chap 23
Hù...
Người sói đã trở lại và lợi hại như xưa...
Đọc tiếp đi nào mấy tình yêu...
Đọc truyện vui vẻ nhoa...
😊😊😊😊😊😊😊😊😊😊😊
Lãnh Thiên cũng rơi nước mắt.
Ánh mắt cô nhạt nhòa,lệ rơi theo.
Thiên Linh bay lên,giơ phép thuật đánh xuống người Tiểu Hi...
Nhưng...
Phép thuật đó bị hất ngược lại khiến cô ta bị trọng thương.
-Khốn kiếp.Phép thuật hiển linh, yểm bùa lên đứa con trai trong bụng cô ta.Đến năm đủ 18t,hắn ta sẽ bị người mình yêu vất bỏ và phụ bạc đến đau khổ mà chết.
-Á....
Bùa phép được đặt vào trong thai nhi,Tiểu Hi kêu lên đau đớn.
Thiên Linh hiện 9 đuôi hồ li ra,ánh mắt căm phẫn.
Hàn Dương nhìn cô,bay lên.
-Trong tình thì có hận.Trong hận có yêu.Cô độc ác khiến cho Mạc Hân chết,2 bên gia tộc xung đột,yểm bùa phép lên người đứa trẻ chưa ra đời.Thiên Linh,ta sẽ kkhông tha cho cô đâu.
Hàn Dương dùng phép thuật.
Lãnh Thiên bay lên chắn:
-Hàn Dương, không được.Nể tình bạn bè bao nhiêu năm của chúng ta,tha cho Thiên Linh.
-Lãnh Thiên,cô ta không hề yêu cậu. Đừng cứng đầu nữa,nếu không giết cô ta,tất cả chúng ta sẽ chết.
-Không, Thiên Linh không phải người xấu. Chỉ là cô ấy yêu cậu quá mù quáng thôi.
Thiên Linh dùng phép đánh Lãnh Thiên ngã xuống đất rồi dùng đuôi kéo Hàn Dương lạ,cuốn chặt anh khiến phép thuật anh kkhông sử dụng được.
-Hàn Dương.
Tiểu Hi hét nhìn anh.
Thiên Linh hôn Hàn Dương,lấy tu vi ngàn năm tu luyện truyền hết cho anh.
Sau đó Thiên Linh ngã xuống,Hàn Dương đỡ cô. Nguyên hình lộ ra thành con hồ li 9 đuôi.
-Thiên Linh.
Anh giơ tay dùng phép định cứu cô ta nhưng Thiên Linh dùng đuôi kéo tay xuống:
-Hàn Dương. Chàng sống thật tốt nhé. Thiếp yêu chàng nhiều lắm. Từ trăm năm trước thiếp đã ước được nằm trong vòng tay ấm áp này của chàng... Sau khi thiếp chết,hãy chôn thiếp tại bạch cửu vĩ hồ nơi Rừng Đào ngàn dặm... Để làm mất bùa chú trên người con trai của chàng, đến lúc nó tròn 1 tháng 10 ngày,đem nó...khụ khụ..đem nó...Tắm..tắm ở hồ sen vạn năm,ngâm nó trong hồ 1 giờ không được...không được ai đến gần..Nhất là bọn người sói... Chàng và cô ta cũng phải cũng ngâm trong đó,dùng đèn thiên kết bao vây,giải tỏa nghiệp chướng.. Mạc Hân...Mạc Hân..Bạch ...
Thiên Linh nhắm mắt.
-Thiên Linh.Tỉnh lại đi.Mạc Hân làm sao mau nói cho ta nghe.
Dùng đủ mọi cách nhưng không có dấu hiệu gì cả.
Lãnh Thiên rơi nước mắt :
-Hãy để ta đưa nàng ấy đi chôn cất.
Hàn Dương đưa cho Lãnh Thiên rồi dùng phép biến tất cả đến nơi gọi là Bạch Cửu Vĩ Hồ.
Nơi này trắng xóa,tuyết rơi xuống. Những cánh đào tỏa hương thơm ngát bay phất phới.
-Cô cô.
1 đám hồ ly hiện ra.
-Hoàng tử Hàn Dương,hoàng tử Lãnh Thiên.2 người...Cô cô của chúng tôi...Cô cô.
Bọn họ chạy đến.
Hàn Dương nhìn họ, giật mình :
-Các người,không phải các người đã chết hết vào trận chiến 15 năm trước rồi sao?
-Hoàng tử,cô cô biết trước mọi chuyện nên đã kêu chúng thần tạm lánh về Bạch Cửu Linh Thiên nơi sư phụ từng ở đó. Hoàng tử,ai hại cô cô thành ra như này? Hoàng tử nói đi?Chúng thần sẽ báo thù cho cô cô.
-Là chính ta đã hại cô cô các người.
-Không thể nào.Cô cô yêu hoàng tử như vậy. Hoàng tử sao lại giết cô cô được chứ.
1 bóng dáng như tiên nữ bay từ trên cành đào hạ xuống.
-Mạc Hân.
Lãnh Thiên và Hàn Dương giật mình nhìn.
-Bạch Thiển tỉ tỉ. Sao tỉ lại ở đây?
Đám hồ ly hỏi.
Hàn Dương biến tới chỗ Bạch Thiển:
-Bạch Thiển?
-Đúng,Mạc Hân chết rồi. Chàng hãy quên cô ấy đi.
-Không,nàng là Mạc Hân.
-Cái tên Mạc Hân ấy từ 15 năm trước đã biến mất khỏi thế gian này rồi. Hoàng tử sói,ngài...nên quên cái tên ấy đi. Bây giờ chỉ có Bạch Thiên thôi.
Hàn Dương ôm cô ấy.
-Mùi hương này. Không sai,là Mạc Hân. Nàng chưa chết,nàng còn sống.
Bạch Thiển bỏ anh ra,nhẹ nhàng cười:
-Mạc Hân và Bạch Thiển là 1. Hoàng tử,chàng còn yêu thiếp không?
-Nói cho ta biết? Nàng còn sống?
-Đúng,thiếp còn sống. 15 năm trước,cô cô đã đánh muội rơi xuống đáy vực Tuyệt Tỉnh Cốc. Vì cô cô rất thương muội,nhưng lại say mê chàng nên mới như vậy. Điều mà chàng không ngờ được chính là sau khi để mọi người thấy cảnh thiếp rơi xuống đó lại chính cô cô xuống đáy tìm thiếp,cứu thiếp. Nhưng lúc đó thiếp bị mất trí nhớ,quên hết mọi chuyện, cô cô chăm sóc thiếp, dạy võ công cho thiếp, để thiếp tu luyện. Cuối cùng sau 1 thời gian thiếp nhớ được nhưng giả bộ. Cô cô đưa thiếp về đây cùng với các muội muội. Cô cô rất tốt với thiếp. Tại sao? Chàng lại hại cô cô? Làm cô cô mất hết tu vi?
-Không phải là Hàn Dương làm. Mà Thiên Linh tự mình truyền hết tu vi cho cậu ấy. Nên mới thành ra như vậy.
-Cái gì? Cô cô truyền hết tu vi cho chàng? Tại sao lại vậy?
Bạch Thiển giật mình nhìn anh.
Hàn Dương thở dài:
-Tất cả là do ta. Ta không nên nói với nàng ấy chuyện quá khứ khiến nàng ấy buồn. Bạch Thiển,nàng nhớ lại tại sao không đi tìm ta?
-Hàn Dương,thiếp xin lỗi. Nếu thiếp đi tìm chàng cô cô sẽ đau lòng biết mấy.
Hàn Dương vuốt nhẹ tóc Bạch Thiển:
-Nàng quả nhiên lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác.
~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro