C74. Sự cố mất điện và 4 người đàn ông
Edit: bgnie
Lạc Chấp Diệp hiếm khi bất ngờ, không nghĩ tới cậu lại cẩn thận như vậy, nhưng vẫn nói: "Mặc dù ngày mai điện có lẽ sẽ sửa xong, buổi tối trời mưa to, ngủ sớm một chút."
Đối với một người trời sinh tính tình lãnh đạm như anh ta, sự quan tâm này quả thật không dễ có.
Giản Thượng Ôn cười cười, đứng bên bàn, chớp mắt nhìn anh ta, giọng điệu lười biếng, mang theo chút nhõng nhẽo: "Vậy nếu như không ngủ được thì sao?"
Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng từ miệng cậu nói ra lại mang theo một hương vị không giống bình thường.
Lạc Chấp Diệp đứng yên tại chỗ, vô cớ cảm thấy trên người có chỗ xương cốt ngứa ran một chút. Biết rõ Giản Thượng Ôn lại đang trêu chọc mình, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không kìm được trở nên sâu hơn, rồi anh ta tiến lại gần một chút.
Người đàn ông cao lớn trên người mang theo cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ.
Không gian phòng bếp vốn dĩ không lớn, sau lưng Giản Thượng Ôn là tủ bếp, căn bản không có chỗ để lui về sau. Khung xương cậu không nhỏ, vóc dáng cao gầy cân đối, nhưng khi Lạc Chấp Diệp tiến lại gần, cậu lại có vẻ có chút nhỏ bé.
Người đàn ông cao lớn tự nhiên mang theo một loại áp lực cực mạnh, khiến Giản Thượng Ôn trong khoảnh khắc có cảm giác mình như con mồi bị săn đuổi.
Khoảng cách gần đến mức có thể ngửi được hơi thở trên người đối phương.
Trên người Lạc Chấp Diệp có một mùi hương trầm lắng như tre, giống như con người hắn—thanh lãnh, cao khiết nhưng trầm ổn. Chỉ khi đến gần mới có thể cảm nhận được sự sắc bén ẩn giấu trong đó.
Chơi vui quá mức rồi sao?
Giản Thượng Ôn nghĩ thầm, cảm thấy khá mới mẻ.
Lạc Chấp Diệp cúi người xuống, Giản Thượng Ôn chớp chớp mắt, khóe môi cong lên mang theo ý cười dịu dàng. Cậu ngửa cổ thon dài xinh đẹp, không có một chút sợ hãi hay lùi bước, giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ. Nhưng khi chạm vào, người ta sẽ không biết trước được mình sẽ chạm vào những cánh hoa mềm mại hay gai nhọn sắc bén.
"Cái muỗng."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Giản Thượng Ôn liếc nhìn, thấy Lạc Chấp Diệp duỗi cánh tay dài qua người cậu, lấy cái ly phía sau, xúc một muỗng mật ong bỏ vào ly, sau đó rót nước vào, rồi mới đưa cho cậu.
Hai ly nước mật ong được đặt trên bàn.
Giản Thượng Ôn chớp mắt: "Cái này là...?"
"Nước mật ong cũng có thể giúp ngủ ngon." Ánh mắt Lạc Chấp Diệp dừng trên người cậu, chậm rãi nói: "Không ngủ được thì uống nhiều một chút."
Giản Thượng Ôn trầm mặc trong chốc lát, sau đó ngước mắt nhìn hắn, rồi cười nhẹ. Giọng nói cậu khẽ vang lên, như thể mang theo chút tiếc nuối: "Vậy được rồi, uống trước cái này."
Lúc nhận lấy ly nước, lòng bàn tay hai người khẽ chạm vào nhau.
Một tiếp xúc thoáng qua, nhẹ như lông chim lướt trên mặt nước, khiến người ta không tự giác mà cúi mắt nhìn chăm chú.
"Ầm!"
Bên ngoài tiếng sấm lại vang lên.
Lạc Chấp Diệp bỗng nhiên nhớ đến rất lâu trước đây,anh ta từng nhận một kịch bản. Trong kịch bản có một nhân vật luôn muốn đến gần nhưng lại muốn rời xa, rõ ràng biết nguy hiểm nhưng vẫn không tự chủ mà tiến lại gần, hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân. Khi đó, anh ta không thể hoàn toàn lý giải loại cảm xúc phức tạp này, chỉ cảm thấy nhân vật đó quá yếu đuối, đến cả cảm xúc của chính mình cũng không thể khống chế, thì làm sao có thể làm được chuyện gì?
Ánh sáng tia chớp lóe lên giữa màn đêm.
Lạc Chấp Diệp rũ mắt nhìn người trước mặt đang cúi đầu uống nước, anh ta nghĩ, hình như anh ta bỗng nhiên có thể hiểu ra một chút.
...
Mưa lớn trút xuống như thác đổ.
Thời tiết xấu khiến hầu hết khách khứa đều ở trong phòng đợi.
Kim đồng hồ dần nhích đến 11 giờ đêm, một tia sét lại xé ngang bầu trời, gần như chiếu sáng nửa bầu trời đêm. Tiếng sấm ầm vang như muốn xé toạc bầu trời.
Theo tia chớp rạch xuống, hệ thống điện trong tòa nhà chập chờn vài lần rồi hoàn toàn tắt ngấm.
Bóng tối bao trùm cả tòa nhà.
Bên trong các phòng truyền ra những âm thanh rất nhỏ, nhưng lúc này đã là đêm khuya, một số người đã ngủ say. Tòa nhà tựa như chỉ dao động trong chốc lát, rồi lại khôi phục sự yên tĩnh.
Nhưng trên tầng ba—
Sau một lúc im lặng, cuối cùng vẫn có cánh cửa mở ra.
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang, ngay tại lối cầu thang, bốn bóng người không hẹn mà cùng xuất hiện, đứng chặn lối đi. Mấy người đàn ông chạm mắt nhau, một tia chớp lại xẹt qua bầu trời, soi rõ bốn gương mặt anh tuấn, nhưng trên mặt mỗi người đều có một tia bối rối khó nhận ra.
Trong nháy mắt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Người trẻ tuổi vẫn là thiếu kiên nhẫn nhất.
Phỉ Thành sờ sờ mũi, mở miệng nói: "Mấy người... cũng chưa ngủ sao?"
Kỳ Ngôn gật đầu.
Lương Thâm dựa vào lan can, vẻ mặt thong dong nho nhã, chậm rãi nói: "Tôi thấy mất điện, nên ra xem thử."
Phó Cẩn Thành thậm chí lười tìm lý do, trực tiếp thu chân định xuống lầu lại, gật đầu nói: "Ừ, tôi cũng vậy."
Bốn người lại nhìn nhau, ăn ý mà tiếp tục rơi vào trầm mặc.
Phỉ Thành nghĩ bụng, nếu mấy người chỉ là ra xem thử, vậy sao còn chưa quay về? Cậu ta muốn xuống lầu xem thử, buổi chiều nhìn thấy Giản Thượng Ôn hình như rất sợ mất điện, cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ sợ sét đánh? Đương nhiên, cậu ta không phải quan tâm đối phương đâu nhé, chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thôi!
Vốn dĩ Phỉ Thành định lén đi xuống xem thử.
Nhưng mà cả bốn người đều chặn ở đây, cậu ta làm sao hành động được đây trời?!
Cậu ta thầm mong ba người còn lại nhanh chóng trở về phòng, nhưng không biết rằng, ba người kia cũng có suy nghĩ y hệt. Bốn người đàn ông đứng chen chúc ở hành lang, tâm tư còn nhiều hơn cả muôi vớt, vì vậy chẳng ai chịu nhường bước.
"Kẽo kẹt."
Giữa màn đêm tĩnh lặng, một cánh cửa lại bị mở ra, có người từ bên trong bước ra.
Lạc Chấp Diệp nhìn mấy người đàn ông đang tụ tập trước cửa, nghe được động tĩnh, những người khác cũng đều xoay người, năm người tề tụ, nhìn nhau trầm mặc.
Lần này là Lương Thâm lên tiếng trước, hắn hỏi: "Lạc lão sư cũng chưa ngủ sao?"
Lạc Chấp Diệp khẽ gật đầu, nói: "Ừ, tôi ra xem thử."
Anh ta nhớ lại vẻ mặt của Giản Thượng Ôn khi hỏi đạo diễn xin đèn pin tối nay, thực sự có chút không đúng. Khi nhắc đến khả năng mất điện, sắc mặt cậu ấy trắng bệch đáng sợ. Với hiểu biết của anh ta về người này, ngày thường nếu không có chuyện gì quan trọng, cậu ấy sẽ không dễ dàng mở miệng.
Không hiểu sao lại có chút bận lòng.
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài xem thử.
"Ầm vang!"
Lại một tia sét cắt ngang bầu trời.
Tòa tiểu lâu vẫn duy trì sự yên tĩnh.
Mấy người đàn ông nhìn nhau một lát, rồi phát hiện... không ai có ý định quay về phòng cả.
Bọn họ đều đứng chặn ở đây, vậy còn ai có thể xuống lầu tìm người chứ?!
Hầu như không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ, cảm giác ấy thoáng lướt qua trong lòng mọi người.
Lạc Chấp Diệp và Phỉ Thành chỉ đơn thuần nghĩ đến việc quan sát tình hình, trong khi Phó Cẩn Thành, Lương Thâm cùng Kỳ Ngôn—những người biết rõ nội tình—lại không thể thực sự coi đây là một cuộc dạo chơi bình thường.
Phỉ Thành cuối cùng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, cậu ta nói:
"Ừm, hình như cũng không có chuyện gì xảy ra, hay là chúng ta quay về phòng đi?"
Mấy người đàn ông trầm mặc một lúc. Ngay khi có người định lui một bước để tính toán lại tình hình, đột nhiên—
"Rầm!"
Từ một căn phòng trên tầng hai vang lên một âm thanh trầm thấp, như thể có thứ gì đó rơi xuống. Âm thanh không quá lớn, nhưng lại như trực tiếp chạm vào lòng mỗi người.
Giống như một công tắc nào đó bị bật lên.
Như thể có một sự cân bằng nào đó bị phá vỡ—hoặc có lẽ ngay từ đầu, họ đã không thể chấp nhận việc tiếp tục do dự.
Khi Phỉ Thành và Lạc Chấp Diệp còn đang suy đoán xem đó là động tĩnh gì, chưa kịp nghĩ sâu hơn, liền thấy ba người đàn ông vừa mới đứng đây đàm luận một cách bình thản, ngay khi nghe thấy âm thanh kia, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Gần như không chút do dự, bọn họ đồng loạt bước nhanh xuống lầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro