ôm Chu Lôi giống như ôm nàng, có hay không ôn nhu hôn môi nàng ấy. Càng nghĩ càng đau lòng, tâm trạng cũng vì vậy mà u ám sinh ra một tia hờn giận. Nàng nhắm mắt, thầm nghĩ: "Lâm Lệnh Nguyệt, ngươi đang suy nghĩ cái gì ? Ngươi tỉnh táo lại có được hay không ? Nàng là nữ nhi của kẻ thù giết hại cha ngươi ? Lẽ nào ngươi lại yêu nàng ? Ngươi trong lòng nàng, chỉ bất quá là một cung nữ bình thường, làm chuyện gì đều là tùy tâm sở dục, lẽ nào ngươi còn tưởng rằng nàng đối với ngươi có tình cảm gì sao ? Lẽ nào ngươi lại nghĩ ngươi trong lòng nàng có vị trí quan trọng sao, đừng ảo tưởng hão huyền, thù phụ mẫu không đội trời chung, ngươi có thể nào bất hiếu."

Nàng một bên đau lòng, một bên lại khuyên nhủ chính mình, nội tâm tranh đấu, mãi đến lúc canh năm mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro