Chương 19-20
Chương 19
"Hữu Thiên! Anh điên rồi!" Tuấn Tú ngồi trên sàn nhà, hung hăng rót thêm một chén rượu. (sao thấy em nó giống Chí Phèo quá ó_ò)
Cái gì mà anh chỉ yêu mình em, cái gì mà cả đời này đều ở bên em! Tất cả đều là dối trá! Người trong xe là Phó quản lý Hoàng, mấy chuyện trăng hoa kia đều là sự thật hết!
Tự dưng bị vu oan thành gián điệp, có lẽ chỉ là một thủ đoạn để anh ta vứt bỏ mình mà thôi. Tuấn Tú ngửa đầu uống cạn chén rượu, Hữu Thiên à Hữu Thiên, tôi thật sai lầm khi yêu anh.
Nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống không thể nào ngừng được, trước mắt Tuấn Tú càng thêm mờ ảo. Bị đuổi việc, rồi lại thất tình, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện long trời lở đất.
Cảm giác buồn nôn trào lên, Tuấn Tú nôn khan, lảo đảo chạy vào phòng tắm.
Hữu Thiên nhìn hình ảnh Tuấn Tú khổ sở trên màn hình, mặt anh cau lại đau đớn.
Trợ lý Chu lén nhìn sắc mặt Tổng giám đốc, quen nhau đã lâu, lần đầu tiên hắn thấy cấp trên lãnh khốc đem hết tâm sự viết lên trên mặt.
"Huynh trưởng, tại sao không nói cho cậu ấy biết sự thật?"
Hữu Thiên nhìn màn hình không có một bóng người, tay nắm chặt đến mức các đầu ngón tay trở nên trắng bệch. "Tiểu Tú thường không thể khống chế được cảm xúc, nếu như nói cho cậu ấy, quan hệ của chúng tôi sẽ bại lộ, như vậy thì tên gián điệp thực sự sẽ không dám xuất hiện."
"Là vậy sao!" Trợ lý Chu nhìn Tuấn Tú một lần nữa xuất hiện trên màn hình, trên mặt cậu giàn giụa nước mắt, thật sự là không đành lòng. "Tiểu Tú thật tội nghiệp..." (Chính mấy người làm em nó thành ra như vầy, tội nghiệp cái gì! *Đấm*)
Hữu Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình, nhất cử nhất động của cậu anh đều không bỏ qua. Tay anh gắt gao nắm chặt mép bàn làm việc, gần như sắp tới cực hạn rồi.
Tiểu Tú, thêm một chút nữa thôi, đừng khóc, xin em đừng khóc...
"Huynh trưởng, nếu anh lo lắng như vậy..." Trợ lý Chu nói nhỏ.
Hữu Thiên mặt không đổi sắc. "Đã kiên trì đến lúc này rồi..."
Rất nhanh thôi, hắn sắp xuất hiện rồi.
Trợ lý Chu lặng lẽ lui ra ngoài, vốn chuyện gián điệp lần này rất đơn giản, nhưng vì có tình cảm xen vào nên càng thêm phức tạp. Tuấn Tú khổ sở đã đành, mà Tổng giám đốc cũng khó tránh khỏi đau lòng...
Một đêm này, Tuấn Tú say rượu ngã vào ghế sô pha ngủ, Hữu Thiên ngồi im lặng trước màn hình, cả đêm không chợp mắt.
***
Có tiếng đập cửa, Tuấn Tú mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt.
"Tuấn Tú, cậu có nhà không?" Có người hỏi.
Tuấn Tú lắc lắc đầu, kết quả lại càng thấy choáng hơn, cậu ôm đầu rên rỉ. "Đau quá!"
"Tuấn Tú!" Cửa bị đập mạnh đến sắp long ra rồi.
"Ai vậy?" Tuấn Tú nhịn xuống cơn choáng váng, lảo đảo ra mở cửa.
"Tôi là Đinh Thiếu Ngạn!"
Tuấn Tú mở cửa, suy yếu nói. "Trưởng phòng a!"
"Tuấn Tú, cậu làm sao vậy?" Đinh Thiếu Ngạn thấy mặt Tuấn Tú tái nhợt, thân thể lảo đảo sắp ngã xuống liền bước tới trước đỡ lấy cậu.
"Tôi không sao." Tuấn Tú từ chối, nhẹ giọng hỏi. "Trưởng phòng có chuyện gì vậy?"
"Tôi đến thăm cậu." Đinh Thiếu Ngạn đóng cửa lại, dìu Tuấn Tú ngồi vào ghế sô pha.
"Nhà hơi bừa bộn, khiến anh chê cười rồi." Tuấn Tú vô lực ngồi trên ghế, mặt đầy xấu hổ.
"Không sao, cậu không cần khách khí." Đinh Thiếu Ngạn cầm ấm nước pha cho cậu một chén trà đặc, sau đó xắn tay áo giúp Tuấn Tú dọn dẹp phòng sạch sẽ.
"Trưởng phòng." Vừa động đầu lại đau nhức, Tuấn Tú hữu khí vô lực nói. "Anh không cần làm vậy!"
"Cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi giúp cậu một chút thôi mà."
Tuấn Tú nhìn bóng lưng bận rộn của Đinh Thiếu Ngạn, trong lòng rối bời. Lúc này người cậu muốn gặp nhất không phải là trưởng phòng, mà là kẻ khiến cậu đau lòng nhất, Hữu Thiên.
Nhưng mà, có lẽ tên khốn đó sẽ... không bao giờ đến đây nữa...
***
"Huynh trưởng, có chuyện lớn rồi!" Mới sáng sớm trợ lý Chu đã tới, nhìn vào màn hình vội kêu lên.
"Chuyện gì vậy?" Hữu Thiên đi ra từ phòng tắm, anh ngồi nhìn chằm chằm màn hình theo dõi cho đến tận hừng đông, vừa nãy trợ lý Chu tới liền bắt anh đi tắm rửa.
"Đinh Thiếu Ngạn xuất hiện rồi!" Trợ lý Chu chỉ vào màn hình.
"Chẳng lẽ là hắn?" Hữu Thiên nhìn nam nhân trên màn hình, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. "Bên phía Trần Thiên Luân thế nào rồi?"
"Không có, Trần Thiên Luân gần đây không có gì khác thường."
Hữu Thiên nhìn Đinh Thiếu Ngạn đang dọn dẹp phòng cho Tuấn Tú, trong mắt tràn đầy ghen tuông, nhà của Tiểu Tú chỉ có anh mới được đặt chân vào! Ai cần hắn dọn phòng cho Tiểu Tú! Thật sự là không thể chịu được!
"A? Tuấn Tú đâu sao không thấy?" Trợ lý Chu tò mò hỏi.
Hữu Thiên nhìn theo hướng đi của Tuấn Tú, tức giận nói. "Cậu ấy vào phòng tắm rồi!"
"Nga." Trợ lý Chu gật đầu, liếc thấy Hữu Thiên tức giận không kiềm chế được, đột nhiên cười. "Huynh trưởng, Tuấn Tú chỉ vào WC một lát thôi, có cần khẩn trương vậy không?"
Một lúc sau, Tuấn Tú đi ra, lần này cậu ngồi xuống trước tủ quần áo, lục tìm vài thứ. Hữu Thiên hiển nhiên rất quen thuộc với đồ dùng và thói quen hàng ngày của cậu, Tiểu Tú chuẩn bị đi tắm!
"Cậu ở đây tiếp tục theo dõi, tôi qua đó xem sao!" Nói xong, anh liền chạy đi.
"Huynh trưởng à! Anh đến đó làm gì?" Trợ lý Chu vội gọi anh lại. "Bây giờ còn chưa có chứng cứ!"
"Tiểu Tú đi tắm rồi!"
"Tắm?" Trợ lý Chu gãi đầu. "Tắm thôi mà!" Nam nhân đi tắm thì có làm sao?
"Đồ ngốc!" Hữu Thiên tức giận. "Hệ thống ghi âm có mở không?"
Trợ lý Chu vội vàng kiểm tra. "Có."
"Tôi đến đó trước! Cậu bảo những vệ sĩ theo dõi Tiểu Tú ở dưới nhà đợi lệnh."
"Vâng!" Trợ lý Chu nhìn theo Hữu Thiên vội vã chạy ra ngoài, không hiểu gì cả.
Này! Nam nhân đi tắm thì gấp gáp cái gì a!
***
Nhân lúc Tuấn Tú đi tắm, Đinh Thiếu Ngạn nhìn một lượt trong phòng Tuấn Tú.
Trên bàn không có, tủ đầu giường cũng không, thậm chí hắn còn tìm trong cặp táp của Tuấn Tú! Hắn đã tìm khắp mọi nơi đều không có!
"Rốt cuộc là ở đâu?" Đinh Thiếu Ngạn toát mồ hôi, hắn nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tủ quần áo của Tuấn Tú.
Hắn vừa hướng tai nghe ngóng tiếng nước chảy trong nhà tắm, vừa mở cửa tủ quần áo. Quần áo trong tủ hơi lộn xộn, hắn mở ngăn kéo, bên trong chỉ có quần lót của Tuấn Tú, cũng không có thứ hắn muốn tìm. Hắn cẩn thận đóng ngăn kéo lại, tiếp tục tìm trong đống quần áo hàng ngày của cậu.
Trong lúc tìm kiếm, Đinh Thiếu Ngạn thấy một vài bộ quần áo khiến hắn nghi ngờ. Mấy bộ này đều là hàng hiệu, thậm chí có một số nhãn hiệu nổi tiếng hiếm có. Tuấn Tú chỉ là một viên chức nhỏ, làm sao lại có quần áo sang trọng được như thế?
Đinh Thiếu Ngạn nhíu mày, lật xem số đo thấy những chiếc áo này đều lớn hơn hai số so với số áo còn lại. Đây không phải quần áo của Tuấn Tú, hắn tuyệt đối chắc chắn! Nhưng nếu không phải Tuấn Tú thì có thể là ai...
Cạch, cửa phòng tắm bật mở.
Đinh Thiếu Ngạn giật mình, vội vã đóng tủ quần áo lại, làm như không có việc gì cầm lấy món đồ lưu niệm xinh xắn đặt ở đầu giường.
"Trưởng phòng, khiến anh đợi lâu rồi." Vừa tắm xong, sắc mặt Tuấn Tú hồng hào hơn hẳn.
"Lấy lại tinh thần rồi sao?" Đinh Thiếu Ngạn cười cười, ngồi xuống ghế sô pha.
"Anh uống gì? Cà phê nhé?"
"Được."
Tuấn Tú đi tới chỗ máy pha cà phê. Hộp cà phê này vốn là do Hữu Thiên mang đến, người Tuấn Tú cứng đờ, cậu cố gắng đè nén tiếng thở dài chua xót.
"Cà phê đây." Cậu đặt tách cà phê mới pha đến trước mặt Đinh Thiếu Ngạn, cười nhẹ.
"Cảm ơn." Đinh Thiếu Ngạn cầm tách cả phê, hương thơm lập tức đánh thức khứu giác. "Thơm quá!"
Tuấn Tú cười không được tự nhiên.
***
"Tuấn Tú, đừng quá đau lòng, tôi tin mọi chuyện không phải do cậu làm. Đinh Thiếu Ngạn vỗ vỗ vào cánh tay Tuấn Tú.
"A?" Tuấn Tú kinh ngạc trợn mắt, cảm kích nói. "Trưởng phòng tin tôi?"
"Tất nhiên là tôi tin cậu." Đinh Thiếu Ngạn nghiêm mặt. "Là đồng nghiệp đã lâu, tôi biết rõ thái độ làm người của cậu."
"Trưởng phòng..." Khóe mắt Tuấn Tú hồng lên, lời "tin tưởng" cậu chờ đợi đã lâu, nhưng lại không phải từ miệng Hữu Thiên mà lại là từ Đinh Thiếu Ngạn. "Tôi thật sự không lấy cắp tư liệu của công ty."
"Tôi biết." Đinh Thiếu Ngạn ngồi lại gần Tuấn Tú.
"Vậy..." Tuấn Tú chợt nhíu mày. "Nếu không phải tôi, cũng không phải anh, chẳng lẽ là... A Luân?"
"Tôi biết tùy tiện kết tội người khác là không phải."
"Lẽ nào thực sự là A Luân?" Tuấn Tú kích động đứng lên. "Cậu ấy không phải người như vậy!"
"Tuấn Tú, cậu đứng kích động quá, ngồi xuống trước đã."
"Nhưng... tôi... tôi..." Tuấn Tú bắt đầu lắp bắp, nếu như gián điệp thật sự là A Luân thì công ty nhất định sẽ bị tổn thất lớn! Tuy rằng bị Hữu Thiên phản bội khiến cậu rất đau khổ, nhưng mà... Tuấn Tú chán nản ngồi xuống. Cậu còn quan tâm người kia làm gì! Loại người đó, và cái công ty đó, tốt nhất là nên quên đi!
"Sao vậy?" Đinh Thiếu Ngạn thân thiết hỏi.
"Không sao." Tuấn Tú lắc đầu.
"Không sao là tốt rồi." Đinh Thiếu Ngạn vui vẻ nhấp một ngụm cà phê.
"Trưởng phòng." Tuấn Tú lo lắng hỏi. "Anh tới tìm tôi liệu có bị cấp trên phạt không?"
"Có sao đâu." Đinh Thiếu Ngạn nhún vai. "Tôi quan tâm đến cậu thì tới thăm, chẳng lẽ cấp trên cũng quản lý cả tình cảm riêng tư của nhân viên?"
"Đinh đại ca..." Tuấn Tú nghẹn ngào. "Cảm ơn anh."
Đinh Thiếu Ngạn vòng tay ôm Tuấn Tú, kéo cậu vào lòng. "Tôi biết cậu bị oan, muốn khóc thì cứ khóc đi."
"Không, tôi không sao!" Tuấn Tú vội vàng tránh khỏi cái ôm của Đinh Thiếu Ngạn, đưa tay lau nước mắt. "Cảm ơn trưởng phòng, tôi thật sự không sao."
"Nhìn mắt cậu đỏ hồng trông như thỏ con vậy." Đinh Thiếu Ngạn xoa đầu cậu. "Đi rửa mặt trước đi."
Tuấn Tú đỏ mặt gật đầu, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Nhìn theo hướng Tuấn Tú, Đinh Thiếu Ngạn vội vàng đứng lên, vào phòng Tuấn Tú tiếp tục tìm kiếm.
Tìm hoài vẫn không thấy cái đĩa CD hắn lén bỏ vào cặp táp của Tuấn Tú, vậy nó có thể ở đâu được?
Đinh Thiếu ngạn thật sự lo lắng, nếu như tìm không được, vậy kế hoạch hắn khổ công xây dựng bao lâu nay đều đổ bể cả, mà hắn thì không cho phép điều đó xảy ra.
"Rốt cuộc là ở đâu?" Đinh Thiếu Ngạn đảo mắt nhìn một lượt cả phòng ngủ của Tuấn Tú, đột nhiên hắn thấy một mẩu nhỏ màu xanh lam thò ra dưới nếp gấp của chăn gối ở đầu giường.
Hắn ngồi xuống, dùng hai ngón tay muốn lấy thứ kia ra. Cẩn thận thò tay chạm vào mặt ngoài của chiếc đĩa, nếu như hắn không nhầm thì chính là nó.
Đinh Thiếu Ngạn nhếch môi cười, hắn cảm thấy cơ hội để mình được thăng chức đã không còn xa nữa.
Ngón tay thoáng dùng sức, lấy được rồi! Hắn mỉm cười nhìn thứ trong tay! Xem đi! Chính là nó! Ngay lúc Đinh Thiếu Ngạn đắc ý chuẩn bị đứng dậy thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói của Tuấn Tú.
"Trưởng phòng, anh làm gì vậy?"
Hết chương 19
Chương 20
"Tuấn Tú, cậu rửa mặt xong rồi à?" Đinh Thiếu Ngạn không được tự nhiên đứng lên.
"Trưởng phòng, anh đang tìm gì vậy?" Tuấn Tú hoài nghi nhìn hắn.
"Tôi tìm mấy thứ." Đinh Thiếu Ngạn giấu tay ra sau lưng, muốn cất cái đĩa vào trong túi, nhưng Tuấn Tú vẫn chăm chú nhìn theo tay hắn. "Anh làm rơi gì vậy? Tôi sẽ tìm giúp."
"Không cần, tôi chỉ làm rơi cái bật lửa thôi."
"Thật sao?" Tuấn Tú thật sự quá đa nghi. "Trưởng phòng, anh hút thuốc từ bao giờ vậy?"
"Tôi... tôi..." Đinh Thiếu Ngạn tiếp tục giấu hai tay sau lưng. "Hai ngày nay tôi hơi mệt mỏi nên mới hút."
"Thật sao?" Tuấn Tú làm bộ đùa giỡn ôm lấy Đinh Thiếu Ngạn. "Bật lửa như thế nào? Cho tôi xem với!"
"Đừng!" Dù Đinh Thiếu Ngạn cầm rất chặt, nhưng tay hắn không thể che hết chiếc đĩa CD. Tuấn Tú khó hiểu nhìn thứ trong tay hắn, hỏi. "Trưởng phòng, đây là đĩa của tôi mà?"
"A... cái này..." Đinh Thiếu Ngạn gượng cười. "Tôi thấy nó rơi xuống đất nên nhặt lên xem."
"Nhưng..." Tuấn Tú cầm lấy tay hắn. "Vừa rồi anh nói anh làm rơi bật lửa mà?"
"Tôi nhìn nhầm cái này thành bật lửa."
"Trưởng phòng!" Thái độ kì lạ của Đinh Thiếu Ngạn làm Tuấn Tú nghi ngờ. "Anh nói thật đi, chiếc đĩa CD đó là của anh đúng không?"
"Làm sao là của tôi được!" Đinh Thiếu Ngạn vội vàng phủ nhận, nhưng bàn tay cầm chiếc đĩa vẫn không hề buông lỏng.
"Vậy anh đưa cho tôi." Tuấn Tú cao giọng nói. "Đây là nhà tôi, thì tất nhiên nó cũng là của tôi."
"Tuấn Tú." Đinh Thiếu Ngạn dịu giọng. "Chiếc đĩa này tôi rất thích, cho tôi được không?"
"Trưởng phòng! Rốt cuộc chiếc đĩa đó liên quan gì đến anh?" Nhân lúc Đinh Thiếu Ngạn còn đang do dự không biết phải nói thế nào, Tuấn Tú lao tới giật lấy chiếc đĩa. "Chiếc đĩa CD mà tên gián điệp dùng để đổ tội cho tôi ở công ty cũng rất giống chiếc này!"
"Tuấn Tú, tôi muốn lấy chiếc đĩa này vì muốn chứng minh rằng cậu trong sạch!"
Tuấn Tú lạnh lùng nhìn hắn. "Tôi không cần! Thứ này đem hủy đi càng không gây tổn thất cho công ty!"
"Đừng!" Nhìn Tuấn Tú đến bên cửa sổ giống như sắp ném cái đĩa ra ngoài, Đinh Thiếu Ngạn khẩn trương bước tới ngăn cản cậu. "Tuấn Tú! Bỏ nó ra đi!"
"Sao anh phải khẩn trương vậy?" Tuấn Tú nghi ngờ nhìn Đinh Thiếu Ngạn, tay cầm chiếc đĩa giơ ra ngoài cửa sổ. "Nói đi, chiếc đĩa này rốt cuộc là cái gì?"
"Tuấn Tú, trước khi tôi nói cậu thu tay lại được không?" Đinh Thiếu Ngạn bắt đầu dùng giọng hòa hoãn, mỉm cười nhìn cậu.
"Không!" Tuấn Tú lắc đầu. "Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"
Đinh Thiếu Ngạn cố gắng lại gần cậu, nhưng Tuấn Tú quát lớn. "Không được đến gần đây!"
"Tuấn Tú..." Đinh Thiếu Ngạn giơ hai tay lên, bắt đầu khuyên giải. "Bên ngoài trời rất lạnh, cậu thu tay về được không?"
"Anh! Nói rõ xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?" Tuấn Tú lạnh lùng nói. "Nếu không tôi sẽ ném nó xuống!"
"Tuấn Tú!" Rốt cuộc, Đinh Thiếu Ngạn lột bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa thường ngày của hắn.
"Nói mau!"
***
"Được rồi, cậu muốn nghe cũng được thôi." Đinh Thiếu Ngạn thở dài hạ tay xuống, miệng nở nụ cười tà ác. "Tư liệu mật của công ty đều được lưu trong chiếc CD đó, cũng là tôi đã bí mật bỏ vào trong cặp cậu."
"Hóa ra là anh." Tuấn Tú tức giận đến run người. "Vì sao anh làm vậy?"
"Vì sao ư?" Đinh Thiếu Ngạn nhún vai, nói giọng mỉa mai. "Tất nhiên là vì tiền tài với công danh rồi."
"Chẳng lẽ tiền lương Ưng Dương trả cho anh còn chưa đủ?"
"Đương nhiên chưa đủ." Đinh Thiếu Ngạn nói. "Chấn Viễn sẽ cho tôi làm quản lý đổi bằng một tập tư liệu về dự án mới của Ưng Dương. Đãi ngộ tốt như vậy vì sao tôi lại bỏ qua được?"
"Đồ vô liêm sỉ!"
"Vô liêm sỉ! Cậu thật không thức thời chút nào. Đó là thế giới thượng lưu tiền tài vô số kể, còn nhân nghĩa đạo đức đem lại cho cậu cái gì?"
"Anh làm vậy là phạm pháp, có thể bị ngồi tù đó!"
"Cậu muốn tố cáo tôi?" Đinh Thiếu ngạn cười khẽ. "Cậu có chứng cứ gì?"
"Anh..." Tuấn Tú đắc ý nhìn chiếc đĩa trong tay. "Cái này chính là chứng cứ!"
"Thế nhưng mấy thứ đó đều lấy từ máy vi tính của cậu, hơn nữa lại ở nhà cậu, có quan hệ gì với tôi đâu?"
"Hóa ra cả cái này cũng là anh làm?"
Đinh Thiếu Ngạn nhún vai. "Đúng, tiếc rằng chiếc CD thứ hai đã bị Hoàng Dật Lãng lấy mất rồi."
"Vậy còn cái này? Mất đi một phần, chiếc đĩa này cũng vô dụng rồi!"
"Không!" Đinh Thiếu Ngạn nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trong tay Tuấn Tú, trong mắt đầy thèm muốn. "Cái này vẫn còn hữu dụng, Chấn Viễn ra giá rất cao."
"Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh muốn hãm hại tôi?"
"Bởi vì tôi thích cậu!" Đinh Thiếu Ngạn cười ngất. "Dù sao sau chuyện này tôi cũng sẽ được thăng chức, sau đó bắt cậu đến với tôi, mọi chuyện chẳng phải rất tốt sao?"
Tuấn Tú khinh bỉ nhìn hắn. "Thích tôi liền hãm hại tôi? Thích tôi liền hại tôi bị đuổi việc? Đinh Thiếu Ngạn, tình cảm của anh thật sự làm tôi thấy ghê tởm!"
"Tuấn Tú, đến với tôi đi!" Đinh Thiếu Ngạn vươn tay ra.
"Đừng có nằm mơ!" Tuấn Tú ra vẻ uy hiếp, nhưng Đinh Thiếu Ngạn vẫn không ngừng tiến tới, hắn nắm chặt cổ tay cậu. "Không được từ chối!"
"Buông ra!" Tuấn Tú đau đớn, cổ tay vì bị siết mạnh như sắp gãy, cậu khổ sở giãy dụa. "Cút ngay!"
Đinh Thiếu Ngạn hoàn toàn không để ý Tuấn Tú đang đau đớn, hắn toàn tâm muốn lấy được chiếc đĩa trong tay cậu. Tuấn Tú cố gắng nắm chặt tay, lại bị Đinh Thiếu Ngạn chế trụ. "Đưa cho tôi!"
"Không!" Tuấn Tú không ngừng giãy dụa.
"Vậy cậu đừng trách tôi không khách khí!" Đinh Thiếu Ngạn đấm mạnh vào bụng cậu, thân thể Tuấn Tú gập xuống, đau đớn khiến nước mắt cậu không ngừng tuôn ra.
"Đinh Thiếu Ngạn, đồ vô sỉ!"
"Hừ!" Đinh Thiếu Ngạn hừ lạnh, cố gắng tách những ngón tay của cậu. Tuấn Tú cố gắng nắm chặt tay, nhưng cậu không thể địch lại Đinh Thiếu Ngạn, chiếc đĩa bị lấy mất rồi!
"Trả lại đây!" Tuấn Tú vội nhào tới, Đinh Thiếu Ngạn cũng không sợ hãi, hai người lăn lộn quần thảo một hồi trên mặt đất.
"Tiểu Tú!" Lúc Hữu Thiên lòng như có lửa đốt chạy tới nhà Tuấn Tú, vừa mới ra khỏi thang máy đã nghe bên trong có tiếng đánh nhau. Anh khẩn trương đá văng cửa nhà Tuấn Tú.
Tuấn Tú và Đinh Thiếu Ngạn đang vật lộn, Hữu Thiên thấy thế, lập tức chạy tới đá cho Đinh Thiếu Ngạn hai cái. Đinh Thiếu Ngạn không hề đề phòng, bị hai đá của Hữu Thiên làm cho lăn vào góc tường.
"Tiểu Tú! Em có sao không?" Hữu Thiên kéo Tuấn Tú lại nhìn trái nhìn phải, trên mặt cậu có vết máu, trán với khóe miệng đều bị bầm tím. Hữu Thiên đau lòng hỏi. "Tiểu Tú, có đau không?"
"Anh tới đây làm gì?" Tuấn Tú lạnh lùng hỏi.
"Tiểu Tú..." Hữu Thiên nhẹ nhàng xoa những chỗ Tuấn Tú bị thương, cậu bị đau đến co người lại. "Xin lỗi, anh tới chậm."
"Anh cút đi!" Tuấn Tú đẩy anh. "Không phải anh nói tôi là gián điệp nên đuổi việc tôi sao?"
Hữu Thiên lắc đầu. "Không phải."
"Hừ! Còn mỹ nữ của anh nữa! Đi với cô ta chứ đến đây làm gì?"
"Tiểu Tú!" Hữu Thiên cương quyết ôm lấy Tuấn Tú. "Em hiểu lầm rồi, trong lòng anh vốn chỉ có mình em!"
"Đừng hòng lừa tôi!" Tuấn Tú không ngừng đấm vào ngực anh. "Tôi nói tôi không phải gián điệp, tại sao anh không tin?"
"Em không phải gián điệp, anh biết." Hữu Thiên nghiêm mặt nói.
"Anh biết? Anh thì biết cái gì?" Tuấn Tú tức giận nói không suy nghĩ. "Vậy sao anh đuổi việc tôi? Sau đó còn đi cùng Phó quản lý Hoàng, anh được lắm!"
Hữu Thiên nhẹ nhàng xoa lên mặt Tuấn Tú, để mặt cậu đấm tới tấp vào người anh. "Tiểu Tú, anh chưa từng có người nào khác ngoài em, chỉ là anh không nói với em chuyện anh biết em không phải gián điệp thôi."
"Anh gạt người!" Nước mắt Tuấn Tú liền rơi xuống.
"Ngoan, đừng khóc." Hữu Thiên dịu dàng. "Tiểu Tú của anh không phải là gián điệp, anh chưa từng nghi ngờ em."
"Vậy tại sao anh đuổi tôi?"
"Anh chỉ muốn tìm ra tên gián điệp thật sự thôi."
"Thế nên anh khiến tôi đau lòng như vậy?" Tuấn Tú cố sức lau nước mắt, tay đụng phải chỗ bị thương khiến cậu đau nhức rên rỉ. "Đau quá!"
"Để anh xem." Hữu Thiên yêu thương kéo tay cậu lại. "Phải đến bác sĩ thôi."
"Không cần lo cho tôi!" Tuấn Tú tức giận.
"Tiểu Tú..." Hữu Thiên hôn nhẹ tay cậu. "Nghe anh đi."
Tuấn Tú nắm tay lại, nhưng liếc qua nhìn thấy Đinh Thiếu Ngạn nằm trong góc tường. "Này! Tên kia phải làm thế nào?"
Đinh Thiếu Ngạn bị Hữu Thiên đá đến chảy máu, hắn khiếp sợ nhìn hai người đang ôm nhau. "Các người, các người..."
Hữu Thiên vỗ nhẹ vai Tuấn Tú, chậm rãi đứng lên. "Trưởng phòng Đinh? Đúng không?"
"Tổng, tổng giám đốc..." Đinh Thiếu Ngạn nhìn bóng người cao lớn trước mặt, đột nhiên cảm thấy đại họa sắp đến rồi. Hắn cố gắng lui người vào sâu trong góc tường.
"Là cậu hãm hại Tiểu Tú đúng không?" Hữu Thiên từ trên cao nhìn xuống, nói.
"Anh và Tuấn Tú...?" Đinh Thiếu Ngạn toát mồ hôi lạnh, những hành động thân mật vừa rồi của hai người hắn đều thấy rõ, nếu như quan hệ của bọn họ giống như hắn suy đoán, vậy thì hắn chết không toàn thây mất.
"Như cậu đã thấy." Hữu Thiên cười lạnh, giơ chân đạp vào cổ hắn. "Người của tôi cũng dám động vào, chán sống rồi?"
"Tôi... Ngô..." Đinh Thiếu Ngạn không thể cử động, cảm giác khó thở bắt đầu vây lấy hắn. "Bỏ... ra... tôi..."
"Hừ!" Hữu Thiên hung hăng đá hắn một cước, Đinh Thiếu Ngạn đau đớn che ngực, trên mặt vặn vẹo nhăn nhó.
Thấy hắn co quắp trên mặt đất, Hữu Thiên cười lạnh, cao giọng nói. "Vào đi!"
Ngoài cửa có mấy Men In Black yên lặng chạy vào, đi đầu là Trưởng phòng An ninh. Hắn khom người chào. "Tổng giám đốc."
Hữu Thiên gật đầu, tiến tới nắm lấy cổ tay Đinh Thiếu Ngạn, chiếc đĩa CD trong tay hắn rơi ra.
"Đem hắn đi!" Hữu Thiên nhặt chiếc đĩa lên, nói với các Men In Black.
"Vâng!" Hai Men In Black tiến lên, dựng Đinh Thiếu Ngạn dậy kéo hắn ra ngoài.
Quay đầu lại đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tuấn Tú, Tổng giám đốc đại nhân anh minh thần võ liền toát mồ hôi lạnh. Anh mỉm cười lấy lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Tuấn Tú.
"Tiểu Tú..."
"Cút!"
Hết chương 20
Vĩ thanh
"Tiểu Tú, em đừng tức giận nữa." Ở ga tàu điện ngầm, Hữu Thiên liên tục theo sát Tuấn Tú.
"Thôi đi!" Tuấn Tú không nhịn được trừng mắt nhìn anh. "Tôi cảnh cáo anh, đừng có đi theo tôi nữa!"
"Tiểu Tú, em tha thứ cho anh được không?"
"Không!" Tuấn Tú trừng anh. "Anh đừng có đi theo tôi! Sắp tới công ty rồi!"
"Vậy thì có liên quan gì?"
"Liên quan lớn ấy!" Tuấn Tú vội đi nhanh hơn. "Đừng để người khác biết tôi quen anh!"
"Tiểu Tú." Hữu Thiên đau lòng. "Em không tha thứ cho anh thì anh sẽ đi theo em!"
"Ai nha, thôi đi thôi đi!" Tuấn Tú phất phất tay. "Tôi vào trước, không nói với anh nữa."
Đinh Thiếu Ngạn bị bắt đã là chuyện của ba ngày trước, Tuấn Tú không chỉ được tiếp tục làm việc, mà còn vì thành tích xuất sắc nên được thăng chức làm trưởng phòng.
Tuy rằng vẫn còn tức giận, nhưng qua vài ngày, thái độ lạnh lùng của Tuấn Tú với Hữu Thiên cũng đã không còn. Đương nhiên cậu nhanh chóng tha thứ cho anh như vậy cũng là vì mấy ngày nay Hữu Thiên rất tốt, đánh không trả, mắng không cãi. Thậm chí anh còn quỳ xuống cầu hôn cậu!
Nhưng Tuấn Tú cũng không đồng ý ngay, còn rất kiên quyết đuổi Hữu Thiên ra khỏi nhà. Hừ! Trong lòng tha thứ là một chuyện, nhưng cũng không thể nhân nhượng ngay! Đừng nghĩ cậu chỉ là viên chứ nhỏ mà đòi khi dễ!
"Tuấn Tú đã đi làm rồi à?" Chị Đổng thấy cậu đến, cười nói. "Trong người đã khỏe chưa?"
"Đã khỏe rồi!" Tuấn Tú mỉm cười.
Chuyện gián điệp đã được Hữu Thiên thu xếp ổn thỏa, lấy lí do Tuấn Tú bị ốm nên xin nghỉ phép vài ngày.
"Tuấn Tú... Cậu đến rồi à..." Trần Thiên Luân sờ mũi, ngại ngùng nói.
"Ừ!" Tuấn Tú toét miệng cười, vỗ vai Trần Thiên Luân. "A Luân, tôi đã trở về!"
Trần Thiên Luân bị thái độ vui vẻ của cậu làm kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói. "Tuấn Tú, tôi xin lỗi."
"Cậu đang nói gì vậy?" Tuấn Tú lắc đầu. "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, đừng nhắc đến nữa."
"Cảm ơn." Trần Thiên Luân thành thật nói.
"Được rồi được rồi, làm việc đi!" Tuấn Tú phất tay, ba người nhìn nhau cười, tiếp tục làm việc như thường lệ.
***
"Tổng giám đốc, có cần đặt cơm trưa không ạ?" Điện thoại nội bộ vang lên, Hữu Thiên nhíu mày.
Đã trưa rồi, không biết Tiểu Tú đi ăn ở đâu nhỉ? Liền nghĩ tới hai ngày nay cậu làm mặt lạnh với anh, trong lòng Hữu Thiên lại ân ẩn đau.
Chính anh làm việc có lỗi trước, vì đã giấu không nói cho cậu biết mọi chuyện, nên Tiểu Tú không chịu tha thứ cho anh cũng phải. Nhưng ba ngày nay anh luôn bị đuổi ra khỏi nhà! Nếu không được ôm Tiểu Tú đi ngủ, anh sẽ tịch mịch mà chết mất!
"Đừng đặt cơm trưa."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Hữu Thiên phiền muộn đi qua đi lại trong phòng. Thấy đồng hồ sắp chỉ mười hai giờ, đắn đo do dự mãi, cuối cùng Hữu Thiên kiên quyết mở cửa phòng đi ra ngoài.
"Tổng giám đốc?" Trợ lý Chu đứng ở ngoài đang muốn gõ cửa giật mình hỏi.
"Có việc gì?"
"Anh phải ra ngoài sao?"
Hữu Thiên gật đầu. "Ừ. Đi ăn trưa."
Trợ lý Chu nhìn sắc mặt Hữu Thiên không tốt, đảo mắt một cái, lập tức nghĩ đến người đã lăn qua lăn lại Tổng giám đốc mấy ngày nay. "Tôi cũng đi."
Hữu Thiên trừng hắn. "Cậu đi theo làm gì?"
"Ai nha, huynh trưởng đi ăn một mình sẽ rất tịch mịch!" Trợ lý Chu nói, trong lòng nghĩ lần này lại có trò hay để xem, mình nhất định không được vắng mặt!
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, Hữu Thiên cũng không quan tâm, vội vàng đi tới thang máy. "Muốn đi thì cùng đi." Dù sao anh cũng phải giữ hình tượng của mình.
"Vâng!" Trợ lý Chu vui vẻ giơ tay lên, chạy theo Hữu Thiên vào thang máy.
***
"Tuấn Tú, lần trước thật sự xin lỗi cậu!" Ở quán mỳ quen, Trần Thiên Luân vẫn còn xấu hổ.
"Tôi đã nói rồi, đừng nhắc lại mấy chuyện quá khứ nữa." Tuấn Tú mỉm cười nhìn hắn. "Cậu và A Vũ thế nào rồi?"
Biết là cậu muốn đổi đề tài, Trần Thiên Luân cũng cười theo. "Cũng không tệ lắm, tôi nghĩ lần này chắc sẽ tiến xa hơn!"
"Vậy chúc mừng cậu!"
"Tuấn Tú, có cần tôi nhờ A Vũ giới thiệu bạn gái cho cậu không?"
"A... cái này..." Cậu đã có bạn trai rồi a!
"Cậu nói cái gì?" Một giọng nói như sấm rền truyền đến từ sau lưng họ. "Ai cho cậu giới thiệu bạn gái cho Tiểu Tú?"
"Hả?" Hai người đồng loạt quay đầu. Tuấn Tú đen mặt, Trần Thiên Luân giật mình sợ hãi, nói năng lộn xộn. "Tổng tổng tổng tổng... giám đốc?"
Hữu Thiên tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, sắc mặt bất thiện nhìn Trần Thiên Luân.
"Anh làm gì vậy!" Tuấn Tú kéo kéo ống tay áo anh. "A Luân là bạn em."
"Cậu ta ngang nhiên giới thiệu bạn gái cho em!" Hữu Thiên lạnh giọng nói với Trần Thiên Luân. "Cậu có biết Tiểu Tú đã là người của tôi rồi không?"
Trần Thiên Luân giật mình mắt mở to, ngón tay chỉ vào Tuấn Tú, rồi lại chỉ vào Hữu Thiên. "Hai người..."
"Bỏ tay xuống, thật không biết lễ phép!" Hữu Thiên hơi tức giận nói.
"Vâng, vâng." Trần Thiên Luân toát mồ hôi lạnh.
"Này, anh làm sao thế?" Tuấn Tú lạnh mắt nhìn Hữu Thiên.
Hữu Thiên lập tức thay đổi thái độ, ủy khuất quay sang nhìn Tuấn Tú. "Tiểu Tú, cậu ta dám giới thiệu bạn gái cho em, làm sao anh không tức giận cho được?"
"A Luân chỉ nói đùa thôi!"
"Vậy cũng không được!" Hữu Thiên tỏ vẻ sở hữu ôm lấy vai cậu. "Tiểu Tú là của anh, ai cũng không được động vào!"
"Anh bỏ tay ra trước đã!"
"Không bỏ!" Hữu Thiên còn muốn nháo loạn.
Trần Thiên Luân há hốc mồm nhìn hai người. Này! Ai nói cho hắn rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Sấm sét từ đâu rạch ngang trời! Sao Tuấn Tú với Tổng giám đốc lại trở thành... người yêu?
"Mì tới đây!" Trợ lý Chu bưng cái khay đi tới.
"Tổng giám đốc, mì của anh!"
"Cảm ơn!" Hữu Thiên lạnh lùng đáp, rồi lại quay sang chỗ Tuấn Tú nói. "Tiểu Tú, đêm nay..."
"Anh nói cái gì?" Tuấn Tú lanh lẹ giơ tay che miệng Hữu Thiên, mắt bắn ra hung quang.
Ánh mắt Hữu Thiên tỏ ý khẩn cầu.
"Không được!" Tuấn Tú kiên quyết cự tuyệt.
Hữu Thiên nắm tay cậu nói nhỏ. "Đêm nay cho anh ở lại đi, nếu không anh sẽ làm nói ngay trước mặt bạn của em!"
"Anh uy hiếp em!" Tuấn Tú trừng Hữu Thiên.
Hữu Thiên cười lấy lòng. "Không còn cách nào khác, không ôm em anh không thể nào ngủ được!"
"Anh còn dám nói!" Mặt Tuấn Tú đỏ bừng.
"Thật mà." Hữu Thiên lắc lắc tay cậu. "Cho anh vào nhà đi, tháng sau anh tới nhà em cầu hôn được không?"
"Anh nói cái gì?" Tuấn Tú kinh ngạc há hốc miệng. "Đừng có đùa giỡn!"
"Anh không nói đùa..."
"Anh điên rồi sao, hai nam nhân kết hôn làm sao được?"
"Không sao, anh có quốc tịch nước ngoài, có thể kết hôn đồng tính."
Tuấn Tú vô lực nhìn anh. "Chuyện này để bàn sau đi!"
"Sau là bao giờ? Tháng sau nhé?" Hữu Thiên vẫn không từ bỏ.
Tuấn Tú đá anh một cái, cúi đầu ăn mì.
"Không nói gì tức là đồng ý rồi nhé!" Hữu Thiên xoa đầu cậu, mặt đầy hạnh phúc cầm đũa ăn mì.
"Này... này..." Trần Thiên Luân trong lúc hỗn loạn không hiểu gì, đôi đũa trong tay rơi cái cạch xuống bàn. Này! Đừng có xem hắn như không khí cỏ cây, giải thích một chút đi chứ! Quan hệ giữa Tuấn Tú và Tổng giám đốc rốt cuộc là thế nào!
"Được rồi, ăn mì đi!" Trợ lý Chu tốt bụng cầm đôi đũa nhét vào tay hắn.
"Tôi... Tôi..." Trần Thiên Luân mờ mịt nhìn trợ lý Chu.
"Sao? Chẳng nhẽ muốn tôi đút cho cậu ăn?"
"Không không, tôi ăn tôi ăn..."
Mọi người đều im lặng. Tuấn Tú lặng lẽ ngẩng đầu, Hữu Thiên giống như cảm giác được cùng ngẩng đầu nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình vô hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro