C52. Cậu cút đi cho tôi!!
Edit: bgnie
Giản Thượng Ôn cách đó không xa, khi thấy cảnh tượng đó, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Thực tế, cậu hiểu rất rõ Lạc Chấp Diệp là một người vô cùng lạnh lùng. Sự lạnh lùng của anh khác hẳn với sự điềm tĩnh cao ngạo của Phó Cẩn Thành, mà là một sự lạnh lẽo từ tận xương tủy, tính cách thanh cao như một đóa hoa cao quý thực sự, vô dục vô cầu.
Vị ảnh đế này cả đời đắm chìm trong sự nghiệp diễn xuất mà mình yêu thích.
Lý do anh để ý đến mối quan hệ giữa cậu và Từ Dương chỉ đơn giản là vì cha của Từ Dương là ân sư của hắn, có ơn với hắn. Trước khi qua đời, ân sư đã gửi gắm Từ Dương cho Lạc Chấp Diệp, mà vị ảnh đế này lại là người trọng tình trọng nghĩa, dù không thích Từ Dương nhưng vẫn hoàn thành trách nhiệm chăm sóc.
Chính vì điều đó.
Giản Thượng Ôn càng hiểu rõ hơn, nếu muốn hoàn toàn đánh bại Từ Dương, trước hết phải lay động được "ngọn núi" che chở cho Từ Dương.
Đê vỡ vì những con kiến, hắn phải làm chính là khiến Lạc Chấp Diệp dần dần nhận ra rằng đứa con trai mà ân sư bảo bối của mình gửi gắm không hề vô hại như vẻ bề ngoài, mà chỉ là một con sói đội lốt cừu mà thôi.
Sự tình ngày hôm nay, chính là bước đầu tiên của kế hoạch.
Hôm nay mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, chỉ còn việc thu dọn hậu quả thôi.
Giản Thượng Ôn đứng dậy, đi về phía nhóm người trung gian, giả vờ như không nghe thấy những lời nói xấu của Từ Dương, tỏ ra ngạc nhiên hỏi: "Anh Từ Dương , anh sao lại bị thương thế?"
Từ Dương đã chờ sẵn Giản Thượng Ôn đến quan tâm, cậu nói: "Không sao đâu, chỉ là lúc đi đường không cẩn thận bị vách đá ven đường cọ trúng thôi. Ban đầu tôi còn rất mong chờ chuyến đi này, không ngờ ngày đầu tiên đã gây phiền phức cho mọi người..."
Hắn càng nói càng đáng thương, người thường sẽ cảm thấy thương hại và trách móc Giản Thượng Ôn vì sao lại một hai phải đổi đội.
Nếu phàm là Giản Thượng Ôn, một người tốt bụng, thì cậu bé máy móc bị hỏng này chắc chắn sẽ tự trách mình.
Nhưng cậu bé kia đã chết.
Bị giết ngay trước mắt mọi người.
Dưới ánh mặt trời, Giản Thượng Ôn không những không tự trách mà còn ngược lại, khen ngợi một cách mỉa mai: "Anh Từ Dương thật lợi hại, dù bị thương cũng không kêu khổ không kêu mệt, không giống tôi, chân tay vụng về chỉ có thể ngồi xe."
Từ Dương tức điên lên, chỉ có thể cười mỉa nói: "Cái này.... Đảo cũng không có, thật ra cũng hơi đau."
Ý đồ lại lần nữa muốn chiếm cứ điểm đạo đức.
Sea🫧: ?? Hong biec chỗ này!!!
Giản Thượng Ôn hoàn toàn không thèm để ý, nghe vậy liền quay sang nói với người khác: "Oa Phó tổng, anh xem, Từ Dương đang trách anh đấy, hai người là một nhóm mà, chắc chắn là anh không chăm sóc tốt cho cậu ấy đâu.'
Phó Cẩn Thành quay người lại.
Vốn dĩ đã rất tức giận vì bị Giản Thượng Ôn chọc tức vào buổi trưa, giờ đây khi thấy Giản Thượng Ôn lại đổ lỗi cho người khác, anh ta càng thêm tức giận.
Mặc dù đã quen với những trò của Giản Thượng Ôn, nhưng những người khác thì không.
Họ đều cảm thấy sợ hãi và lạnh lẽo khi nhìn thấy ánh mắt đầy ý đồ của Giản Thượng Ôn hướng về phía Từ Dương.
Từ Dương: ?!
Từ Dương thì hoàn toàn bất ngờ.
Anh chỉ định trêu chọc Giản Thượng Ôn một chút thôi, nào ngờ Giản Thượng Ôn lại đổ hết mọi chuyện lên đầu anh ta. Giản Thượng Ôn lại xả trên đầu người khác làm gì! Cậu muốn chết cũng đừng lôi theo hắn aaa!
Anh ta lập tức chân cũng không đau, mặt cũng không trắng, vội vàng thanh minh: "Không, không phải vậy đâu, không liên quan gì đến Phó tổng cả. Là do tôi không cẩn thận thôi. Tiểu Giản, cậu cũng thật là, tôi đâu có ý gì đâu."
Giản Thượng Ôn tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Thật sao Từ Dương, lúc nãy trông anh bị thương nặng lắm mà?"
Từ Dương vội vàng nói: "Vết thương nhẹ, vết thương nhẹ thôi."
Giản Thượng Ôn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi. Tôi còn tưởng đều do mình không tốt. Nếu anh bị thương thật thì biết làm sao bây giờ. Thật may là cậu không sao cả."
Từ Dương: "..."
Cậu cút đi cho tôi!!!!!!
Anh nhìn về phía Lạc Chấp Diệp, một người mà anh vốn nghĩ rằng sẽ luôn ở bên cạnh mình, bất kể anh ở đâu hay làm gì. Dù hắn có dùng mọi cách để đuổi những người khác luôn nịnh một bên người ra khỏi Lạc Chấp Diệp, dù anh có bị ai khi dễ, anh vẫn tin rằng Lạc Chấp Diệp sẽ luôn bảo vệ mình vì tình nghĩa huynh đệ, vì ơn nghĩa của cha anh.
Nhưng hôm nay thì khác.
Khi anh đi qua, người đàn ông đứng bên cạnh xe có vẻ thờ ơ, không có bất kỳ ý định muốn nói chuyện với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro