Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C54. Kiểu người không thích mà còn quan tâm như vậy

Edit: bgnie

Ôn Cẩm nhìn Kỳ Ngôn với vẻ suy tư, chớp mắt liên tục rồi cười trêu chọc: "Anh Kỳ Ngôn, anh nhìn có vẻ rất hiểu về anh Giản nhỉ? Trước đây anh có lén lút tìm hiểu về anh ấy không đấy?"

Kỳ Ngôn cả người như bị sốc.

Người đàn ông luôn điềm tĩnh, trưởng thành này gần như không hề suy nghĩ đã phản bác: "Sao có thể!"

Giọng nói vừa dứt, Ôn Cẩm hơi sững sờ.

Kỳ Ngôn dường như cũng nhận ra phản ứng của mình có chút quá mức. Anh nhanh chóng lấy lại vẻ ngoài của một thần tượng hàng đầu, luôn đối phó hoàn hảo với mọi tình huống bất ngờ, cười nhẹ nhàng: "Mấy năm hoạt động trong ngành giải trí, tôi luôn tập trung vào âm nhạc. Tôi không giao du nhiều với giới điện ảnh, huống hồ anh ấy cũng không phải là kiểu người tôi thích."

Ôn Cẩm gật đầu, không biết vì lý do nào đó, cậu ta có vẻ như đã thở phào nhẹ nhõm hẳn ra.

Anh Giản rất xuất sắc, lớn lên lại rất đẹp trai, đẹp hơn cậu ta nhiều. Không hiểu sao, cậu ta luôn cảm thấy mọi người đều thích Giản Thượng Ôn, có vẻ như không phải ai cũng may mắn như vậy.

Khán giả đang xem livestream cũng thở phào nhẹ nhõm.

【Thật tốt quá! anh Ngôn của chúng ta đôi mắt vẫn là trong sáng như tuyết.】

【Tôi đã bảo mà!】

【Đều là Giản Thượng Ôn một mực theo đuổi!】

Ôn Cẩm vừa định nói gì đó thì một cơn gió nhẹ thổi qua thung lũng. Cậu ta nhìn thấy người đàn ông lúc nãy vẫn rất tự tin bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Chỉ trong nháy mắt, cậu ta dường như nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt Kỳ Ngôn.

Theo ánh mắt của anh, Ôn Cẩm xoay người quay sang chỗ khác.

Ngày hè, những cành liễu xanh biếc buông xuống mặt hồ, mặt nước lấp lánh ánh nắng mặt trời, gió thổi qua tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Giản Thượng Ôn đứng dưới bóng cây, lặng lẽ nhìn họ. Ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu lên vai cậu một cách dịu dàng, như một lời an ủi ấm áp của thời gian. Khi ánh mắt của họ chạm nhau, cậu mỉm cười, rạng rỡ như một bông hoa: "Tôi đi lấy thuốc dán ở hậu cần, tình cờ đi ngang qua đây."

Cậu mỉm cười, giọng nói vẫn bình thường như mọi khi.

Các fans vừa thở phào nhẹ nhõm một giây đã lại tập trung vào thần tượng của mình.

Kỳ Ngôn sốt ruột thốt lên: "Cậu bị thương à?"

Giản Thượng Ôn lắc đầu cười nói: "Là anh Từ Dương bị trầy da."

Kỳ Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp suy nghĩ xem Giản Thượng Ôn có nghe thấy hay không thì...

"Ai da, Kỳ lão sư, anh cũng thật tốt." Giản Thượng Ôn mắt cong cong: "Đối với kiểu người mà bản thân không thích cũng có thể quan tâm như vậy, thật là một người đàn ông tốt bụng nha~"

Kỳ Ngôn cứng họng.

Anh theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng lại mắc kẹt, giống như một cục đá lớn nghẹn trong lòng, khó nuốt trôi, chỉ có thể gắt gao đứng yên tại chỗ.

Phản bác cái gì?

Nói... Nói không phải như thế.

Nhưng... Lại là loại nào?

Kỳ Ngôn môi run rẩy, nhưng khả năng ứng biến vẫn phải có. Anh cố gắng mở miệng nói: "Không có gì là tốt hay xấu, tất cả đều là thành viên của một nhóm, quan tâm lẫn nhau là điều bình thường."

Khi những lời này được nói ra, các fan cũng thở phào nhẹ nhõm:

"Anh làm tốt lắm!"

"Đúng là như vậy!"

"Ha ha ha ha, dương mi thổ khí 【*】!"

【Sea🫧:
【*】: "Dương mi thổ khí" (阳眉土气) là một câu thành ngữ hoặc cụm từ trong tiếng Trung, nhưng nếu dịch ra tiếng Việt theo nghĩa đen, nó có thể hiểu là "lông mày hướng lên, khí chất thô sơ". Cụm từ này thường dùng để miêu tả người có vẻ ngoài hoặc khí chất có phần thô ráp, không được tinh tế hay thanh lịch. "Dương mi" (阳眉) là lông mày hướng lên, còn "thổ khí" (土气) ám chỉ sự thô sơ, giản dị, không có sự thanh nhã.】

Tùy vào ngữ cảnh, nó có thể có ý mỉa mai hoặc đánh giá về phong thái của một người.

Là một ngôi sao hàng đầu, livestreams của Kỳ Ngôn có hàng trăm triệu người xem.

Các fan lớn tuổi và nhỏ tuổi đều rất vui mừng, chỉ có một số ít fan lâu năm cảm thấy có điều gì đó quen thuộc trong biểu hiện của Kỳ Ngôn vào lúc này.

Kỳ Ngôn trước khi ra mắt, vẫn chỉ là một cậu thiếu niên vô cùng non nớt.

Anh ta cách xa hình ảnh ngăn nắp, chững chạc và điềm tĩnh của những idol hiện tại. Vì thiếu vốn và điều kiện nên trong quá trình đào tạo, anh thường xuyên chỉ có thể đứng nhìn các thực tập sinh khác sử dụng những thiết bị tốt nhất.

Cảm giác ấy giống như một đứa trẻ đứng trước cửa kính, nhìn thấy món đồ chơi yêu thích mà không thể chạm vào, một nỗi cô đơn tràn ngập.

Ánh mắt ấy.

Ở hiện tại, không hề khác biệt.

Bên kia hồ.

Dư San San vừa hay nhìn thấy Giản Thượng Ôn trở về, liền đến chào hỏi: "Ôn Ôn, các cậu đã về rồi à!"

"Đúng rồi." Giản Thượng Ôn nhìn về phía sau, nơi không xa có Phỉ Thành, rồi mỉm cười nói: "Các cậu mới về à?"

Dư San San thở dài: "Thôi đừng nói nữa, cả hai chúng ta đều chẳng biết đường xá gì. Nhưng mà, đừng có nói thế, Phỉ Thành tuy nhìn có vẻ hung dữ lúc mới gặp, nhưng thực ra cậu ấy rất đáng tin cậy đấy. Cậu ấy luôn quan tâm đến tôi, nên thật ra chơi với cậu ấy cũng rất vui."

Giản Thượng Ôn cười nói: "Vậy là tốt rồi."

Dư San San tò mò nhìn hắn: "Sao cậu lại cầm cái quạt điện nhỏ thế này?"

"À, cái này à." Giản Thượng Ôn trả lời thản nhiên: "Phó đạo diễn ở đó cho tôi mượn. Hôm nay trời nóng quá, nhưng mà bây giờ mát hơn rồi. Nếu San San thích thì tôi cho anh mượn nhé."

Dư San San vui vẻ nói: "Thật à? Thật tuyệt! Tôi đi nghỉ một lát rồi sẽ đến tìm các cậu!"

Giản Thượng Ôn quay người đi về phía chỗ nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro