chap 26
Ta đăng truyện này mà chẳng thấy ai đọc cả..
Chắc phải bỏ truyện này thôi à!😞
~~~~~
Bước ra ngoài,Tố Như cười ns:
-Nương nương,người được điện hạ yêu thương thật đấy.
Đi đến gần chỗ giếng Chết,cô thấy Mạc Hân đang ngồi đó uống rượu liền quay sang Tố Như:
-Người về tẩm cung trước đi.Ta sẽ về sau.
-Nhưng nương nương.
-Ta sẽ k sao đâu.
Tố Như đành đi.
Tiểu Hi bước lại chỗ Mạc Hân,ngồi xuống ns:
-Cô,yêu Hàn Dương nhiều lắm đúg k?
-Tất nhiên rồi.Còn hơn tình yêu cỏn con của loài người như cô rất nhiều.Ta đã dùng tu vi của mk để cứu sống chàng ấy,nguyện chết vì chàng.Vậy mà thời gian ngắn ngủi mấy năm ấy lại cướp đi tình cảm giữa chàng và ta mấy nghìn năm. Vì cô,chàng nỡ đối xử với ta lạnh nhạt như thế.
-Có phải...Cô hận ta lắm đúng k?
-Hận ư?Ta còn rất căm thù cô..Nhưng...căm thù,hận thì được cái gì chứ?Bây giờ tình cảm của chàng đã dành hết cho cô rồi.Ta càng hại cô hay khiến cô rời xa chàng thì chàng sẽ đổ lỗi hết cho ta như năm xưa từng đổ lỗi cho đại tỉ của ta vậy.
"Qua đêm nay sẽ k ai giành Hàn Dương với cô đâu...Cô hãy sống tốt bên cạnh anh ấy nhé!"
K ngờ được những suy nghĩ ấycủa cô lại truyền đến tai Hàn Dương.
Anh đang bàn việc thì nghe được vậy liền thở dài.
-Điện hạ,người k sao chứ?
-Tiểu Hi à Tiểu Hi,suy nghĩ của nàng quá ngây thơ rồi.
Nói xong anh biến mất đến đứng phía sau cô.
Mạc Hân quay lại nhìn thấy Hàn Dương giật mk định nói nhưng anh lắc đầu.
Cô ns:
-Mạc Hân,tôi xin lỗi cô nhiều lắm. Nhưng cô yên tâm đi,tôi sẽ k xen vào việc của 2 người đâu.Tôi biết Hàn Dương vẫn rất yêu cô,anh ấy giữ lại tôi cũng chỉ vì đứa nhỏ trong bụng tôi.Nhưng cô có thể dùng phép thuật chuyển đứa bé vào người cô đúg k?
-Cô ns gì vậy?
-Tôi có nghe ns loài hồ li các cô rất giỏi mà.Việc này cô làm được đúng k?
-K được.
-Tôi xin cô đấy.
Tiểu Hi định quỳ xuống nhưng chưa kịp quỳ thì bị ngất đi vì anh đã dùng mê hồn hương.
-Hàn Dương.
Mạc Hân lên tiếng.
Anh đưa Tiểu Hi biến mất luôn.
Khi mở mắt,cô thấy mk đang nằm trog rừng...
-Nơi này...sao quen đến vậy?Đây chẳng phải là rừng sao?Sao mk lại ở đây?
Nhìn xung quanh cô tự hỏi lòng mk.
-K lẽ Mạc Hân đưa mk về đây?
-K thể nào..Cô ấy k dám làm vậy đâu.
-Thôi kệ đi.
Nói xong cô đứng dậy bước tìm đường đi.
Nhưng tìm mãi tìm mãi k thấy lối ra...
Cô khát nước,đói,mệt mỏi,gục xuống...
Màn đêm đã buông xuống...
Tiếng sói hú,tiếng ếch nhái kêu, tiếg cú,tiếng chim chóc,hổ dữ,... Tất cả đều vang lên khiến cô sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro