chương 2
4.
Lục Trạch được vệ sĩ hộ tống đã rời khỏi buổi họp báo từ trước.
Anh ta muốn đến nhà họ Tô?
Tôi vẫn luôn ở sau xe anh ta.
Lúc anh ta đến, cửa lớn của nhà họ Tô khép chặt.
Tôi ung dung bay vào, còn anh ta bị chặn ở ngoài cửa.
Anh ta là muốn tới tìm bố mẹ tôi xác nhận, tôi thực sự đã chết rồi sao?
Anh ấn chuông cửa, dì Lưu đi ra xem, sắc mặt trong nháy mắt liền tối sầm, sau đó liền đi vào.
Tôi biết, dì Lưu rất hận anh. Dì từng tận mắt chứng kiến, Lục Trạch nghe điện thoại của Đường Khuynh xong liền rời đi, bỏ lại tôi đang sốt cao một mình.
Tôi nhanh chóng bay vào trong thì thấy dì Lưu đang báo với cha tôi: "Lục Trạch đến rồi, đang ở ngoài cửa."
Không ngoài dự đoán, ông không cho mở cửa, cũng không cho ai để ý đến Lục Trạch, thậm chí cũng không thèm quan tâm tại sao anh lại tìm đến cửa.
5.
Tôi ngồi chán rồi bèn bay ra ngoài, thấy Lục Trạch vẫn chưa rời đi.
Dưới cái nắng gay gắt, anh ta cứng nhắc đứng đó, vẫn chưa đi.
Ồ?
Từ lúc nào mà chịu nhiệt tốt như vậy? Vẫn không chịu đi.
Trợ lý Trần nghe một cuộc điện thoại, đến bên cạnh Lục Trạch.
"Sếp Lục, tôi đã cho người đi điều tra rõ ràng rồi, quả thật là một năm trước phu nhân bởi vì bệnh tim phát tác đã qua đời, được chôn cất ở vườn An Lạc, đều do nhà họ Tô lo liệu, không thông báo với bên ngoài, cũng giấu kín tin tức này với người khác."
Lục Trạch che mặt.
"Không phải cô ấy nói, cô ấy đi du lịch nước ngoài sao? Sẽ đi rất lâu, rất lâu?"
"Mỗi chữ cô ấy nói, tôi đều nhớ vô cùng rõ ràng."
Trợ lý Trần im lặng một lúc, mới ngớ người ra.
"Không có, phu nhân vốn không có ra nước ngoài. Có lẽ đó chỉ là cái cớ phu nhân bịa ra mà thôi. Chắc là lúc đó, phu nhân biết mình không sống được bao lâu nữa. Chắc là cô ấy quá yêu anh, anh lại cùng với cô Đường...Tôi cũng không rõ tại sao, cuối cùng phu nhân lại lựa chọn âm thầm lặng lẽ rời khỏi thế giới này."
Lục Trạch ở trước cửa Tô gia, đứng đến tối muộn, tôi cũng ở cùng anh ta đến tối.
6.
Cả biệt thự to như vậy, tuyệt nhiên không có ai ra ngoài dòm ngó gì đến Lục Trạch.
"Sếp Lục, vẫn đợi sao?"
"Đi thôi, về nhà."
Lục Trạch quay người, lên xe.
Tôi cũng chui vào cùng, ngồi bên cạnh anh ta.
Có điều, tôi giờ là linh hồn rồi, anh ta không nhìn thấy tôi.
Trợ lý Trần quay đầu, xác nhận lại: "Sếp Lục, anh vừa nói về nhà, là về thủy loan Nhược Trạch sao?
Tôi ngạc nhiên, thủy loan Nhược Trạch?
Đó là phòng tân hôn của tôi và Lục Trạch, vẫn còn đứng tên tôi. Chỉ là sau khi kết hôn chỉ có mình tôi ở đó, Lục Trạch rất ít khi tới, anh ta phần lớn là ở khách sạn.
"Ting ting ting!" Điện thoại của Lục Trạch vang lên.
Anh ta cầm lấy, tôi cũng sáp người qua, là Đường Khuynh gọi đến.
Anh ta xoa ấn đường, cuối cùng vẫn nhận.
Đường Khuynh ra vẻ quan tâm.
"A Trạch, tối nay anh đến khách sạn không?"
"Ừm, em nghỉ ngơi trước đi, anh còn bận chút chuyện."
"Chuyện Tô Nhược qua đời, là thật sao?"
"Em nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy tối nay anh ở đâu? Em qua với anh nhé."
Đường Khuynh nhẹ giọng nói.
"Không cần, tắt máy đây."
Lục Trạch tắt điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn anh.
Đây hình như là lần đầu tiên tôi thấy Lục Trạch cúp điện thoại của Đường Khuynh.
Tôi vẫn còn nhớ hôm đó, lúc tôi bị sốt, Lục Trạch hiếm khi ở nhà chăm sóc tôi.
Hôm ấy, tôi sốt cao, toàn thân đau nhức, lại cảm thấy vui trong lòng.
Chỉ là giữa chừng, Đường Khuynh lại gọi điện thoại tới, không ngừng khóc lóc.
"A Trạch, em lạc đường rồi, đằng sau có người đi theo, em sợ quá, anh mau tới đón em đi."
"Chồng à, anh đừng đi. Em khó chịu quá."
Tôi lẩm bẩm, bối rối giơ tay lên, lại chỉ bắt được một khoảng trống không.
Anh đã cầm áo khoác, bước ra ngoài rồi.
"Ở đâu, anh đến ngay đây, đừng tắt điện thoại."
Tôi mơ màng nhớ lại trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro