Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C75. "Tôi còn có thể có chuyện gì chứ?"


Edit: bgnie_oo

Sự yên tĩnh của toà nhà giữa màn đêm bị phá vỡ.

Có người vội vã đi xuống lầu, nhưng lại bất ngờ đối mặt với một vị khách vừa mở cửa từ tầng hai.

Tia chớp xé ngang bầu trời, mang theo ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt mọi người. Mấy người đàn ông cao lớn, anh tuấn đứng chắn ngay cửa cầu thang, trở thành một cảnh tượng vô cùng rõ ràng.

Người vừa mở cửa có chút kinh ngạc, không nghĩ tới vừa bước ra đã lập tức nhìn thấy bọn họ.

Ôn Cẩm có chút nghi hoặc, nhẹ giọng nói: "Anh Phó, các anh..."

Phó Cẩn Thành đang bước chân chỉ có thể dừng lại.

Tận cùng bên trong phòng vẫn im lặng, mưa lớn gõ lên kính, gió núi gào thét thổi qua. Vì muốn đi xem một người, đây là lần đầu tiên, khi anh ta nhìn thấy Ôn Cẩm xuất hiện, lại theo bản năng nhíu mày.

Phó Cẩn Thành nói: "A Cẩm?"

Ôn Cẩm gật gật đầu, còn chưa kịp nói gì.

Lương Thâm lên tiếng, vẫn là thanh âm nho nhã ôn nhu, nhưng lại mang theo chút gì đó giống như đang xem xét kỹ: "Em sao lại ra đây, bên ngoài mưa to như vậy, sao không ở trong phòng đợi?"

Ôn Cẩm hơi ngượng, trong khoảnh khắc, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, các anh đều yêu thương cậu ta, cha mẹ cũng sủng ái cậu ta, nên cậu ta vốn dĩ đã quen với việc được quan tâm.

Nhưng hiện tại, rõ ràng mấy anh đều đang đứng trước mặt, cậu ta lại cảm thấy... cảm thấy mình hình như là dư thừa, cậu ta đáng lẽ ra không nên ra ngoài.

Ôn Cẩm dựa vào cánh cửa, giọng nói nhỏ nhẹ: "Vậy anh Lương, các anh sao lại xuống dưới này?"

Lương Thâm ánh mắt hơi nhíu lại, hắn không ngờ mấy người kia lại cùng nhau xuống dưới, càng không nghĩ tới lại gặp Ôn Cẩm ở đây. Dù luôn rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc, nhưng khi chú ý đến cánh cửa bên cạnh đóng chặt, nghĩ tới những sự tình tiếp theo, tâm trạng của hắn không khỏi có chút bực bội. Đáng ghét, sao lại cố tình đi cùng nhau như vậy?

Hắn đang suy nghĩ thì có người đã dẫn đầu đi qua hai người phía trước, tiến đến.

Kỳ Ngôn nói: "Tôi nghe thấy dưới lầu có tiếng động nên xuống xem thử, cúp điện, sợ mấy người không an toàn."

Thực ra, tiếng động dưới lầu cũng không lớn, có thể chỉ là tiếng gió thổi đổ vật gì đó, nhưng Kỳ Ngôn vẫn trực tiếp đi đến gần một cánh cửa, gõ nhẹ vào.

Gần như là đồng thời.

Vừa rồi đang nói chuyện, các nam nhân đều hướng mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.

Toàn bộ hành lang trở nên im ắng.

Tiếng bước chân vang lên, Lạc Chấp Diệp và Phỉ Thành cũng xuống dưới. Hai người bọn họ cũng lười chỉnh trang lại quần áo, cứ vậy trực tiếp nhìn về phía cánh cửa, trong sự im lặng, đôi mày nhíu lại.

Ngay khi Kỳ Ngôn chuẩn bị trực tiếp mở cửa ——

"Cùm cụp!"

Một âm thanh rất nhỏ vang lên, toàn bộ tiểu lâu như lóe sáng, tiếp theo, cả thế giới như bừng sáng, ánh sáng của đèn hành lang cũng phục hồi lại.

Kỳ Ngôn quay đầu nhìn ánh đèn, nắm chặt tay cầm cửa, rồi mới từ từ thu lại sức lực.

Cửa ở mặt khác của tầng hai cũng mở ra.

Dư San San mặc áo ngủ đi ra, vẫn còn ngái ngủ: "Làm sao vậy?"

Vừa bước ra, nhìn thấy năm người đàn ông mạnh mẽ bên Tia chớp đang đứng ở đó, y thoáng hoảng sợ, nhưng đột nhiên cũng cảm thấy có chút cảm khái. Đây là một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.

《Sea🪼: Đổi nhân xưng của Dư San San từ "anh ta" sang "y", lặp từ quá.》

Dù tất cả đều mặc áo ngủ, mỗi người đàn ông đều có một kiểu soái khí riêng biệt. Trước tiên nhìn đến là Lạc Chấp Diệp trong bộ đồ đen, dáng người thon dài, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt thâm thúy, như một ngọn núi tuyết lặng lẽ đứng đó.

Sau đó là Phỉ Thành trong áo ngủ màu xanh lam, cổ áo mở rộng, chiếc đuôi của áo khoác đỏ được buộc tùy ý sau lưng, toát lên vẻ lười biếng không thể kiểm soát nhưng cũng rất cuốn hút.

Những người còn lại cũng đều là những nam nhân soái khí, khó phân biệt ai cao ai thấp.

Chín chắn ổn trọng, văn nhã, tuổi trẻ tuấn tú, tất cả đều đứng trên hành lang, tạo thành một cảnh tượng khiến người ta phải ngẩn ngơ.

Từ Dương mở cửa, hơi nghi hoặc nói: "Có chuyện gì vậy?"

Nhưng khi âm thanh vừa rơi xuống, anh ta phát hiện không ai chú ý đến mình.

Vẫn là Ôn Cẩm lên tiếng: "Cúp điện, anh Phó và các anh lo lắng chúng ta không an toàn, nên xuống lầu xem thử."

Từ Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt nhìn về phía Lạc Chấp Diệp, có chút kinh ngạc.

Lão ca này trước giờ luôn hành xử lạnh nhạt, không phải người hay quan tâm đến người khác, dù đã quen biết nhiều năm nhưng anh ta chưa từng thấy Lạc Chấp Diệp lo lắng cho ai. Nhưng hôm nay, chỉ vì một sự cố mất điện trong chốc lát, lại xuống lầu kiểm tra bọn họ, là trò của tổ tiết mục sao?

Bằng không người này sao lại có khả năng làm như vậy?

Đang nghĩ ngợi tới đây,

Đột nhiên ———

"Kẽo kẹt."

Kỳ Ngôn lại gõ cửa một lần nữa, cánh cửa sau cùng cũng bị mở ra.

Giản Thượng Ôn xuất hiện trước mắt mọi người, cậu mặc một chiếc áo thun trắng bình thường cùng quần jeans, có lẽ vì ánh đèn hơi tối, mà sắc mặt của cậu trông có vẻ hơi nhợt nhạt. Tuy vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cậu lại thiếu đi vẻ sắc bén thường thấy, mà mang một chút yếu ớt, khiến người khác cảm thấy rất đẹp một cách mềm mại.

Giản Thượng Ôn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Kỳ Ngôn.

Cậu khẽ cười, nụ cười mang theo chút ý tứ an ủi.

Kỳ Ngôn im lặng nhìn cậu, mở miệng nhưng giọng nói lại có chút khàn khàn: "Không sao chứ?"

Giản Thượng Ôn lười biếng dựa vào cánh cửa, khí chất khinh bạc, như thể chỉ là đang nói chuyện phiếm, cậu cười cười: "Tôi còn có thể có chuyện gì chứ?"

Cậu lướt qua trước mặt mấy nam nhân, ánh mắt dừng lại một lúc, quan sát từng người một.

"Ồ." Giản Thượng Ôn có chút ngoài ý muốn, như là đang trêu chọc: "Thật là trùng hợp, mọi người đều ở đây."

Bên ngoài cửa sổ, cơn bão vẫn tiếp tục, nước mưa gõ lên kính pha lê, gió núi thổi qua khe cửa, giống như tiếng nức nở của ai đó. Giờ phút này đã 12 giờ, chỉ còn một chút nữa là đã rạng sáng.

Giản Thượng Ôn nhìn thấy mọi người đều ở đó, nhưng ánh mắt cậu chỉ dừng lại trên Ôn Cẩm, cười nói: "A Cẩm, sao sắc mặt lại kém như vậy, bị sấm sét dọa rồi à?"

Ầm vang!—-

Một tiếng sấm lại cắt ngang qua phía chân trời, âm thanh vang rền như thể muốn xé toạc bầu không gian.

Ôn Cẩm hốc mắt ửng đỏ, cậu ta nói: "Sao lại mưa to như vậy, tôi... tôi cảm thấy hơi sợ."

Quả nhiên, sự chú ý của mấy người đàn ông đã bị thu hút vào Ôn Cẩm.

Ngay lúc này, một nhân viên trong đoàn làm phim lên lầu, nói: "Xin lỗi các vị, làm mọi người hoảng sợ rồi. Chúng tôi vừa sửa xong điện dưới lầu, để phòng tránh tình trạng mất điện nữa, đạo diễn có chỉ thị cho chúng tôi đi trong thôn mua một ít nến, có thể dùng trong tình huống khẩn cấp."

Tổng cộng có mười cây.

Lạc Chấp Diệp nói: "Tôi không cần, để cho bọn họ đi."

Phỉ Thành cũng không sợ bóng tối, cậu ta chỉ xuống lầu để xem tình hình, ngay lập tức cũng xua tay nói: "Tôi cũng không cần."

Những người khách quý khác cũng vậy, không ai cần nến. Mặc dù buổi tối cúp điện gây không ít bất tiện, nhưng họ đều không bị ảnh hưởng quá nhiều, vì vậy đều từ chối.

Từ Dương cũng lên tiếng: "Tôi cũng không cần, A Cẩm sợ sao, nếu vậy thì cho cậu ấy lấy một cây."

Dư San San cũng không phản đối, y nói: "Đúng, kỳ thật tôi ở bên này cũng khá ổn."

Các khách quý khác vẫn im lặng, họ không có ý định tranh giành nến, nhưng khi nghe thấy quyết định dành nến cho Ôn Cẩm, tất cả đều nhìn về phía Giản Thượng Ôn một cách tự nhiên.

Từ lúc ban đầu, cậu đã rất trầm lặng.

Ngoại trừ khi mở cửa lúc đầu, cậu mỉm cười vài cái, còn lại thì luôn im lặng đứng ở bên cửa. Ánh đèn hành lang chiếu dài bóng dáng cậu, anh không nói gì về sự sợ hãi hay bất kỳ điều gì khác, chỉ lặng lẽ đứng đó. Khi không cười, vẻ mặt cậu luôn bình thản, dường như sự tồn tại của cậu không quá nổi bật, nhưng lại khiến người khác vô thức chú ý.

Mặc dù những người đàn ông này trước đây hầu hết đã hoặc rõ ràng, hoặc gián tiếp bày tỏ sự quan tâm đối với Ôn Cẩm, nhưng lúc này lại không có ai ngay lập tức đồng ý.

Không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên kỳ lạ, yên lặng một cách vi diệu, như thể có điều gì đó vô hình đang ẩn nấp dưới bề mặt, sóng ngầm dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro