Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C73. Giải rượu

Edit: bgnie

Các khách quý trong 【 Đám mây 】phương suy nghĩ, dù họ đều nhận thấy Lạc Chấp Diệp là một người rất đáng ngưỡng mộ, với điều kiện và sự hậu đãi tuyệt vời, nhưng họ cũng cảm thấy thật khó tiếp cận, giống như một miếng xương cứng khó gặm vậy!

Có người nhíu mày.

Có người lại tỏ ra rất hứng thú, đặc biệt là Giản Thượng Ôn, cậu cười gian xảo và hỏi: "Vậy Lạc lão sư sẽ bị kiểu người nào làm rung động trái tim nhỉ?"

Rõ ràng là cậu đang cố tình châm chọc Từ Dương, miễn cho anh ta cả ngày rảnh rỗi không có việc gì, mà lại phải suy nghĩ quá nhiều, quên đi mấy chuyện lẩn thẩn với mình, không bằng tối đến mất ngủ, ngày hôm sau cũng có thể thật lòng hơn một chút.

Giản Thượng Ôn nghĩ thầm, trên mặt vẫn giữ nụ cười vô hại: "Tôi rất tò mò đấy."

Lạc Chấp Diệp nhìn về phía cậu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Tôi không rõ lắm."

Lạc Chấp Diệp vốn tính tình lạnh lùng, không có quá nhiều cảm xúc mãnh liệt, dù là bi thương hay vui sướng, anh ta không cảm nhận rõ ràng như người bình thường. Vì không muốn làm cha mẹ lo lắng, từ nhỏ anh đã bắt đầu diễn kịch. Sau này anh bước vào giới giải trí, kỹ năng diễn xuất của anh càng ngày càng tinh vi, mọi chuyện dần trở thành thói quen, cứ như nước chảy thành sông.

Thật ra, anh ấy nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình sẽ không thể hiểu được cảm giác yêu một người là như thế nào, nhưng thật ra, cảm giác thất vọng về điều đó cũng không rõ ràng lắm với anh.

Cho đến khi Thẩm Dịch tìm thấy anh ta và mời anh ta tham gia chương trình này, thật ra Thẩm Dịch cũng không có khuyên nhủ gì nhiều.

Thẩm Dịch chỉ nhàn nhạt ngậm thuốc lá, buông một câu: "Kỹ thuật diễn xuất có thể tinh vi, nhưng nếu nội tâm trống rỗng, thì kỹ thuật ấy dù có xuất sắc đến đâu cũng không thể phát huy hết được, cuối cùng cũng chỉ đến vậy thôi."

Dù cho bất kỳ chương trình truyền hình nào ở trong nước, dù có trả giá cao đến đâu, cũng rất khó mời được Lạc Chấp Diệp tham gia. Nhiều người tò mò thắc mắc không biết cuối cùng đạo diễn Thẩm đã khai sáng ra điều gì, khiến Lạc Chấp Diệp đồng ý hợp tác với anh.

Thực ra, đó chỉ là một câu nói thuận miệng mà thôi.

Lạc Chấp Diệp thu lại suy nghĩ, nhìn những ánh mắt tò mò của mọi người và nói: "Có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không có."

Các vị khách đều tỏ ra khá kinh ngạc.

Từ Dương suýt nữa làm rơi cả chén đũa vì bất ngờ.

Các fans trong phòng phát sóng trực tiếp thì càng kích động hơn:

【Aaaaaaa, sao lại có thể đoạn tình tuyệt ái như vậy!】

【Không thể nào, không thể nào!】

【Thực xin lỗi, bỗng nhiên tôi tha thứ cho Giản Thượng Ôn rồi!】

【Nhanh lên, cố gắng hơn đi, ôi anh ơi, tôi sắp phải đi tu trong chùa rồi!】

Mọi người không ngờ trò chơi lại đi theo hướng này, tuy nhiên, một số khách quý lại thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc, ai cũng không muốn mình là người nói ra trước, như vậy ai cũng có cơ hội. Dù sao chương trình mới phát sóng chưa lâu, mọi người đều phải dựa vào khả năng của mình thôi!

......

Sau khi mọi người ăn uống xong, họ quay về phòng nghỉ.

Bóng đêm đã buông xuống.

Bên ngoài trời mưa tầm tã, tiếng sấm rền vang từ xa vọng lại. Hộp thư đặt ngoài sân nên việc viết thư tối nay đành phải tạm dừng.

Thời điểm này tổ tiết mục của chương trình cũng rút về nghỉ ngơi.

Giản Thượng Ôn tìm đến phó đạo diễn và hỏi: "Xin lỗi, tôi muốn hỏi xem có đèn pin nào thừa không, có thể cho tôi mượn được không?"

Phó đạo diễn ngạc nhiên: "Đèn pin?"

Thật lạ, người này chưa bao giờ đến hỏi mượn đồ vật gì.

Giản Thượng Ôn gật đầu, rất lịch sự hỏi: "Nếu không có thì tôi tự mua cũng được."

"Thật ra thì hiện tại chúng tôi không có đèn pin dư." Phó đạo diễn không ngờ lại có người cần đèn pin nên chưa chuẩn bị. Nhớ đến việc đạo diễn rất coi trọng anh chàng này, ông chủ động nói: "Không cần trả tiền đâu, để mai tôi đi mua một cái cho cậu nhé?"

"Ầm vang"

Một tiếng sấm nữa lại vang lên.
Giản Thượng Ôn cười nói: "Được, cảm ơn anh."

Phó đạo diễn gật đầu, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Giản Thượng Ôn khuất dần, mới chợt nhận ra một điều, đúng rồi, anh chàng này muốn đèn pin để làm gì?

Thời điểm này trên lầu.

Giản Thượng Ôn vừa hay nhìn thấy Lạc Chấp Diệp đang chuẩn bị rời đi, cậu dừng lại và cười nói: "Lạc lão sư."

Lạc Chấp Diệp gật đầu đáp lại.

Từ hôm qua đến nay, hai người hầu như không có bất kỳ giao tiếp nào.
Giản Thượng Ôn không chủ động tìm đến anh, và Lạc Chấp Diệp vốn không phải người hòa đồng nên cũng không có ý định bắt chuyện.

Thậm chí, Lạc Chấp Diệp còn nghi ngờ rằng những lời nói về đối thủ tình cảm và những trò đùa với Từ Dương của Giản Thượng Ôn chỉ là những lời nói đùa.

Đang trong dòng suy nghĩ miên man.

Giản Thượng Ôn nhìn vào lòng bàn tay của Lạc Chấp Diệp và nói: "Thêm một chút mật ong sẽ ngon hơn đấy."

Cách đó không xa là phòng bếp.

Giản Thượng Ôn đi tới một chiếc tủ, lấy ra một bình mật ong. Đây là mật ong rừng nguyên chất, được đoàn làm phim mang đến làm nguyên liệu nấu ăn. Cậu mở nắp bình, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Chấp Diệp đang ngoài cửa và nói: " Giải rượu."

Lạc Chấp Diệp dừng lại một chút.

Anh ta không thích uống rượu vì cơ địa của mình không hợp, uống rượu sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên, suốt nhiều năm qua, trong những dịp giao tiếp xã hội, anh chưa bao giờ để lộ điều này.

Trong lòng anh đang suy nghĩ...

Anh ta hỏi một cách bình tĩnh, như thể đang tán gẫu: "Tại sao cậu lại cho tôi thêm?"

Giản Thượng Ôn cười nhẹ nhàng, trả lời: "Hôm nay, trong bữa tối, tôi thấy anh uống rượu ít nhất."

Lạc Chấp Diệp trầm ngâm một lát.

Hai người họ hầu như không nói chuyện với nhau trong hai ngày qua, ngay cả trong bữa tối cũng không trao đổi nhiều lời. Vậy mà Giản Thượng Ôn lại để ý đến điều đó.

Đặc biệt là sáng nay, anh ta đã bỏ phiếu cho Từ Dương.

Nghĩ đến việc Từ Dương vừa mới còn tìm đến mình, dù không nói rõ nhưng cũng ngụ ý muốn xin phiếu bầu cho ngày mai, và đối lập với Giản Thượng Ôn luôn tìm cách hỏi về điểm yếu của mình, Giản Thượng Ôn lại còn để ý đến việc anh uống rượu ít.

Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Chấp Diệp dịu đi một chút, anh đặt cốc xuống và nói: "Cảm ơn."

Giản Thượng Ôn cười dịu dàng và quan tâm: "Không có gì đâu."

"Không có gì đâu" ư, dù sao ngày mai Từ Dương mà không vui thì cậu cũng vui rồi. Trong bữa tối, anh ta còn định tính kế mình, đừng trách cậu nói ra.

Lạc Chấp Diệp nhìn Giản Thượng Ôn cúi đầu múc mật ong cho mình, dáng vẻ vừa đẹp lại vừa ngoan ngoãn. Cuối cùng, anh ta chủ động mở lời: "Cậu tìm phó đạo diễn, là muốn gì?"

Giản Thượng Ôn ngập ngừng một chút rồi trả lời: "Tôi muốn mượn đèn pin, hôm nay trời có sét đánh, tôi sợ cúp điện, không có gì để dùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro