CHƯƠNG 15 - 17
(15)
Tôi chẳng nhớ mình làm cách nào để về được đến nhà.
Cửa phòng vừa đóng lại, tôi ngã mình lên giường, đợi đến lúc bản thân bình tĩnh lại thì đêm đã quá khuya.
Tôi nghĩ hóa ra có một số chuyện chỉ cần ta không nhớ đến, là có thể giả vờ rằng chúng chưa từng xảy ra, chưa hề tồn tại.
Cho đến hôm nay, những gì Lâm Tử Tiêu nói lại dường như đưa tôi trở về mùa hè của năm tốt nghiệp khi đó.
Vào thời điểm đó, chúng tôi đều đã điền xong nguyện vọng và được nhà trường mời trở lại để xem buổi biểu diễn cuối cùng của học sinh.
Thính phòng của trường tắt đèn, ánh sáng duy nhất còn lại đang chiếu lên người thiếu niên chơi piano trên khán đài, thậm chí có thể nhìn thấy những hạt bụi trong ánh sáng trôi nổi trong không khí, giống như cả thế giới còn lại chỉ là người thiếu niên đó.
Cũng vào lúc này, Lâm Tử Tiêu nói với tôi:
"Quên đi, Liên Vị Chi."
"Dụ Thanh không có khả năng đến đại học A."
Tôi vẫn không phản ứng lại lời cậu ấy nói, chỉ là theo bản năng quay đầu lại:
"Lời này có ý gì?"
"Mẹ Dụ Thanh đã giúp cậu ấy sắp xếp trường học ở Mỹ, cậu ấy không có khả năng cùng cậu đến đại học A."
Tôi cười nói: "Cậu nói bậy gì đó, Dụ Thanh đã hứa với tôi sẽ cùng tôi đến đại học A."
Thế như từ đầu đến cuối Lâm Tử Tiêu đều không hề nhìn tôi, cậu ấy chỉ im lặng nhìn thẳng thiếu niên trên khán đài. Không tiếp tục cuộc trò chuyện.
Mãi cho đến khi tôi nhập học, một mình lục tung cả trường đại học A cũng không tìm thấy Dụ Thanh. Khi đó tôi mới tin những gì Lâm Tử Tiêu nói đều là sự thật.
Tình hình đại khái của ngày hôm đó là tôi vừa khóc, vừa chật vật túm lấy cổ tay của Lâm Tử Tiêu, nức nở chất vấn rằng tại sao lại như thế, rõ ràng cậu ấy đã hứa với tôi là sẽ cùng tôi đến đây.
Lâm Tử Tiêu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tôi, ném ra một loạt câu hỏi mà tôi không trải lời được.
Cậu ấy hỏi: "Chẳng lẽ cậu không tò mò tại sao Dụ Thanh chưa bao giờ nhắc đến người nhà trước mặt chúng ta sao? Tại sao cậu ấy giỏi mọi thứ, lại phải cố gắng một mình học mọi thứ, chẳng lẽ cậu ấy không có tâm lý phản kháng sao?"
Tôi sững sờ.
Lâm Tử Tiêu tiếp tục nói: "Tôi có thể không học tiếp quản kinh doanh, có thể đánh nhau trốn học, bởi vì ở trước tôi còn có một anh trai lớn hơn tôi mười tuổi gánh vác."
"Nhưng Dụ Thanh không giống vậy, năm cậu ấy sáu tuổi cùng anh trai mình ra bờ sông chơi, không cẩn thận trượt chân té xuống, anh trai cậu ấy vì cứu cậu ấy mà đuối nước qua đời."
"Liên Vị Chi, cậu có biết một thi thể bị ngâm dưới nước 3 ngày khi vớt lên sẽ biến thành hình dạng gì không? Có hiểu được tâm trạng anh trai vì cứu mình mà mất đi là cảm nhận gì không?"
"Tôi và Dụ Thanh cùng nhau lớn lên, từng cùng cậu ấy trèo cây bắt tổ chim, nhưng kể từ sau chuyện đó cậu ấy liền thay đổi, một mình chủ động cố gắng học hỏi mọi thứ, muốn thay anh mình tiếp quản kinh doanh của gia đình."
"Tan học chúng ta có thể đến tiệm net, có thể chạy đi quán xiên nướng xếp hàng nửa tiếng đồng hồ chỉ vì ăn một que xiên, nhưng Dụ Thanh không thể, cậu ấy không thể đi cùng chúng ta là bởi vì ở nhà còn vài tiết học thêm đang chờ cậu ấy."
"Những đau đớn mỏi mệt này, cậu ấy chưa từng nhắc đến trước mặt chúng ta, càng chưa từng nhắc trước mặt cậu."
Lúc Lâm Tử Tiêu nói đến đây, tôi đã bật khóc thành tiếng, Lâm Tử Tiêu nhìn thấy bộ dạng của tôi chỉ thở dài, ngữ khí cũng dịu dàng lại.
"Tiểu Liên, Dụ Thanh không phải sống một mình, trên lưng cậu ấy còn có tính mạng của anh trai ruột mình, còn có một người mẹ bị đã kích đến nỗi hiện tại vẫn còn ở nước ngoài để điều trị tâm lý."
"Tất cả những chuyện này chứng tỏ cậu ấy không có khả năng sống theo ý mình, cho nên cũng không có khả năng cùng cậu đến đại học A."
Tôi nấc nghẹn, trong lòng nghĩ đến thiếu niên mang theo quá nhiều tổn thương đó, chỉ lắp bắp nói không nên lời: "Nhưng mà...nhưng mà..."
Lâm Tử Tiêu cắt ngang lời tôi: "Không có nhưng mà..."
Cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi xem như an ủi: "Tiểu Liên, đây là số phận của cậu ấy."
Có thật là số phận đã định sẵn không?
Tựa như tôi và Dụ Thanh đã được định sẵn là sẽ phải cắt đứt duyên phận.
Tất cả đều là số phận sao?
Hay suy cho cùng cũng chỉ bởi vì tôi đã không cẩn thận, hoặc chưa từng trân trọng?
Là khi đó tôi cùng Lâm Tử Tiêu trốn học ra ngoài, bài tập thầy cho đều không làm, kết quả lại thấy dáng vẻ thiếu niên đó vừa thở dài vừa chép bài cho tôi.
Là khi tôi không cẩn thận bị dao gọt hoa quả đâm, người kia nhất định phải kéo tôi đến phòng y tế, còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc giảng cho tôi cả buổi về việc bị uốn ván sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Dụ Thanh chưa từng tức giận, chưa bao giờ tức giận.
Tôi dường như chưa từng nghĩ sao cậu ấy lại trưởng thành sớm hơn người khác.
Cũng chưa từng nghĩ tới vì sao người đó vẫn luôn ở bên chiếu cố người khác, rõ ràng cậu ấy cũng ở độ tuổi giống như chúng tôi có thể càn rỡ khóc cười.
(16)
Ngày đó qua đi, hai từ Dụ Thanh không còn xuất hiện trong cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Cùng với đó còn có tình bạn ba năm của tôi và Lâm Tử Tiêu.
Bởi vì không biết vào lần thứ mấy tôi tự chuốc say mình, Lâm Tử Tiêu lại không biết từ đâu xuất hiện, đưa tay giật lấy chai rượu trong tay tôi.
"Cậu có cần phải tự mình cam chịu, tự làm khổ chính mình như vậy không?"
Tôi nhớ khi đó tôi chỉ mỉm cười, một nụ cười rất mỉa mai, tôi nói: "Cậu thì biết cái rắm gì? Cậu đã từng thích người khác chưa? Cậu có hiểu cảm giác của tôi lúc này không?"
Đó cũng có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâm Tử Tiêu tức giận, cậu ấy nói: "Liên Vị Chi, là cậu thật sự không hiểu hay cố tình không muốn hiểu?"
Có lẽ bởi vì ngày hôm đó gió quá lạnh, hoặc có lẽ là bị lời nói của của cậu ấy kích động đến tỉnh.
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu ấy, bi thương, phẫn nộ, toàn bộ cảm xúc gom lại thành ánh mắt bất lực, đau đớn kia.
Tôi không hiểu sao?
Thật ra tôi hiểu, sự dịu dàng chỉ dành cho tôi, ánh mắt chỉ nhìn thấy mỗi tôi, tôi không phải không hiểu, chỉ là không dám hiểu.
Vì vậy, tôi chỉ có thể nói: "A Tiêu, tôi xin lỗi."
Sau đêm đó, chúng tôi đều ăn ý không liên lạc với nhau nữa.
Tôi có thể ở bên một Kỳ Ngôn mà tôi không có tình cảm ba năm, lại không có cách nào đối diện với tình cảm của Lâm Tử Tiêu
Có lẽ bởi vì sợ hãi mất đi tình cảm bấy lâu, bởi vì quá thấu hiểu, chúng tôi cứ như thế dần rời xa nhau.
Mãi cho đến bảy năm sau, Lâm Tử Tiêu lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, như thể quá khứ bảy năm kia chưa từng tồn tại.
Nhưng lúc cậu ấy mở miệng, hốc mắt phiếm hồng cùng thanh âm run rẩy, đều nói rõ trong bảy năm qua cậu ấy chưa từng buông bỏ, giống như tôi, cũng chưa bao giờ buông bỏ.
(17)
Những tưởng chuyện của tôi và Lâm Tử Tiêu sẽ lần nữa kết thúc như bảy năm trước.
Nhưng sáng sớm hôm sau, chuông điện thoại di động vang lên bên tai, tôi mơ mơ màng màng bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua.
"A lô, là Tiểu Liên hả?"
Ngay sau đó, thanh âm của Lâm Tử Tiêu cũng truyền tới, ngữ khí của cậu ấy có chút bất đắc dĩ, "Bà nội, thật sự là cậu ấy."
Nghe được xưng hô kia, mũi tôi lập tức chua xót.
"Bà nội, mấy năm nay thân thể bà có khỏe không?"
Bà vui vẻ cười ha hả vài tiếng, "Tốt lắm, cháu lâu như vậy cũng không biết đến thăm bà nội, bánh ngọt bà nội làm cũng không có ai ăn."
Tôi gần như vô thức đáp lại: "Mấy ngày nữa cháu rảnh sẽ đến thăm bà."
"Không cần mấy ngày nữa, hôm nay đi liền đi, bà bảo Hổ Hổ đến đón cháu."
Lâm Tử Tiêu vội vàng xen vào nói: "Tôi không —— aizz!"
Một tiếng gõ vào đầu vang dội cắt đứt sự phản kháng của của cậu ấy.
Lão bà bà thay đổi thanh âm ôn nhu hiền lành nói: "Hoặc là đi đón Tiểu Liên, hoặc là bà bảo trợ lý dưới trướng ba cháu đến bắt cháu đi ra ngoài cày ruộng."
"Bà nội...".
Hổ Hổ đang làm nũng.
Hổ Hổ lại bị đánh một cái vào đầu.
Tôi cố gắng nhịn cười cho đến khi bà nội tiếp tục nói: "Hổ Hổ đi đón cháu, bà tắt máy đây, bà nội ở nhà nấu cơm chờ cháu."
Tôi cười bảo được, đứng dậy chọn một cái váy đơn giản, lại bắt đầu đi rửa mặt.
Lão thái thái là bà nội ruột của Lâm Tử Tiêu, từ nhỏ cậu ấy trèo tường trốn học không có chỗ đi, lại sợ bị bố mẹ mắng, liền chui vào nhà bà nội.
Về sau, cậu ấy nâng tôi trèo tường, dẫn tôi đi chơi, cũng thuận thế đem tôi ẩn nấp về nhà bà nội.
Bà nội là một lão thái thái rất cởi mở, đối với loại hành vi thoạt nhìn không chịu học hành này của Lâm Tử Tiêu cũng không có nửa điểm trách cứ, ngược lại còn nói:
"Trẻ con thích chơi thì cứ chơi thôi, chẳng lẽ nhất định phải giống như bố nó, khi còn bé một đầu ngâm vào trong sách, lớn lên lại cả ngày chui vào làm ăn. Đấy, ngay cả thời gian đến thăm bà già này còn chẳng có, như vậy mới tốt sao?"
Bà cứ liên tục nói, vừa nói vừa véo lỗ tai Lâm Tử Tiêu kéo về nhà bố mẹ, sau đó đối với hành vi trốn học của Lâm Tử Tiêu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bà đối xử rất tốt với tôi, bà nói bởi vì bà có một cậu con trai, con trai lại sinh ra hai thằng cháu trai, cả một cái nhà chẳng có nỗi một đứa cháu gái cùng bà trò chuyện.
Bà cũng thích tự mình vào bếp, tự mình ủ rượu thanh mai, tự mình làm bánh đào, khi đó đều sẽ chừa lại một phần, để tôi nếm thử.
Chỉ tiếc khi đó cắt đứt liên lạc với Lâm Tử Tiêu, tôi và bà cũng không còn liên lạc từ đó, không nghĩ tới thời gian trôi qua lâu như vậy bà vẫn còn có thể nhớ rõ tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro