C31. Bầm tím
Edit: bgnie
Lương Thâm lẫn Phó Cẩn Thành hay thậm chí cả Kỳ Ngôn, đều không hy vọng cậu tiếp tục ở lại quay chụp, các nhà đầu tư cùng có những vị khách quý, lời nói của bọn họ đối với tổ tiết mục phi thường quan trọng.
Thẩm Dịch đương nhiên có thể bảo cậu lui xuống.
Mặc dù cậu không biết lai lịch lẫn thân thế của Thẩm Dịch như thế nào, nhưng có thể một hơi mời đến nhiều người có tiền như vậy, tuyệt đối là có cách.
Nhưng là, Thẩm Dịch lại tuyệt nhiên không yêu cầu một bình hoa vô dụng như cậu ở lại trong tiết mục.
Quả nhiên.
Thẩm Nghị cười khẽ, anh ta tuy rằng giọng nói không thay đổi, nhưng cảm giác áp bức người ta lại giảm đi rất nhiều, thong thả ung dung nói: "Cho nên cậu đây là phải cho tôi bất ngờ gì?"
"Đương nhiên không phải." Giản Thượng Ôn cũng nhịn cười, chạng vạng giữa hè, bộ dáng người phản chiếu trên cửa kính, mỹ nhân mỉm cười, con ngươi mang theo khí phách tàn nhẫn: "Bữa ăn chính còn chưa đến đâu."
Sau đó điện thoại dừng lại một lúc.
Sau một thời gian.
Lúc này, giọng cười lạnh lùng không chút để ý của người đàn ông vang lên: "Xem ra, tôi nên chúc cậu mọi điều tốt lành?"
Giản Thượng Ôn nhặt những chiếc lá xanh ngoài cửa sổ, nhìn căn biệt thự sang trọng của Thẩm đạo ở vị trí đắc địa của thành phố A, khiến trung tâm Thành phố A không tránh khỏi bị vị đại gia này làm cho bối rối. Người nọ vẻ mặt khó xử, uể oải:
"Thật xin lỗi, đạo diễn, xin ngài khiêm tốn nhắc nhở mỗi quý. Tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để không làm anh thất vọng."
"A?" Thẩm Dịch cười nói:
"Sao cậu biết tôi nhờ nhân viên công tác đến, là để đến đánh thức cậu?
Sea🫧: Ê đoạn này mình hiểu nhma diễn giải ra thì không biết làm nào ý, đọc cứ bị sượng sượng🥹
Giản Thượng Ôn chớp mắt: "Đạo diễn còn có chỉ thị nào khác không?"
Ngày đêm mùa hạ yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua, trước mặt là con đường đầy chông gai, cậu một mình đứng trước cửa sổ, trong lòng tràn đầy cảnh giác phòng bị lẫn lạnh nhạt, mặc dù trên mặt lại mang nụ cười, tuy nhiên ý cười lại không có ở đáy mắt.
Trước mặt cậu, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào lá xanh, trong đầu có vô số suy nghĩ hiện lên, chuẩn bị cho diễn biến có thể xảy ra tiếp theo.
Nhưng mà.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trầm tĩnh và tao nhã, Thẩm Dịch nói: " Cậu sẽ phải làm cho tôi thấy mát mặt mày khi ngồi vào bàn."
Động tác của Giản Thượng Ôn có chút trì trệ.
Như thể có thể đối mặt với bất kỳ sự chỉ trích hay sỉ nhục nào, lần đầu tiên cậu có thể cười thành tiếng.
Khi quay lại, cậu nhìn thấy trên chiếc tủ nhỏ cách đó không xa một lọ thuốc mỡ, cổ tay của cậu xanh tím một ngày, trước mắt có quá nhiều cảnh tượng, không có ai chú ý tới, ngay cả cậu cũng không để ý là nó đã bị bầm tím đến như vậy.
Cậu đến trước tủ trước, chiếc bình gốm nhỏ trên tay mang đến cho người ta cảm giác mát lạnh.
Giản Thượng Ôn cúi đầu nhìn chiếc bình nhỏ, dưới ánh đèn, cổ tay dài trắng nõn sưng tấy thấy ghê người, cậu ngưng mắt nhìn: " Cảm ơn đạo diễn đã quan tâm tới người làm như tôi, khó trách trong vòng tròn này có rất nhiều người muốn gia nhập tổ của ngài."
Thẩm Dịch bình tĩnh nói: " Trước màn hình, cậu dùng thủ đoạn khiến cổ tay bầm tím, là muốn khiến khán giả cho rằng tôi khắt khe khách mời sao?"
Giản Thượng Ôn khẽ mỉm cười, đặt bình nhỏ xuống, nói:"Sáng mai, dấu vết bầm tím sẽ biến mất. Ngoại trừ tôi, khi chạm vào sẽ đau, người khác sẽ không nhìn thấy được."
Thẩm Dịch nhướng mày:" Cậu không sợ đau sao?"
Giản Thượng Ôn hiểu ý của anh ta, nụ cười càng sâu hơn: "So với những chuyện bình thường đó, loại đau đớn này là gì? Nếu một chút đau đớn đã chịu không nổi, chỉ e rằng tôi cũng đã sớm sống không nổi trong vòng tròn giới giải trí này nữa, lại nói tiếp, tôi thực sự biết ơn những vết bầm này, chúng thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi rằng, chữa toost những vết sẹo thì không có nghĩa tôi sẽ quên đi nỗi đau."
Ngày đêm mùa hè, gió thổi từ cửa sổ thổi vào, lay động rèm cửa, bóng người cô đơn trong phòng vừa mạnh mẽ vừa kiên quyết.
Giọng nói bên kia điện thoại bình tĩnh lại lười biếng nói: "Giản Thượng Ôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro