Chương 2
Không để chúng tôi có thời gian tự hỏi, Giang Diệc tiếp điện thoại và vội vàng chạy tới bệnh viện.
Hoá ra là bệnh tình nãi nãi hắn đột nhiên chuyển biến xấu,yêu cầu phải làm phẫu thuật ngay lập tức.Chi phí phẫu thuật quá cao,là con số mà Giang Diệc hiện tại không có biện pháp chi trả.
Hệ thống lại bắt đầu điên cuồng cốt truyện.
Có đôi khi,tôi là thật sự muốn gọi cảnh sát, ai đó giúp tôi đổi cái hệ thống khác đi.
May mắn là, lần này nó tìm thấy khá nhanh.
Dựa theo cốt truyện gốc, tôi sẽ chủ động cho nam chủ vay tiền sau đó yêu cầu hắn bồi tôi một đêm.Đem hắn giam cầm trong một phòng của khách sạn,hằng ngày nhục mạ và đánh đập hắn.Cuối cùng lại coi hắn với rác rưởi dơ bẩn giống nhau mà ném văng ra để hắn tự sinh tự diệt.
Hệ thống nói nhỏ:【 tại nào tôi có cảm giác tuyến thời gian trôi qua hơi nhanh? 】
Tôi không quan tâm điều đó mà trực tiếp cầm chi phiếu bước đến trước mặt Giang Diệc.
"Tôi có thể giúp nãi nãi anh, nhưng anh đêm nay phải đến khách sạn bồi tôi."Nói xong, tôi lên tinh thần chuẩn bị tốt để đón nhận ánh mắt ngập hận ý cùng khuất nhục của Giang Diệc.
Ai ngờ Giang Diệc chỉ là sắc mặt đỏ lên, không được tự nhiên mà ho khan vài tiếng.Giang Diệc ậm ừ nói: "Cái kia, hôm nay không tiện có thể để ngày mai không?"
Tôi sửng sốt, tại sao phản ứng của hắn không giống với trong sách miêu tả?
Tôi chỉ có thể tiếp tục cốt truyện: "Không được! Cần thiết đêm nay."
Giang Diệc cuối cùng vẫn là đồng ý rồi, biểu tình của hắn như thể đã phải quyết định một điều gì đó vô cùng khó khăn.
Có tiền,Giang nãi nãi nhanh chóng được tiếp nhận phẫu thuật và điều trị .Ca phẫu thuật tiến hành thực thành công,bà đã qua khỏi tình trạng nguy kịch.
Giang Diệc thở phào nhẹ nhõm cảm kích mà nhìn tôi.
Tôi...... Tại sao lại cảm thấy hướng đi của câu chuyện ngày càng trở nên kì quái???
Cái này hệ thống xác định kịch bản không sai đi?
Đi vào khách sạn,tôi đầu tiên bố trí lại phòng cho Giang Diệc.Sau đó triệu tập vài bảo tiêu cường tráng chuẩn bị chờ Giang Diệc chui đầu vô lưới.
Buổi tối 9 giờ, Giang Diệc đúng hẹn gõ cửa phòng khách sạn.Mới vừa bước vào phòng,Giang Diệc đã bị mấy bảo tiêu đè xuống gây mê.
Để đảm bảo an toàn,tôi yêu cầu nhóm bảo tiêu đại ca trói hắn bằng dây thừng và toàn bộ hành trình tôi đều phải ôm Giang Diệc.
Kỳ quái chính là, Giang Diệc rõ ràng đang mất ý thức nhưng tôi lại cảm giác cơ thể hắn càng ngày càng nóng.
Thẳng đến bước cuối cùng khi chúng tôi dùng còng tay trói chặt tay Giang Diệc ra phía sau người hắn,Giang Diệc vừa lúc tỉnh lại. Trong ánh mắt hắn không thể hiện sự kinh ngạc mà bình tĩnh dị thường.
Hệ thống đều không khỏi tán thưởng: 【 không hổ danh là nam chủ, đều đến lúc này còn giữ được bình tĩnh,nếu không có bản lĩnh thì làm sao hắn có thể thành công? 】
Ta tỏ vẻ tán thành.
Giang Diệc sắc mặt ửng đỏ khẽ hỏi: "Em thích kiểu này à?"
Âm thanh hệ thống vang lên thúc giục:【Nhanh lên, ký chủ, đừng để hắn có cơ hội phản kháng! Trực tiếp cởi quần áo hắn,đem hắn đẩy ngã,dùng chân hung hăng đạp lên cơ bụng và cơ ngực của hắn 】
Tôi gồng mình, cố gắng không để sự lo lắng lấn át, rồi ra sức kéo mạnh chiếc áo sơ mi của hắn, phơi bày cơ thể săn chắc với từng múi cơ nổi bật.
Tôi cảm nhận rõ ràng nhịp thở của Giang Diệc trở nên gấp gáp hơn, hơi thở nóng rực của hắn phả lên gò má tôi, khiến tôi bất giác ngưng lại.
Chờ đến chân chính nhìn đến dáng người Giang Diệc, tôi nhịn không được mà cảm thán trong lòng: Tương lai nữ chủ ăn thật tốt a.
Khi tôi một chân đạp lên cơ ngực của hắn.Giang Diệc mặt càng đỏ hơn, mơ hồ lan tràn toàn thân.
Nhìn thấy đôi tai và đuôi sói của Giang Diệc hiện ra, tôi không khỏi bất ngờ, cảm giác vừa lạ lẫm vừa kích thích. Hắn nằm dưới chân tôi, cơ thể căng cứng, đôi tai sói khẽ rung lên như phản ứng với cảm giác đau đớn từ ngực.
Hệ thống kinh hỉ:【 ký chủ, thật tốt quá, người sói lỗ tai cùng cái đuôi chính là bộ phận yếu ớt nhất , chỉ xuất hiện khi hắn ở trước mặt thê tử của mình. 】
Tôi nghiến răng, cố gắng giữ vẻ cứng rắn dù trong lòng có chút dao động. Thật sự không ngờ Giang Diệc lại biến đổi thành như thế này.
【 Hiện tại bị cô thấy được, Giang Diệc nhất định cảm thấy nhục nhã cực kỳ.Dẫm mạnh vào cái đuôi sẽ làm hắn khuất nhục hơn, giúp cốt truyện tiến triển! 】
Tôi vẫn do dự, lòng không khỏi lẩm bẩm: "Ngươi chắc chắn?"
Thực sự cảm thấy có gì đó không đúng. Dường như tôi đã nghe ở đâu đó rằng cái đuôi của người sói không chỉ là điểm yếu, mà còn là thứ rất nhạy cảm... như thể đụng vào nó sẽ khiến mọi chuyện trở nên khó kiểm soát.
Nhìn cái đuôi ấy lộ ra giữa không gian tĩnh mịch, tôi bất giác thở dài.
Hệ thống ngữ khí kiên định: "Đương nhiên, cô xem cả người hắn đều hồng, liền hô hấp cũng tăng lên vừa thấy liền biết là dấu hiệu tức giận đến không nhẹ."
Tôi nhìn thoáng qua Giang Diệc, hắn hiện tại thoạt nhìn xác thật rất thống khổ, như là đang nhẫn nhịn điều gì.
Nghe theo hệ thống nói, tôi đem chân dẫm lên cái đuôi của Giang Diệc thậm chí tăng thêm chút sức lực.
Vừa chạm vào cái đuôi, Giang Diệc cả người cứng lại,tôi cảm giác được thân thể hắn đột nhiên run lên, kêu rên ra tiếng.
Tôi lo lắng có phải chính mình dùng sức quá lớn,lập tức rút chân lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó tả,một con bàn tay to đột nhiên bắt lấy mắt cá chân tôi.
Là Giang Diệc, hắn từ bao giờ thoát khỏi còng tay?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro