C34. Người đàn ông nào thương cậu nhiều như vậy?
Edit: bgnie
Thân hình cao lớn của Lương Thâm, ấn người vào tường với cảm giác áp bức mạnh mẽ, anh cởi chiếc áo sơ mi bồng bềnh, thản nhiên kéo chiếc khăn tắm quanh eo, để lộ bộ ngực đẹp đẽ, thậm chí còn có những giọt nước nhỏ xuống, còn có những vết thương cũ lan rộng trên bề mặt, sự hoang dã và nguy hiểm trong xương cốt của người đàn ông đã hoàn toàn được giải phóng.
Thủ đoạn mạnh mẽ khiến Giản Thượng Ôn rất đau vì lực nắm quá mạnh, cuối cùng cậu không khỏi thở dài, trong giọng nói có chút oán giận: "Nhẹ một chút, đây là tay của tôi, không phải một miếng đồ chơi mà tuỳ ý nắm."
Ánh mắt của Lương Thâm rơi vào cổ tay cậu,người đàn ông mang sắc vàng trong đôi mắt, hơi hơi nheo mắt, nói với giọng dịu dàng: "Chiều nay tôi đã để ý rồi, thủ đoạn nào mà cao siêu đến mức bầm tím trông thật như vậy? Người đàn ông nào làm cậu như vậy? Nói cho tôi biết, tôi thấy cậu giáo huấn hắn."
Nếu không hiểu biết Lương Thâm, e rằng cậu sẽ thực sự bị bộ dáng săn sóc này lừa gạt.
Trên thực tế, chỉ có Giản Thượng Ôn mới biết, chỉ cần hắn dám thừa nhận, Lương Thâm nhất định sẽ khiến cậu biết tay.
Giản Thượng Ôn nhìn ánh mắt nguy hiểm của hắn, biết đây không phải cơ hội tốt để chọc giận hắn, liền nhẹ giọng nói: "Không có ai, tôi tự làm mình đau."
Lương Thâm rũ mắt nhìn cổ tay cậu, đột nhiên cúi xuống, gương mặt anh tuấn áp sát vào cổ tay anh, hơi thở ấm áp dừng lại trên làn da tím tái, thời điểm này hắn lại mỉm cười: "Loại thuốc mỡ này giá một bình đủ để một người đàn ông nghèo ở ngoài mua một căn nhà. Người đàn ông nào yêu cậu đến thế?"
Nụ cười của hắn rõ ràng là ôn nhu nhưng hàm răng trắng nõn lộ ra, giống như một con rắn nguy hiểm với lưỡi dao sắc bén.
Giản Thượng Ôn bình tĩnh nói: "Tôi đã hỏi tổ tiết mục xem tôi có thể sử dụng đồ hay không."
Lương Thâm nhíu mày.
"Như vậy không được sao?" Giản Thượng Ôn chịu đựng cơn đau đến từ việc bị nắm chặt, ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi bị thương ở trong tổ tiết mục, cũng coi như tai nạn lao động đi."
Lương Thâm sau đó liền cười , trong giọng điệu có chút châm chọc.
Tuy nhiên, đại thiếu gia rốt cuộc không hề làm khó người ở bên vách tường mà thay vào đó, mà hắn lôi kéo cánh tay Giản Thượng Ôn rồi ném người lên ghế sofa. Thoạt nhìn động tác của anh ta biên độ có vẻ không lớn, thậm chí có phần tuỳ ý, nhưng cường độ thì rất lớn, hơn hết, đều biết rằng người đua xe tay có sức lực lớn như thế nào, bị ném lên sofa như vậy, khó khăn lắm cơ thể mới có thể ổn định.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, nhưng vết bầm tím trên cổ tay người ngồi trên sofa kia trông càng trông đáng sợ hơn trên làn da nhợt nhạt, eo cậu đụng vào tay vịn của sofa, phát ra âm thanh trầm đục, rõ ràng là đau đớn tột cùng nhưng người trên ghế sofa lại không phát ra âm thanh nào.
Lương Thâm đứng trên thảm một cách trịch thượng, khinh miệt lại tuỳ ý: "Tự cởi quần áo đi."
Giản Thượng Ôn chậm rãi ngồi dậy khỏi ghế sofa, nói: "Tối nay không được."
Lương Thâm mỉm cười, nụ cười vừa tao nhã vừa dịu dàng, nhưng chỉ có người hiểu hắn mới biết đây là tín hiệu nguy hiểm: "Muốn tôi tự mình chủ động?"
Giản Thượng Ôn ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng khuôn mặt vốn trong sáng lại có chút yếu đuối hơn, đôi mắt đẹp như hoa đào, khóe mắt nhiễm chút hồng hồng, giống như cành hoa đào. Giản Thượng Ôn nói, thanh âm có chút lười biếng: "Ngày mai tổ tiết mục sẽ bắt đầu muốn xem sáu người có số phiếu yêu thích đứng đầu, anh không phải còn muốn theo đuổi Ôn Cẩm sao? Anh xác định muốn bọn họ nhìn thấy sao?"
Lương Thâm quả nhiên nhíu mày.
Nhưng đêm nay hắn đã quyết tâm lăn lộn nên thực sự không thể dễ dàng buông tha như vậy được.
Đi tới ghế sofa, người đàn ông cao lớn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Giản Thượng Ôn, thân hình cường tráng đầy sức lực tháo kính ra, nhàn nhạt ra lệnh: "Dùng miệng."
Giản Thượng Ôn không nhúc nhích.
Lương Thâm cũng không vội, người đàn ông khuôn mặt thanh nhã nhìn cậu, đến lúc này, hắn mới chậm rãi thu hồi biểu hiện dịu dàng: "Ôn Ôn, là đã lâu không làm gái điếm, là đã quên làm như thế nào sao?"
Giản Thượng Ôn dựa vào ghế sofa, nhẹ nhàng xoa xoa tay, nhàn nhạt trả lời: "Tôi còn chưa đánh răng."
Cậu rất biết cách chọc giận Lương Thâm.
Kiếp trước nếu trên giường chỉ cần cậu một chút không làm theo ý muốn của hắn, nhất định sẽ bị hành hạ vô cùng thảm hại. Trong mắt người ngoài, Lương Thâm là người tính tình tốt, mà cậu luôn có biện pháp dùng dăm ba câu chọc hắn ta tức giận.
Quả nhiên.
Sự lạnh lùng trong đáy mắt Lương Thâm rất sâu, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại càng đậm hơn. Hắn lười biếng ngồi trên ghế sofa, vì hai người ở khoảng cách gần, nên hắn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nồng nàn trên cơ thể Giản Thượng Ôn. Dù đã động tình nhưng hắn vẫn chậm rãi nói: "Tôi nhớ rõ ông già kia ở trong bệnh viện phải không?"
Động tác của Giản Thượng Ôn có chút chậm chạp.
Sea🫧: Đuỹ moẹ Lương Thâm m tự dùng miệng làm m đi xem nào =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro