C71. Khát nước
Edit: bgnie
Lúc này, người đặt câu hỏi là Dư Ý.
Anh ta là một trong những khách mời thuộc nhóm "Đám mây", vẫn luôn thầm ngưỡng mộ Kỳ Ngôn từ lâu.
Dư Ý nhìn về phía Kỳ Ngôn, nhẹ giọng hỏi:
"Anh Kỳ, anh có người nào đặc biệt khó quên không?"
Việc hỏi ra câu hỏi này không phải ngẫu nhiên, mà là vì một lý do nào đó mà chỉ Dư Ý biết.
Nhưng các khách mời khác thì hoàn toàn không hay.
Họ chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, vì đời sống cá nhân của Kỳ Ngôn quá sạch sẽ, không thể tìm thấy bất kỳ vết tích nào.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Kỳ Ngôn đưa ánh nhìn quét qua đám đông. Ánh mắt anh ta dừng lại một chút ở một người ngồi ở góc bàn, người ấy cúi đầu, ngón tay thon dài lười biếng gõ nhịp lên mặt bàn, dường như không đặt sự chú ý vào nơi này.
Người đó không nhìn anh.
Kỳ Ngôn thu lại ánh mắt. Khi đối diện với màn hình, anh vẫn giữ dáng vẻ thong dong thường thấy, trả lời:
"Có."
Lời vừa thốt ra, mọi người không khỏi hồi hộp.
Dư Ý siết chặt tay, hỏi tiếp:
"Là người anh yêu sao?"
Kỳ Ngôn khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, câu trả lời lại rất điềm tĩnh:
"Không phải. Là đạo sư của tôi. Năm đó, trong khoảng thời gian thi tuyển, thầy ấy đã rất quan tâm và dìu dắt tôi, giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi thật sự rất biết ơn thầy."
Lời nói của anh không để lại bất kỳ khoảng trống nào để nghi ngờ.
Mọi người không hỏi thêm được gì, đành từ bỏ.
Dư Ý, vốn là một người trầm tĩnh, cũng khẽ cười và nói:
"Thì ra là vậy."
Còn các fan của Kỳ Ngôn thì như thở phào nhẹ nhõm:
"Anh Ngôn của chúng ta thật sự quá ngây thơ và trong sáng!"
Giữa không khí nhẹ nhõm mà mọi người vừa cố tạo ra, những tiếng bàn tán không ngừng vang lên:
"Trong lòng anh ấy không có nam nhân!"
"Anh ấy chỉ tập trung vào sự nghiệp thôi!"
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Dư Ý thì không. Theo lý mà nói, khi Kỳ Ngôn phủ nhận, hắn đáng ra phải cảm thấy vui vẻ.
Nhưng ngược lại, tâm trạng của Dư Ý càng thêm trĩu nặng.
Là người nào mà đến cả tên cũng không thể nhắc tới?
Nếu Kỳ Ngôn thật sự không để tâm, việc đề cập tới người đó chẳng phải sẽ càng dễ dàng hơn sao? Nhưng việc anh hoàn toàn tránh nhắc tới lại khiến Dư Ý nghi ngờ:
Điều này có thể hay không chứng tỏ rằng, Kỳ Ngôn chưa bao giờ thực sự buông bỏ?
Chiếc đũa trên bàn tiếp tục xoay, không khí giữa mọi người như ẩn giấu những dòng sóng ngầm mãnh liệt. Ai cũng ôm riêng trong lòng một nỗi tò mò hoặc dự tính.
Cuối cùng, chiếc đũa chậm rãi dừng lại, lần này mũi nhọn của nó chỉ về phía Giản Thượng Ôn – người từ nãy giờ trông có vẻ rất an tĩnh, như thể cậu chẳng quan tâm chút nào đến trò chơi này.
Thấy chiếc đũa dừng trước mặt mình, Giản Thượng Ôn khẽ cười:
"Ai chà, đến lượt tôi rồi."
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cậu.
Người đặt câu hỏi lần này là Từ Dương, từ lâu đã muốn nhân cơ hội "chỉnh" Giản Thượng Ôn.
Anh ta đẩy mọi người khác sang một bên, mở miệng hỏi ngay:
"Ôn Ôn, cậu đã từng yêu đương mấy lần?"
Câu hỏi này khiến không chỉ Từ Dương, mà cả những người khác cũng vô cùng tò mò.
Đây là một câu hỏi đầy cạm bẫy.
Nếu phủ nhận hoàn toàn, về sau nếu bị phát hiện từng có mối quan hệ thì sẽ bị chỉ trích nói dối. Nếu trả lời ít, mà sau này lại có thêm bằng chứng ngược lại, cũng sẽ bị đem ra làm trò cười. Nhưng nếu nói thật, dù là nhiều hay ít, cũng sẽ thu hút đủ kiểu bàn tán.
Từ Dương tính toán rất rõ. Anh ta cược rằng Giản Thượng Ôn sẽ không dám trả lời thật. Dù có trả lời, anh ta cũng sẽ tìm cách điều tra, chỉ cần phát hiện Giản Thượng Ôn hôm nay nói dối, thì đó sẽ là cơ hội tuyệt vời để hạ bệ cậu.
Nhưng điều mà Từ Dương không ngờ tới chính là...
Giản Thượng Ôn nở một nụ cười rực rỡ, giọng nói nhẹ nhàng và điềm tĩnh:
"Ừm, xem như từng có một ít."
Câu trả lời vừa dứt, không khí trong phòng bỗng chốc rơi vào sự im lặng.
Không phải chứ... một ít?
Cậu rốt cuộc còn có bao nhiêu"anh trai tốt" đây hả?!
Mọi người đều không khỏi bối rối, nghĩ thầm:
Dù thực sự từng có nhiều mối tình, nhưng thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy có ổn không?
Ôn Cẩm là người tò mò nhất, cậu ta lập tức chen vào:
"Anh Giản, anh có thể nói thêm một chút không?"
Ai cũng nghĩ rằng Giản Thượng Ôn sẽ không tiết lộ gì thêm. Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ khẽ cười, dáng vẻ bình tĩnh:
"Được chứ!"
Ngay lập tức, tinh thần mọi người phấn chấn, ánh mắt sáng rỡ.
Thông tin này quá quan trọng!
Nếu Giản Thượng Ôn chịu tiết lộ một chút về các mối quan hệ cũ, họ có thể dựa vào đó để suy đoán. Lôi ra từng khách mời một để xem liệu có ai liên quan đến cậu hay không.
Không chỉ khách mời trong phòng, mà ngay cả khán giả xem livestream cũng tập trung theo dõi.
Giản Thượng Ôn lười nhác tựa người vào ghế, ánh mắt đảo qua từng người xung quanh, rồi chậm rãi nói:
"Có người là bởi vì lúc đó còn chưa trưởng thành."
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng khiến mọi người ngay lập tức suy luận.
Từng người khách mời trong nhóm "Tia chớp" bị lôi ra để phân tích. Ai phù hợp với tình huống "lúc đó còn chưa trưởng thành"? Ai có thể từng là người yêu cũ của Giản Thượng Ôn?
Giản Thượng Ôn tiếp tục nở nụ cười, giọng điệu vẫn đều đều nhưng đầy ẩn ý:
"Có người quản tôi quá nghiêm, không cho tôi chút tự do nào, mà tôi lại không thích như vậy."
Câu nói khiến cả căn phòng sôi sục, mọi người lập tức loại trừ vài cái tên.
Kỳ Ngôn và Lạc Chấp Diệp chắc chắn không phải, bởi vì cả hai đều rất thành thục, luôn biết cách quan tâm và chăm sóc người khác. Hai người họ là điển hình của "bạn trai mẫu mực."
Giản Thượng Ôn lại thong thả nói tiếp:
"Có người cảm xúc không ổn định, chẳng những không ôn hòa mà còn chẳng có chút dịu dàng nào, điều đó làm tôi không thích."
Một loạt những cái tên khác cũng bị loại khỏi danh sách nghi vấn.
Phó tổng bị gạch tên đầu tiên, bởi vì anh ấy hoàn toàn không thuộc kiểu người thích quản lý bạn đời, tính cách lạnh lùng và thờ ơ của anh là nổi tiếng.
Lương Thâm cũng bị loại bỏ nhanh chóng. Người đàn ông này luôn phong độ, lịch lãm, cảm xúc ổn định và thái độ nhã nhặn—chẳng có lý nào lại là người mà Giản Thượng Ôn miêu tả.
Càng loại trừ, mọi người càng cảm thấy Phỉ Thành có khả năng cao nhất.
Nhưng điều buồn cười là Phỉ Thành hoàn toàn không nhận ra mình đang bị nghi ngờ là bạn trai cũ của Giản Thượng Ôn. Trong đầu cậu ta lúc này chỉ đang tự đắc:
Ha ha ha! Những khuyết điểm đó tôi đều không có! Mấy người bạn trai cũ kia đúng là tệ hại, không giống tôi, tôi mới là người yêu hoàn hảo đây!
Đang mải tự mãn, Phỉ Thành liếc qua phía Kỳ Ngôn, thấy anh ta đang cầm một chiếc ly, tò mò hỏi:
"Anh Ngôn, anh lấy ly làm gì vậy?"
Kỳ Ngôn cười khẽ, giọng điệu bình thản:
"Khát nước."
"Ồ." Phỉ Thành gật gù, quay đầu nhìn quanh, nhận ra ngay cả Phó Cẩn Thành và Lương Thâm cũng bắt đầu cầm ly lên uống nước. Cậu ta ngạc nhiên hỏi:
"Ủa? Sao các anh cũng khát nước? Tự dưng cả đám lại uống nước vậy?"
Cả Phó Cẩn Thành lẫn Lương Thâm đều khựng lại một chút, ánh mắt hơi trầm xuống.
"......"
—————————
Sea🪼: Tiểu Phỉ à, đừng báo nữa em ơiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro