Chương 13
Lãm Nguyệt cung ban đêm, Lâm Lệnh Nguyệt đưa bàn tay thơm mát nâng má của mình, ánh mắt mơ màng ngây người ngồi ở trước bàn, trên bàn ngự thiện do đích thân Thiên Tung ban cho, đầy đủ các loại thức ăn được bày biện tinh xảo, nhưng nàng lại không muốn động tới đôi đũa. Điệp nhi nói là công chúa đặc biệt gọi người chuẩn bị cho nàng, buổi trưa hoàng thượng tổ chức yến tiệc tại Bồng Lai điện, vì công chúa mà tẩy trần, buổi tối tại Đông Cung Thái tử lại mở tiệc chiêu đãi hoàng thượng cùng công chúa, Lâm Lệnh Nguyệt đã một ngày tròn không gặp được nàng.
Lâm Lệnh Nguyệt len lén thở dài, trước mắt nàng mùi thơm thức ăn phảng phất trước mũi, nhưng lại không mảy may khiến nàng cảm thấy muốn ăn, nụ hôn trước khi quay về cung đã làm cho toàn bộ tâm tư nàng nhiễu loạn, chỉ có một ngày ngắn ngủi không gặp Thiên Tung lại tựa hồ như so với trước đây càng thêm lo lắng và nhớ nàng, tâm tư hỗn loạn xen lẫn một chút muộn phiền, trong lòng nàng cảm giác ngọt ngào và lo lắng đan chéo lên nhau như một chiếc lưới.
Nàng ngơ ngác nghĩ tới sở dĩ công chúa hôn nàng là vì đùa vui, hay là trong lòng công chúa cũng cùng nàng có một loại cảm xúc không thể kềm nén nổi, các nàng sau này ở chung sẽ đối mặt ra sao ? Mà quay về hoàng cung, không thể không nhớ tới mối thù giết cha, bước tiếp theo nàng nên làm thế nào ? Lâm Lệnh Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy mênh mông mù mịt, cứ như vậy ở trong phòng một mực suy tính, mãi đến khi tất cả đồ ăn đều nguội lạnh.
Lúc này trong Đông Cung lại vui mừng khác thường. Thái tử không chỉ mở tiệc chiêu đãi Cảnh Nguyên đế và Thiên Tung công chúa, còn có quý phi, Ngụy vương và Yến vương, lại còn vài vị quận chúa, rốt cuộc đây chính là yến tiệc của dòng họ đế vương. Thái tử thận trọng biết rõ hoàng thượng tuổi càng cao càng thích sự náo nhiệt, lại càng yêu thích nữ nhân quay xung quanh mình, vì thế nên hắn đã một phen bố trí không gian náo nhiệt và hòa hợp.
Giữa đại điện, hương thơm phảng phất nồng ấm cả không gian, đủ chuyện tiểu lâm được đem ra bàn tán, toàn bộ sơn hào hải vị tất cả đều được bày ra. Tám thiếu nữ dáng người duyên dáng uyển chuyển, trên người chỉ có một lớp y phục lụa mỏng đang khiêu vũ, eo thon nhỏ nhắn dịu dàng trông thật gợi tình, tiếng trúc tiếng tiêu tao nhã dị thường, hết thảy đều chìm đắm trong tiếng nhạc ca múa yên bình.
Quý phi nét mặt tươi cười, nàng thường ngày vốn tửu lượng không cao, hôm nay cư nhiên lại biến thành nữ nhân thịnh tình, uống liền mấy chén, khóe mắt có vài phần xuân ý. Cảnh Nguyên đế trước mắt cực kỳ ôn hòa, không giống bình thường nghiêm khắc, làm cho tâm tình mọi người không ít thoải mái, thái tử dẫn đầu cùng các hoành huynh kề bên một lượt kính rượu phụ hoàng, hắn cũng chỉ uống rượu và xem ca hát, nhưng mà thỉnh thoảng lại cố tình liếc mắt về cánh tay của Thiên Tung công chúa.
Tại ở đây, chỉ có công chúa chú ý tới điểm này, trong lòng cảm thấy một chút buồn bực. Ngày hôm nay, khi ở yến tiệc tại Bồng Lai điện, phụ hoàng đã hỏi nàng rất lâu về chuyến đi xuất cung lần này, nàng vẫn ngữ khí thản nhiên trả lời tất cả các câu hỏi, tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện nàng thụ thương, về phần trễ nãi ngày hồi cung, Thiên Tung cũng chỉ nói do nàng ham vui, Huynh đệ Ngôn gia được lệnh của nàng ở lại Tung sơn vài ngày để bảo hộ Minh Y hoàng tử, mấy ngày sau sẽ quay lại. Lẽ nào phụ hoàng biết chuyện gì đó ? Nàng không nhịn được hơi nhíu mày.
Lần lượt các quận chúa ngồi cùng công chúa lúc này giơ chén rượu thủy tinh, ngân vang nói: "Hoàng muội lần này đi đường vất vả, ta đại diện phụ vương kính hoàng muội một chén, vì hoàng muội tẩy trần."
Thiên Tung công chúa vội vã cầm lấy cái chén có chứa thứ nước màu hổ phách, nói: "Đa tạ hoàng tỷ thay mặt hoàng thúc kính rượu, ta có nghe qua cơ thể hoàng thúc mấy ngày này bất an, thỉnh hoàng tỷ khi quay về thay ta vấn an hắn, đợi vài ngày nữa ta sẽ đích thân thỉnh an hoàng thúc." Nói rồi cầm chén rượu lên.
Rượu chưa kịp chạm môi, Cảnh Nguyên đế đã mở miệng: "Trạm nhi, ngươi tửu lượng không cao, hôm nay không cần uống nữa, lấy trà thay rượu đi."
Thiên Tung ngạc nhiên nhưng cũng đành buông chén rượu xuống, nâng tách trà lên uống một hơi cạn sạch. Thái tử trong mắt cũng âm thầm kỳ lạ, hoàng muội tửu lượng rất khá, mặc dù người ngoài không biết, nhưng hắn bản thân huynh cả vẫn còn biết đến, phụ hoàng lúc nào cũng đem hoàng muội kế bên, há lại không hề biết điều này, vì sao lại nói hoàng muội tửu lượng không cao. Bất quá, tuy là hắn cảm thấy kỳ quái trong lòng, cũng lập tức không suy nghĩ nhiều, lại gắp thức ăn cấp mẫu phi.
Yến vương thỉnh thoảng tự mình vì hoàng thượng rót rượu, cùng Cảnh Nguyên nói chuyện vài câu, trong mắt tiếu ý vô cùng sâu sắc, Ngụy Vương đầu tiên thấy Thiên Tung công chúa, trong lòng có vài phần bất an, nhưng từ lâu đã sớm trấn định, cũng không đối với hoàng muội cấp thức ăn hay kính trà.
Mọi người yến tiệc đến tận khuya mới tàn.
Đêm lạnh như nước, công chúa cùng một đám thái giám và cung nữ hộ giá quay về Lãm Nguyệt cung. Nàng đêm nay chỉ uống vài chén rượu nhỏ, tất cả các người thân thích hoàng gia kính rượu đều bị phụ hoàng nàng ngăn cản, nghĩ đến ánh mắt phụ hoàng nhìn nàng, nàng không khỏi nghi ngờ có đúng hay không hắn đã biết chuyện nàng thụ thương, sở dĩ lệnh cho nàng không được uống rượu.
Khi tiến vào tẩm điện, vài cung nữ ra nghênh đón, vì nàng thoát hạ hoa phục, thay bằng những bộ y phục thường ngày dễ chịu. Lúc này nàng mới nhớ tới Lâm Lệnh Nguyệt, vội vàng hỏi: "Nguyệt nhi đâu ?" ( chết em nhá, lo nhìn mấy bé khiêu vũ mà quên mất vợ =)) )
Thái giám Tiểu Lộ Tử nói: "Hồi bẩm công chúa, Lâm cô nương còn đang ở trong phòng, ngự thiện công chúa ban cho nàng một chút cũng không đụng tới, tất cả đều đã đem ra ngoài."
Công chúa không khỏi nhíu mày: "Nàng đúng là chưa dùng bữa tối? Hiện tại ta muốn đến Hạo Thanh Trì tắm rửa, ngươi gọi nàng đến cùng thị hầu."
Tiểu Lộ Tử mang Lâm Lệnh Nguyệt tới khu nhà công chúa đang tắm rửa thì sau đó lại đứng bất động ở cạnh cửa, Lâm Lệnh Nguyệt đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một cái hồ ở giữa điện, Thiên Tung đang nằm ở bên trong, thân thể phơi bày ra bờ vai trắng như tuyết, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nghịch mặt nước. Hai bên hồ cung nữ cung kính đứng hầu hạ, mỗi người gương mặt đều vui tươi, xinh đẹp động lòng người, trong tay cầm sẵn y phục, hoặc cầm sẵn trái cây, hoặc là cầm sẵn khăn tắm. Lâm Lệnh Nguyệt không nhịn được trong lòng nổi lên một tia ghen tị.
Ánh mắt Thiên Tung rơi vào gương mặt Lâm Lệnh Nguyệt, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười duyên dáng: "Ta nghe nói ngươi đêm nay không ăn ngon miệng, ta đặc biệt gọi ngươi qua đây, hiện giờ ta đã kêu chuẩn bị một bàn thức ăn cho ngươi, ta ở chỗ này tắm rửa, ngươi vừa ăn vừa cùng ta ở đây được không ?"
Lâm Lệnh Nguyệt dở khóc dở cười, nàng công chúa kỳ quái này cư nhiên gọi mình đến để nàng tắm rửa rồi lại cùng mình dùng bữa.
Công chúa phất tay, tất cả cung nữ đều cẩn thận từ từ lui ra, chốc lát, một bàn thức ăn đẹp đẽ được đem đến, cung nữ dọn xong tất cả đâu đó, lại nhanh chóng rời khỏi.
Công chúa một bên tắm rửa, một bên lại ngây ngốc nhìn Lâm Lệnh Nguyệt dùng bữa, Lâm Lệnh Nguyệt bị nàng nhìn cả người đều không được tự nhiên, do đó chỉ ăn một chén nhỏ rồi lại gọi người đem thức ăn dọn xuống.
Thiên Tung công chúa cười nói: "Ngươi dùng bữa rất ít. Được rồi, nếu đã ăn xong, lại cạnh hồ ngồi xuống, chúng ta cùng tâm sự."
Lâm Lệnh Nguyệt không biết nàng trong lòng muốn gì, đành theo lời nàng ngồi xuống cạnh hồ, lại nghe công chúa ngữ điệu ngập ngừng: "Nguyệt nhi, hôm qua trước khi hồi cung, ta... khụ... ta như thế đối với ngươi, có thể là vì ngươi rất đẹp, ta thoáng có chút mơ hồ, ngươi có phải vì thế trách ta nên không dùng bữa tối ?"
Lâm Lệnh Nguyệt vừa nghe Thiên Tung nhắc đến chuyện này, thoáng cái trong lòng vô cùng khẩn trương, vội vàng đứng lên, đôi mắt nàng mỹ lệ trong veo mang theo vài tia sợ hãi lắc đầu: "Không, ta sao dám trách điện hạ, ta chỉ là không muốn ăn mà thôi." Lòng nàng bất giác trầm xuống, nghĩ thầm công chúa quả thực đối với mình chẳng qua là vui đùa thế thôi, tâm nàng cảm thấy đau nhói, trong mắt rất nhanh bị bịt kín bởi một tầng sương mù.
Thiên Tung không hề để ý đến, còn đang liên tục nghịch nước: "Ha ha, ta phát hiện ta hiện nay đúng là càng ngày càng luyến tiếc Nguyệt nhi, ngươi về sau làm cung nữ thiếp thân cho ta được không ? như vậy bình thường lúc nào ta cũng có thể nhìn ngươi. Lúc nào cũng được ở cùng ngươi."
Lâm Lệnh Nguyệt đằng sau lưng nói: "Ta là người của điện hạ, điện hạ làm sao thì ta cứ như thế đó." Trong giọng nói đã dẫn theo một tia ngang bướng cùng giận hờn.
Công chúa vui vẻ nói: "Tốt lắm, ngươi về sau thay thế Tiểu thất ngủ ở giường ngoài tẩm điện đi."
Đêm khuya, Thiên Tung công chúa nằm trên giường, cuối cùng cũng cảm thấy hai bên trống vắng thiếu đi thứ gì đó, nàng tưởng chừng muốn gọi Lâm Lệnh Nguyệt đến, cùng nàng ngủ, nhưng đây lại là trong cung, không thể tùy tiện như ở bên ngoài, hoàng cung không thể so với nơi khác, là nơi có tôn ti trật tự, bị chú ý rất nhiều, nếu chính bản thân nàng cùng một cung nữ đồng sàng, chỉ sợ cũng bất hảo. Nàng khe khẽ thở dài, may là chuyện xấu hổ hôm qua đã được vô hình trung hóa giả. Nàng nghĩ chung quy trên người Lâm Lệnh Nguyệt có một ma lực nguy hiểm nào đó, vô cùng hấp dẫn bản thân mình, hoặc là nói vô cùng quyến rũ nàng, nàng trong lòng đã mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng mà muốn ngừng cũng không ngừng được, thậm chí ngày hôm nay còn mang nàng đến gần mình hơn nữa.
Một hồi lâu trằn trọc, Thiên Tung rốt cuộc quyết định qua bên giường của Lâm Lệnh Nguyệt, nàng nhanh nhẹn ra khỏi điện, tới gần giường của Lâm Lệnh Nguyệt, cũng không lên tiếng, vừa xốc chăn lên thì liền chui vào.
Lâm Lệnh Nguyệt mông lung mơ hồ, cảm giác một người đang chui vào giữa giường mình, trong lòng cả kinh, đang muốn hô hoán nhưng lại lập tức nhận thấy hương thơm quen thuộc trên người kia, nàng lưỡng lự nằm xuống, chủ động nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lòng của đối phương.
Cảm giác đang ôm được một thân thể ấm nóng trong lòng, Thiên Tung công chúa trong lòng an tâm, nàng đưa tay vô thức tìm lấy gương mặt Lâm Lệnh Nguyệt, nhưng lại cảm thấy bàn tay một mảnh ẩm ướt, nàng không khỏi sợ hãi, ôn nhu hỏi: "Nguyệt nhi, ngươi làm sao vậy?"
Lâm Lệnh Nguyệt trong lòng Thiên Tung khẽ lắc đầu, nức nở nói: "Không có gì. Điện hạ, ngươi vì sao không ngủ trên giường mình ? Bị người trong cung biết được thật bất hảo."
Công chúa cực kỳ xấu hổ: "Có phải ngươi nhớ nhà không ? Hôm nào ta tiếp cha mẹ ngươi vào kinh được không ? Ta gần đây đều cùng ngươi ngủ, trở thành thói quen, ngươi không thích ta qua đây sao ?"
Lâm Lệnh Nguyệt ôm chặt lấy công chúa, ôn nhu nói: "Ko, ta rất yêu thích, điện hạ như thế này ôm ta, ta không còn sợ gì nữa."
Công chúa một bên vừa giúp nàng lau nước mắt, một bên lại nắm chặt lấy tay Lâm Lệnh Nguyệt, nàng cơ hồ lại dâng lên thứ cảm xúc kỳ dị ngày hôm qua, muốn hôn môi nàng, rồi lại rất nhanh lắc đầu, đem ý niệm đó chôn xuống.
Giữa bầu không khí ấm cúng mơ hồ, Lâm Lệnh Nguyệt dường như nghe được Thiên Tung nói: "Nguyệt nhi, ta đột nhiên hận mình không giống như hoàng huynh bọn họ, là một hoàng tử, như vậy ta có thể lấy ngươi làm Vương phi, chúng ta sẽ không bao giờ rời nhau nữa."
Lâm Lệnh Nguyệt trong lòng khẽ xúc động, tái nghiêng người lắng nghe, nhưng chỉ còn nghe tiếng hơi thở của Thiên Tung công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro