Chương 81. Dư Ý 【1】
Edit: bgnie
Kỳ thực, ban đầu người cậu nghi ngờ không phải Dư Ý, chỉ là trong kiếp trước, vào đúng ngày này, cậu đã trải qua một sự việc tương tự. Vì giận Kỳ Ngôn, cậu đã không quan tâm đến Kỳ Ngôn nữa, dẫn tới việc mối quan hệ của họ ngày càng căng thẳng.
Rồi một ngày cuối cùng ở trong thôn, đó là hội chùa hằng năm, người dân trong thôn có thói quen treo những sợi tơ hồng lên cây. Vào năm đó, cậu và Kỳ Ngôn cũng đã treo tơ hồng lên đó và bị người khác phát hiện. Họ đã bị đưa lên sóng trực tiếp và mọi người biết được chuyện tình của họ.
Đúng là một sự việc gây chấn động toàn mạng.
Nhưng sau đó, có người tung tin rằng cậu đã vì nghèo mà chê Kỳ Ngôn và vứt bỏ chuyện tình giữa hai người.
Một làn sóng chỉ trích lớn đã ập đến. Cậu đã bị chỉ trích không ngừng trong chương trình, cuối cùng ngay cả khi chương trình chưa kết thúc, cậu đã bị ép phải rời đi. Lúc đó, cậu luôn nghĩ mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.
Dư Ý nhẹ giọng hỏi: "Cậu phát hiện là tôi như thế nào?"
Giản Thượng Ôn bình tĩnh đáp: "Đoán thôi, lúc đầu cũng không chắc chắn lắm. Nhưng khi trở về, nhìn thấy Ôn Cẩm bị ngã, tôi mới tò mò hỏi vài câu và nhận thấy sắc mặt mọi người thay đổi. Lúc ấy tôi mới chắc chắn."
Dư Ý hơi sững sờ, rồi cười nhạt nói: "Cậu thật thông minh."
Giản Thượng Ôn mỉm cười nói: "Quá khen rồi. Nếu không có anh thông minh, tôi có thể hỏi được không? Mục đích của anh khi làm như vậy là gì?"
Sắc mặt Dư Ý trắng bệch, có vẻ như cảm thấy đã không còn gì để mất, bất chấp tất cả, cuối cùng anh ta thốt lên: "Bởi vì tôi chán ghét cậu."
Giản Thượng Ôn nhướng mày, thật sự cảm thấy không có gì đặc biệt, cậu đã chán ghét rất nhiều người rồi, nhưng Dư Ý lại không phải là điều gì to tát. Tuy nhiên, một phần cũng có chút tò mò, vì dù sao cậu và người này cũng chẳng có mối liên hệ gì đáng kể. Nếu là vì tình địch, thì với hiểu biết của cậu về Kỳ Ngôn, Kỳ Ngôn tuyệt đối không thể kể lại những chuyện cũ ấy cho người khác.
Quả nhiên, Dư Ý cắn môi, cuối cùng nói: "Có một năm công ty tổ chức tiệc tối, anh Kỳ Ngôn uống say, tôi đưa anh ấy về. Khi đó, trong miệng anh ấy cứ kêu một cái tên. Sau đó tôi và người đại diện nói chuyện mãi, mới biết được một số chuyện..."
Giản Thượng Ôn không lên tiếng.
"Dù sao cũng là do cậu!" Dư Ý ánh mắt đầy phẫn uất: "Cậu làm nhiều chuyện sai với anh ấy như vậy, tại sao cậu có thể nhận được tình yêu của anh ấy cơ chứ? Tôi ghét cậu, rõ ràng anh ấy đến đây vì cậu, ấy thế mà cậu một chút cũng không thèm quan tâm!"
Anh ta thể hiện rõ sự đau lòng và chân thành.
Giản Thượng Ôn lại thở dài, không phải thở dài vì điều gì khác, mà chỉ là vì trong đời trước, cậu đã quá ngây ngô, đến mức ngay cả một chi tiết nhỏ như vậy cũng không nhận ra.
Dư Ý thấy Giản Thượng Ôn không nói lời nào, tưởng rằng cậu đang khinh thường mình, liền nói: "Dù cậu có nói cho Kỳ Ngôn tôi cũng không sợ, tôi thích anh ấy, tôi chính là không thể thấy cậu đối xử với anh ấy như vậy!"
Giản Thượng Ôn cảm thấy người này thật là ngốc đến mức đáng thương, trước đó cậu còn lo lắng một chút, giờ đây hoàn toàn yên tâm. Người ngốc như vậy, nói không chừng còn có thể lợi dụng một chút.
"Anh không sợ?" Giản Thượng Ôn cười nhẹ, tay vẫn đang chỉnh lại miếng dán hạ sốt, bình tĩnh nói: "Tôi nhớ là, gia đình anh, hình như là đang phụ thuộc vào công ty của Lương thị, nếu anh dám tính kế Ôn Cẩm, nếu những người biết chuyện đó, anh nghĩ có thể thoát khỏi sao?"
Dư Ý ngẩn người, anh ta ban đầu không nghĩ nhiều như vậy, thậm chí không nghĩ đến việc sẽ bại lộ. Khi Từ Dương nói cho anh ta, anh ta chỉ cảm thấy chuyện này không có gì to tát.
Nhưng khi Giản Thượng Ôn vừa nói ra những lời này, bỗng nhiên anh ta cảm thấy sợ hãi.
Khuôn mặt thanh tú của Dư Ý hiện lên vẻ lo lắng, nhưng anh ta vẫn mạnh miệng nói: "Cậu không cần làm tôi sợ, anh Lương Thâm là người rất thông tình đạt lý, rất ôn nhu, dù cậu có biết chuyện, anh ấy cũng sẽ không trách tôi!"
Thông tình đạt lý, ôn nhu?
Giản Thượng Ôn cảm thấy những từ ngữ đó thật xa lạ, sao lại có thể liên quan đến người độc ác kia?
Cậu muốn cười, cũng nhịn cười không nổi nữa.
Dư Ý tưởng rằng Giản Thượng Ôn sợ, liền có thêm dũng khí, tiếp tục nói: "Hơn nữa cậu chẳng có chứng cứ gì, dù cậu có nói đi nói lại, anh Lương Thâm cũng sẽ không tin cậu. Nhà tôi và nhà anh ấy quan hệ rất tốt, cậu và anh ấy chỉ là bèo nước gặp nhau, danh tiếng cậu kém như vậy, ai cũng biết cậu không đáng tin, dù cậu có chạy đến trước mặt anh ấy nói, anh ấy cũng sẽ không tin cậu đâu!"
Dư Ý cảm thấy giọng nói mình có chút lạc đi, anh ta nghĩ rằng Giản Thượng Ôn sẽ tức giận.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giản Thượng Ôn đang mỉm cười nhìn mình, đôi mắt bình tĩnh không chút cảm xúc. Ánh mặt trời chiếu xuống người cậu, nhưng lại không có chút ấm áp nào, trong khoảnh khắc đó, Dư Ý cảm thấy như mình là một con mồi đáng thương, bị một con thú nguy hiểm nhìn từ trên cao xuống.
Tuy nhiên, Giản Thượng Ôn chỉ ngồi im trên giường, thân hình có toát lên vẻ yếu đuối, mỏng manh, giọng nói vẫn ôn nhu: "Phải không?"
Sau đó, Dư Ý nhìn thấy Giản Thượng Ôn cầm lấy điện thoại di động.
Giản Thượng Ôn nói chậm rãi: "Tôi cũng không cần phải chạy đến trước mặt anh ta mà nói."
Lúc này, mới sáng sớm, gần đến giờ phát sóng trực tiếp, đa phần các khách quý đều đang luyện tập hoặc nghỉ ngơi trong phòng riêng của mình, mỗi người đều có điện thoại di động.
Giản Thượng Ôn mỉm cười nói: "Tôi sẽ gọi cho anh ta, bảo anh ta đến đây nói chuyện."
Dư Ý kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình. Sao có thể như vậy? Khi họ quay chương trình, điện thoại di động của các khách mời đều bị thu lại, Giản Thượng Ôn sao lại có số điện thoại của Lương Thâm? Hơn nữa, hai người dường như chưa bao giờ có giao thoa gì đặc biệt cả!
Giả, đây chắc chắn là giả, Giản Thượng Ôn chắc chắn đang lừa mình.
Dư Ý cố gắng giữ bình tĩnh: "Cậu đừng có lừa tôi, tôi sẽ không tin đâu. Cậu cho rằng những người đàn ông thích cậu sẽ luôn bên cậu sao? Tôi không tin..."
Điện thoại reo một tiếng, Dư Ý nghĩ đó là số không tồn tại, nhưng chỉ sau một tiếng chuông, điện thoại đã được bắt máy.
Một giọng nói trầm ấm, tao nhã vang lên ở đầu dây bên kia, đó là giọng của Lương Thâm, người mà Dư Ý tưởng rằng mình có thể dễ dàng lừa gạt. Lương Thâm nói: "Có chuyện gì?"
Giọng Giản Thượng Ôn vẫn còn khàn khàn vì vừa hạ sốt, mang chút bệnh tật, thậm chí cậu không thèm biện lý do gì cả: "Anh đến đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Dư Ý cố gắng an ủi bản thân, dù có số điện thoại thì sao? Anh ấy chắc chắn sẽ không quan tâm đến Giản Thượng Ôn.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ trầm mặc một lúc, rồi Lương Thâm đáp: "Tôi sẽ đến ngay."
Dư Ý: ".........?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro