chap 5:Ra mắt
Tuyết Kì đập vào vai khiến cô giật mình hét lên.
-Này Tiểu Hi, nghĩ gì vậy? Mau xuống tầng đi. Hôm nay Tống tổng đến ra mắt đấy.
-Đợi em chuẩn bị.
Cô mau chóng đứng cạnh chiếc tủ quần áo tìm đồ thay.
-Á... Quần.... Quần áo... Váy... Đầm... Đâu hết rồi?
Không thấy bộ quần áo nào cả, tủ trốg rỗng. Tuyết Kì cười nhẹ rồi ra vẻ lo lắng:
-Chết rồi. Phải làm sao đây? Tống tổng đang ở dưới nhà.
"Chẳng lẽ mặc bộ đồ ngủ này xuống nhà? Không được, như vậy mất mặt lắm. Đồ Tuyết Kì mình không mặc được. Hừ... Rốt cuộc phải làm sao đây? Tên khốn kiếp nào dám làm vậy với bổn tiểu thư?"
Cô ngẫm nghĩ trong đầu miệng thần nguyền rủa kẻ đó.
-Tiểu Hi, xuống mau đi đừng để Tống tổng đợi lâu. Chị xuống trước đây.
Tuyết Kì nói xong rồi đi luôn.
-Tiểu Hi..
1 giọng nói quen thuộc vẳng bên tai cô nhưng cô không nhớ ra đó là ai..
-Ai??
Cô sợ hãi nói,nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.
-Tất cả đồ của em đã bị Tuyết Kì giấu ở trong 1 vali bên dưới gầm giường.
Nghe được tiếng nói đó cô vội cúi xuống gầm giường lấy đồ lên rồi thay đồ trang điểm.
Chợt cô nhận ra liền hỏi:
-Ngươi là ai? Sao biết tên ta? Ngươi đang ở đâu?
-Sẽ có 1 ngày nàng thuộc về ta. Lúc đó nàng sẽ biết.
-Ngươi nằm mơ ư. Ta sắp lấy chồng rồi. Không đến lượt ngươi đâu. Nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi.
Nói rồi cô xuống tầng.
Tuyết Kì ăn diện rất đẹp để lấy lòng Tống Gia Minh nhưng anh ta chẳng thèm để ý.
-Wow. Đúng là nhị tiểu thư Lục, nhan sắc tuyệt trần, không ai sánh bằng.
Mọi người nhìn lên. Tuyết Kì giật mình nghĩ trong đâu: "Sao cô ta có đồ, không lẽ... Khốn kiếp".
-Chào nhị tiểu thư.
Tống tổng đứng lên giơ tay ra bắt. Nhưng cô chẳng thèm bắt tay lại.
-Chào Tống tổng.
Anh ta xấu mặt vội bỏ tay xuống.
-Tiểu Hi, con với tống tổng nói chuyện đi. Mẹ đi có việc đây.
-Dạ. Mẹ đi..
-Nhị tiểu thư, tôi có thể mời cô đi ăn được không?
-Ừm... Dạ được ạ.
Cô cười nhẹ. Thái độ này cô chỉ làm bộ để Tuyết Kì ganh tị chứ đâu muốn.
-À mà có thể cho tôi hỏi cái xe ngoài cửa là của ai không?
Tống tổng thắc mắc khi thấy loại xe đời mới nhất hiện này nhưng lại trong tình trạng cũ kĩ.
-Tiểu Hi, chị cũng thắc mắc em bỏ nhà đi mấy ngày. Xe đó ở đâu vậy?
Tuyết Kì ám chỉ. Tống Tổng ngạc nhiên.
-Nhị tiểu thư rời nhà mấy ngày ư?
Cô vẫn còn đang ức chuyện bữa sáng chị gái mình làm,bây giờ đến chuyện này nữa. Nếu cô ta không phải chị gái cô thì chắc đã chui xuống âm phủ lâu rồi.
-Dạ không có gì đâu ạ. Chỉ là đi thăm bạn cũ vài ngày thôi ạ.
"hừ, dám chơi mình. Cứ đợi đấy chị hai".
Cô nhếch mép.
-A..
-Tiểu Hi cô sao vậy?
Tống tổng lo lắng khi Lục Tiểu Hi kêu đau. Còn Tuyết Kì thì tức điên khi Tống tổng ôm Tiểu Hi lo lắng.
-Tôi nghĩ là chúng ta nên hoãn lại. Hôm nay tôi đau bụng quá.
-Thôi được rồi. Em nghỉ đi. Hôm khác chúng ta đi cũng được. Tôi đỡ em lên phòng.
-Tôi không đi nổi.
-Tôi bế em.
Tổng Gia Minh bế cô lên, Tiểu Hi nhìn chị mình rồi cười đểu.
Đặt cô nằm xuống giường.
-A... Cậu ta... Cậu ta là ai? Sao lại? Ở đây?
Tống Gia Minh hét lên khi thấy 1 người con trai đứng ngoài cửa sổ.
-Là hắn ư?
-Hắn nào vậy?
-À không có gì.
Tống tổng bước đến chỗ hắn.
-Dừng lại đó. Biến ra ngoài.
-Anh là ai mà dám ra lệnh cho tôi?
Hắn quay lại, vẫn đeo mặt nạ, bước đến chỗ cô.
-Vết thương của em vẫn chưa lành. Đừng cử động nhiều.
-Anh ra ngoài đi Tống tổng.
Cô thấy vậy đành ra lệnh cho tên Tống tổng đó.
-Nhưng...
-Mau đi.
Tống Gia Minh đành đi.
-Anh... Anh có thể cúi xuống đây. Tôi có chuyện muốn nói.
Cô nhìn hắn nói. Anh nhẹ nhàng cúi xuống.
Cô nhanh tay giật mặt nạ xuống nhưng không được.
-Đừng cố. Không làm gì được đâu. Tôi muốn nó ra nó mới được ra.
-Anh... Rốt cuộc anh... Là ai?
Cô run sợ lùi ra.
Hắn tiến lại gần, ghé sát tai cô.
-Thần chết.
Cô rùng mình.Hắn cười nhẹ.
-Tôi đi trước đây. Cô cẩn thận. Sắp tới sẽ rất nhiều nguy hiểm đến với cô.
Hắn ta bước ra ngoài rồi biến mất luôn. Cô chạy ra ngoài không thấy hắn liền sợ hãi.
Cô không biết rốt cuộc hắn là ai mà lại có phép thuật. Cũng thắc mác tại sao hắn không bắt cô trở về đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro