Chương 1
Tôi mỗi buổi sáng đều phải đi cách vách chờ Triệu Kỳ Tân rời giường, cái này là thói quen đã duy trì 11 năm. Thời điểm rời giường gấp chăn tôi còn có chút không thể tưởng tượng, thời gian trôi qua nhanh như vậy, từ ngày ta quen biết hắn đến giờ thế nhưng đã 11 năm. Chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, vườn trẻ, tiểu học, sơ trung, đến cao trung bây giờ.
Hôm nay là ngày đầu tiên của cao nhị (*lớp 11), cao một phân ban đem chúng tôi tách ra, trải qua tôi nỗ lực chúng tôi ngôi cùng bàn thật nhiều năm, tôi thật cẩn thận làm bạn của hắn, lấy danh nghĩa thanh mai trúc mã.
Bất quá hắn chưa bao giờ cảm kích, hắn nói thanh mai trúc mã chỉ có thể là hắn cùng với mỹ nữ, cùng tôi chỉ có thể là huynh đệ tốt. tôi tưởng hắn rốt cuộc là cái thẳng nam, không hiểu lãng mạn, cũng không biết tâm tư nhỏ của tôi, cho nên tôi không nên lòng dạ hẹp hòi mà khổ sở.
Lần này tách ra giống như chỉ có một mình tôi luyến tiếc, Triệu Kỳ Tân nhìn qua thật cao hứng, bởi vì không có người quản hắn đi học cần nghe giảng bài, buộc hắn một ngày ba bữa cơm ăn đúng hạn, cũng không ai làm phiền hắn, hắn có thể tùy ý phóng thích mị lực của chính mình.
Mừng rỡ vô cùng, nói tốt không dễ dàng tránh thoát ta.
A, nam nhân, ngươi rất tuyệt.
Ngày đầu tiên khai giảng cao nhị tôi ngồi ở phòng khách nhà hắn, chờ hắn cùng nhau đi học. mẹ Triệu Kỳ Tân rất thích tôi, bà luôn khen tôi đáng yêu, nói cảm ơn tôi nhiều năm trông chừng hỗn thế ma vương nhà bà, xuất phát từ phần cảm ơn này nên bà luôn làm thêm một phần bữa sáng cho tôi.
Kỳ thật tôi mới là người cảm ơn bà mới đúng, nếu không có bà ấy thì tôi không có khả năng đến ngủ bên cạnh Triệu Kỳ Tân.
Triệu Kỳ Tân có thói ở sạch rất nghiêm trọng, một lần duy nhất tôi đến ngủ trên giường của hắn vẫn phải nghiêm túc tắm xong rồi tiếp nhận hắn kiểm nghiệm mới thành công.
Nếu dì biết tôi thích con trai của bà, nói chính mình mệt mỏi quá lôi kéo bà, ở thời điểm bà buộc con trai mình ngủ cùng tôi, nếu biết lòng tôi thật ra nghĩ ngủ con trai của bà, khẳng định hận không thể đem tôi ăn nhà bà ấy đồ vật từ tôi cổ họng móc ra.
Bữa sáng tôi đều ăn xong, miệng dựa vào bên cạnh ly pha lê nhợt nhạt uống sữa bò, lần nữa thả chậm tốc độ, Triệu Kỳ Tân mới cọ tới cọ lui từ trên cầu thang đi xuống.
Vừa mới tỉnh ngủ ánh mắt của hắn có điểm dại ra, mơ mơ màng màng, thực đáng yêu.
"Buổi sáng tốt lành." Tôi cười nói với hắn.
"Sớm." Triệu Kỳ Tân không chút để ý đáp lại tôi một câu, có thể là bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, âm cuối kéo rất dài.
Hắn kéo ghế dựa ngồi bên cạnh tôi, trực tiếp dùng tay cầm trên bàn sandwich. Tương salad dính ở trên khóe miệng của hắn, bánh mì đè lên bờ môi của hắn, đem đầu lưỡi phấn hồng sấn đến càng mềm mại.
Trời biết tôi nghĩ nhiều hôn lên, nhưng lý trí cưỡng chế nói cho tôi không được, nếu hiện tại tôi nổi điên khẳng định là bị đánh.
Làm bạn tốt chỉ có thể từ hộp khăn giấy rút ra một miếng khăn giấy đưa cho hắn, sau đó cười nói cho hắn Triệu Kỳ Tân bên miệng có tương salad.
"Cả ngày lôi thôi lếch thếch." Mẹ Triệu Kỳ Tân ở bên cạnh không quên phun tào con trai mình.
(*Phun tào: chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.)
"Con nhìn Dương Dụ , người ta đâu có như vậy giống con?"
Triệu Kỳ Tân nghe thấy lời nói này liền ôm bả vai tôi, đối tôi nhướng mày:" Tớ như thế nào?"
"Thực tốt."
Hư muốn chết.
Trong lòng nghĩ nhưng chưa bao giờ có thể nói ra khỏi miệng, tôi khắc chế đánh bay tay Triệu Kỳ Vân.
Hắn đắc ý nhìn mẹ mình, kiêu ngạo viết đầy mặt.
Thật sự rất đáng yêu, giống như công chúa nhỏ được nuông chiều. ở trong lòng tôi Triệu Kỳ Tân chính là kiều nhu công chúa, cho nên tôi muốn bảo vệ hắn, cũng không thể tổn thương hắn.
Tôi cũng biết chính mình lớn lên không hề có tính công kích, đôi mắt tròn tròn, là diện mạo đáng yêu điển hình, thân cao cũng cùng Triệu Kỳ Tân không sai biệt lắm. Bất quá hắn còn có thể cao hơn, tôi chỉ có thể uống nhiều sữa bò, còn lại chờ trời sắp đặt.
Tôi rõ ràng chính mình dưới túi da có linh hồn dơ bẩn, Triệu Kỳ Tân sẽ không biết, tôi như thế nào dám để cho hắn biết.
Có lẽ có một ngày tôi sẽ hôn lên đôi môi hồng nhạt kia, bất quá cẩn thận nghĩ lại thì tôi hẳn là sẽ được đến một cái tát cùng một đòn đánh hiểm.
Rất giá trị. Tôi nhìn không được cười ra tiếng.
Triệu Kỳ Tân vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi, dùng chân mang dép lê nhẹ nhàng đá nhẹ ghế dựa của tôi.
"Cười cái gì?"
"Không có gì, một chuyện cười."
" Nói cho tớ nghe." Triệu Kỳ Tân vĩnh viễn là bộ dạng kiêu ngạo kia.
"Trước đây có một nàng công chúa hôn mê bị hoàng tử hôn, sau khi công chúa tỉnh lại liền đánh hoàng tử một trận."
Tôi nghiêng đầu nhìn Triệu Kỳ Tân, tạm dừng một chút mới nói tiếp," Biết vì sao không?"
Triệu Kỳ Tân đương nhiên không biết, đối tôi bày ra một chút tay ý bảo tôi nói nhanh lên.
"Bởi vì công chúa là nam sinh."
"Công chúa sao lại là nam? Cái này có chỗ nào buồn cười?" Triệu Kỳ Tân vẻ mặt xem đồ ngốc nhìn tôi.
Đương nhiên không buồn cười, thẳng nam vĩnh viễn sẽ không hiểu.
Tôi ra vẻ thần bí:" Chính là nghe không hiểu nên mới buồn cười."
"Đặc biệt là nói cho cậu nghe."
"Kỳ kỳ quái quái." Triệu Kỳ Tân dùng khăn giấy tôi đưa cho hắn lau tay, mu bàn tay trắng nõn lộ ra mạch máu màu xanh nhạt.
"Các con còn không đi? Đi học bây giờ." Mẹ hắn phết đất kéo dài tới bàn ăn, câu lau nhà quét đến vị trí Triệu Kỳ Tân ngồi.
"Đi thôi" Triệu Kỳ Tân xách cặp đi ra ngoài.
"Ừm." Tôi đứng dậy đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro