Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

oneshot

Thị trấn nhỏ ấy như một bức tranh sống động, nhưng không bao giờ thay đổi. Mỗi con đường đều có thể khiến người ta tưởng rằng mình đã đi qua nó hàng nghìn lần, nhưng vẫn luôn mang lại cảm giác thân quen. Những mái nhà cũ, với màu sơn phai mờ theo thời gian, vẫn kiên cường đứng vững trước gió. Những hàng cây bên đường, mỗi mùa lại thay lá, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp yên bình đến lạ.

Hong yêu thị trấn này. Mỗi con đường, mỗi góc phố đều mang lại cho cậu cảm giác như mình đang nằm trong lòng bàn tay của chính nơi đây. Mỗi chiều hoàng hôn, cậu lại cùng Nut lang thang trên con đường đất mòn, ngắm nhìn mặt trời dần khuất sau những ngọn đồi xa xa. Không khí lúc ấy luôn êm đềm, chỉ có tiếng gió thổi qua những đám cỏ khô và những bước chân nhẹ nhàng của họ. Cái cảm giác không có gì vội vã, không có gì phải lo toan, tất cả đều ở lại, như một lời hứa vĩnh viễn với nhau.

Nhưng Nut thì khác. Cậu không thể chỉ sống mãi trong cái thế giới bình yên ấy. Mắt Nut luôn hướng ra ngoài, nhìn về những vùng đất xa xôi mà cậu chỉ có thể tưởng tượng qua những câu chuyện người lớn hay kể. Nut không yêu thị trấn này. Cậu yêu những giấc mơ lớn hơn, những chân trời chưa được khám phá, những cơ hội mà nơi này không thể cung cấp. Cậu luôn nhìn ra thế giới bên ngoài như thể chỉ cần một cái nhìn thôi, cậu có thể nắm bắt được tất cả.

“Mày không bao giờ chán cái cảnh này sao?” Nut thường hỏi Hong khi họ ngồi trên bờ đê, nhìn ra xa, nơi bầu trời bắt đầu tối dần. “Mày không nghĩ mình có thể làm điều gì đó lớn lao hơn ở ngoài kia sao?”

Hong im lặng, chỉ cười nhẹ, ánh mắt vẫn nhìn về con đường quen thuộc mà họ đã đi qua biết bao lần. “Tại sao phải đi đâu xa? Thị trấn này, với tao, đã đủ rồi. Tất cả những gì tao cần đều ở đây, ngay bên cạnh mày.”

Nut quay sang nhìn Hong, đôi mắt cậu ấy sáng lên, như thể có một thế giới hoàn toàn khác trong lòng cậu. Cậu luôn nói về những điều lớn lao mà đôi khi Hong không thể hiểu hết, nhưng cậu biết, Nut không phải là người có thể bị giữ lại trong cái chốn nhỏ bé này. Nut là một người sinh ra để vươn xa, để khám phá và chinh phục những giấc mơ mà thị trấn này không thể chứa nổi.

Có những buổi chiều, khi trời trở nên tối dần và những vì sao bắt đầu lấp ló trên bầu trời, Hong cảm thấy một nỗi lo lắng kỳ lạ trong lòng. Cậu sợ một ngày nào đó, Nut sẽ không quay lại nữa. Nhưng cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Nut, biết rằng dù cho có bất cứ điều gì xảy ra, Nut vẫn sẽ là phần quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu.

Ngày Nut quyết định rời đi, thị trấn nhỏ vẫn như mọi khi—yên ả và bình lặng. Dường như không có gì thay đổi, chỉ có sự chia ly giữa họ là thứ duy nhất đậm nét, như một vết rạn nứt trong một bức tranh hoàn hảo.

Nhà ga nhỏ, nơi những chuyến tàu cũ vẫn đều đặn lăn bánh, hôm nay đông đúc lạ thường. Cánh cửa kính phản chiếu những đám mây trắng trên bầu trời, nhưng trong lòng Hong, bầu trời ấy bỗng nhiên mờ đi, như bị một lớp sương mù dày đặc che phủ. Cậu đứng đó, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Nut kéo vali, bước lên tàu. Ánh mắt Nut cũng tìm về phía Hong, nhưng chỉ một khoảnh khắc, rồi cậu nhanh chóng quay mặt đi, như thể sợ nhìn thấy sự yếu đuối trong đôi mắt của người bạn thân thiết đã cùng cậu lớn lên.

Mọi thứ diễn ra như một giấc mơ. Hong không thể hiểu tại sao tất cả lại xảy ra quá nhanh, quá đột ngột. Cậu muốn nói một điều gì đó, một lời nào đó để giữ Nut lại, nhưng cổ họng như bị chặn lại, không thể thốt nên lời. Cậu chỉ có thể đứng im, nhìn theo Nut bước vào bên trong tàu, rồi một cánh cửa sắt khép lại, và mọi thứ bỗng trở nên im ắng. Tiếng bánh xe lăn trên đường ray vang lên trong không gian tĩnh lặng, như thể kéo dài mãi không dứt, làm vỡ vụn những gì còn lại trong lòng Hong.

Nut không quay lại. Cậu chỉ đứng đó, lặng lẽ, một tay nắm chặt dây vali, tay kia giơ lên vẫy nhẹ. Nhưng đó chỉ là một cái vẫy tay mà Hong không thể nào quên, như một lời tạm biệt, dù không có lời nào được nói ra. Nut lên tàu, và tàu rời đi, mang theo cả những giấc mơ của cậu, còn Hong vẫn đứng đó, giữa nhà ga vắng vẻ, nơi chỉ có những kỷ niệm lặng lẽ quay quắt trong lòng.

"Nut..." Hong thì thầm trong gió, như thể mong rằng tiếng gọi đó sẽ bay theo tàu, nhưng không có ai trả lời.

Cậu không níu kéo, không cố gắng tìm lời lẽ để giữ Nut lại. Nhưng trong lòng, một niềm tin nhỏ bé vẫn còn vẹn nguyên. Hong tự nhủ, như một lời an ủi, như một lời hứa: "Cậu ấy rồi sẽ quay lại thôi."

Cậu nhìn theo tàu cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt, rồi quay bước chậm chạp, quay về thị trấn nhỏ, nơi một mình cậu sẽ lại tiếp tục những ngày tháng vắng bóng Nut.

Thị trấn nhỏ ấy vẫn thế—yên tĩnh, chậm rãi, không có gì thay đổi ngoài những mùa mưa và nắng. Những con đường cũ vẫn rợp bóng cây, những ngôi nhà vẫn đứng yên bên cạnh những dòng suối trong vắt. Nhưng đối với Hong, tất cả như chỉ là cái nền phẳng lặng cho một câu chuyện không có kết thúc. Cái vắng lặng của thị trấn, cái không khí tĩnh mịch ngày qua ngày, bỗng trở nên nặng nề khi không còn Nut bên cạnh.

Hong không thể quên được Nut, không thể để những ngày tháng cũ phôi pha đi. Mỗi sáng thức dậy, cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhủ rằng một ngày nào đó, Nut sẽ trở lại. Nhưng không có gì thay đổi. Ngày lại ngày, cậu vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng trong lòng, Nut vẫn là một phần không thể thiếu, một phần mà cậu không thể rũ bỏ.

Thời gian trôi qua, và Hong bắt đầu viết những bức thư—những lá thư không gửi đi, những dòng chữ chỉ dành cho một người mà cậu không bao giờ nhận được hồi âm. Những bức thư ấy có thể là những câu chuyện nhỏ về thị trấn, về những buổi chiều mưa, về những con đường vắng tanh mà hai người từng cùng đi qua. Hong kể về những thay đổi nhỏ trong cuộc sống, về những điều mà Nut chắc chắn sẽ nhớ. Những bức thư không bao giờ được gửi đi, nhưng trong lòng Hong, chúng giống như một cách để níu kéo lại những ký ức, giữ chặt một phần nào đó của Nut, dù cậu có ở đâu.

"Cậu có nhớ con đường này không? Con đường mà chúng ta từng chạy đùa dưới trời nắng?" Hong viết trong một bức thư. "Tất cả vẫn vậy, không có gì thay đổi, chỉ có mình tôi là ngày càng cảm thấy cô đơn."

Một bức thư lại nối tiếp bức thư khác, từng dòng chữ đều mang nặng tâm trạng của người viết. Hong tưởng tượng Nut sẽ đọc những lời này, tưởng tượng cậu sẽ cười, sẽ gửi lại những dòng thư ngắn ngủi như cách cậu đã làm khi còn ở đây. Nhưng không có hồi đáp. Không có một câu trả lời nào đến từ phía Nut. Những bức thư ấy cứ thế chất đống trong ngăn kéo, chưa bao giờ được gửi đi, bởi vì Hong biết, dù cậu có gửi đi, Nut cũng sẽ không nhận được.

Ngày qua ngày, Hong dần quen với cái cảm giác không nhận được lời hồi đáp. Cậu không còn ngồi chờ trước cửa mỗi chiều tà, không còn đứng đợi bên cổng nhà ga nữa. Nhưng trong tim, một phần của cậu vẫn kiên định tin rằng, một ngày nào đó, Nut sẽ quay lại. Bởi vì trong lòng Hong, những lời chưa nói, những bức thư chưa gửi, tất cả vẫn là một phần của một câu chuyện chưa có hồi kết. Và như thế, cậu sống, với niềm tin lặng lẽ ấy, cho dù thời gian có kéo dài bao lâu.

Hong vẫn giữ thói quen của những năm tháng trước. Mỗi chiều, cậu đến quán ăn cũ, nơi mà hai người từng ngồi suốt những buổi tối dài, trò chuyện về những ước mơ, về tương lai. Quán ăn ấy vẫn như ngày nào, với chiếc bàn gỗ cũ kỹ nằm sát cửa sổ, nơi ánh đèn vàng luôn mang đến một cảm giác ấm cúng, dù ngoài kia trời có lạnh giá thế nào.

Nhưng giờ đây, khi ngồi ở đó một mình, Hong cảm nhận rõ ràng sự vắng lặng. Mùi cà phê quen thuộc, tiếng thì thầm của những người khách qua lại, tất cả đều không đủ để xóa đi cảm giác thiếu vắng Nut. Cậu vẫn ngồi ở chiếc bàn đó, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những chiếc lá rơi, những giọt mưa nhỏ giọt trên kính, và đếm từng mùa trôi qua.

Mùa thu đến với những cơn gió se lạnh, mang theo mùi cỏ mới. Mùa đông đến với sương mù dày đặc, khiến con đường cũ trở nên mờ ảo. Mùa xuân đến, mang theo những bông hoa nở rộ trên những cánh đồng xung quanh thị trấn. Và mùa hè, với những buổi chiều dài và những hoàng hôn đỏ rực, vẫn luôn là mùa Hong cảm thấy rõ nhất sự cô đơn. Cậu đếm từng mùa như đếm những ngày tháng mà Nut không quay lại. Những mùa thay đổi, những ngày trôi qua, nhưng Nut không trở lại.

Hong đôi khi tự hỏi liệu Nut có nhớ những nơi này, nhớ những con đường đã đi qua, nhớ những buổi chiều bên nhau không. Nhưng câu trả lời lại mãi mãi là một dấu chấm lặng thinh. Nut không viết thư, không gọi điện, không quay lại. Mỗi bức thư Hong viết đi rồi lại chất đống trong ngăn kéo, mãi mãi không được gửi đi. Cậu không còn hy vọng nữa, chỉ còn là sự chờ đợi lặng lẽ, từng ngày, từng tháng.

Con đường mà Hong vẫn đi, con đường mà hai người từng cùng nhau dạo bước, giờ đây như một đoạn ký ức xa xôi. Những chiếc lá rơi dưới chân cậu, lạo xạo trong gió, giống như những kỷ niệm vỡ vụn, không thể nào gắn kết lại. Cậu không còn tìm thấy bóng dáng của Nut đâu trên con đường ấy, không còn nhìn thấy nụ cười của cậu khi đứng bên nhau. Chỉ còn lại bóng mình cậu, lặng lẽ đi qua, như một phần của quá khứ mà không bao giờ quay lại.

Nhưng dẫu vậy, trong một góc sâu thẳm của trái tim, Hong vẫn không thể quên. Cậu vẫn hy vọng, dù biết rằng hy vọng ấy có thể chỉ là một ảo tưởng. Một ngày nào đó, Nut sẽ quay lại. Có thể là một ngày nào đó, họ sẽ lại ngồi ở chiếc bàn cũ trong quán ăn, cười đùa và chia sẻ những câu chuyện chưa kể. Nhưng đến lúc ấy, Hong đã hiểu rằng hy vọng có thể không bao giờ thành hiện thực. Và mặc dù vậy, sự chờ đợi vẫn cứ kéo dài, không thể nào ngừng lại.

Một sáng sớm mùa thu, khi ánh mặt trời vừa bắt đầu rọi xuống những cành cây trơ trụi, Hong đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc thì nghe được tin tức ấy. Một người bạn cũ từ thị trấn, người mà cậu không gặp từ lâu, bước vào quán với vẻ mặt căng thẳng, mắt nhìn Hong như muốn chia sẻ điều gì đó. Hong không để ý lắm, tiếp tục nhấp một ngụm cà phê, nhưng rồi, không kìm được, người bạn ấy nói một câu mà cả thế giới của Hong bỗng chốc sụp đổ:

“Nut sắp kết hôn...”

Những lời ấy vang lên trong đầu Hong như một tiếng sét đánh, làm cho mọi thứ xung quanh đột ngột trở nên mờ nhạt. Tiếng thì thầm xung quanh bỗng dưng im bặt, tiếng xe cộ ngoài đường trở nên xa vời, như thể một bức tường vô hình đã ngăn cách Hong với cả thế giới. Mắt cậu chỉ dán vào ly cà phê, nhưng tất cả mọi thứ đều trở nên mờ ảo. Không khí trong quán bỗng trở nên ngột ngạt, và Hong chỉ có thể thở dốc từng nhịp.

Cậu không thể tin được những gì mình vừa nghe. Nut, người đã rời xa cậu để theo đuổi ước mơ của mình, người mà Hong vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ quay lại, lại chuẩn bị kết hôn với ai đó khác. Lòng cậu quặn thắt như thể trái tim bị bóp nghẹt, từng nhịp đập như muốn vỡ ra. Cậu đã từng tưởng tượng, từng mơ về một ngày họ sẽ quay lại với nhau, và rằng Nut sẽ không bao giờ rời bỏ cậu. Nhưng giờ đây, tất cả những gì cậu tin tưởng bấy lâu bỗng chốc sụp đổ.

Không phải với cậu. Những từ đó cứ quanh quẩn trong đầu Hong, giống như một câu hỏi không có lời đáp. Cậu vẫn chưa thể hiểu được tại sao, vì sao Nut lại chọn một con đường khác, một cuộc sống khác, bỏ lại những ký ức của hai người giữa thị trấn này. Dường như tất cả những gì Hong làm là sống trong quá khứ, bám víu vào những hy vọng không còn tồn tại. Và giờ đây, tất cả đã kết thúc.

Thị trấn mà Hong từng yêu, nơi cậu từng coi là một phần không thể thiếu của cuộc đời mình, giờ đây trở nên xa lạ. Những con đường quen thuộc không còn mang đến cảm giác an toàn, những ngôi nhà vẫn đứng yên bên nhau nhưng lại chẳng còn gì để cậu tìm về. Thị trấn này giờ chỉ là một cái bóng của quá khứ, một nơi không có Nut, không có những khoảnh khắc đẹp đẽ mà Hong đã luôn mong đợi.

Hong đứng dậy, bỏ lại ly cà phê chưa uống hết trên bàn, và rời khỏi quán mà không nói một lời. Cậu không biết phải làm gì, chỉ biết rằng mọi thứ trong lòng mình đã tan vỡ. Những bước chân của cậu vang lên trong không gian vắng lặng, mỗi bước đi như càng làm rõ hơn sự cô đơn đang dâng lên trong lòng. Cậu không thể hiểu nổi tại sao, không thể chấp nhận được điều này, nhưng rồi cũng phải đối diện với sự thật. Nut không trở lại. Và giờ đây, Nut không còn là của cậu nữa.

Từng bước chân, từng nhịp tim, đều như những vết thương sâu hoắm trong lòng Hong. Nhưng cậu vẫn phải bước tiếp, dù không biết sẽ đi về đâu.

Ngày Nut cưới cũng là ngày cậu bước chân ra khỏi vùng an toàn. Thành phố này không giống thị trấn nhỏ nơi Hong lớn lên. Nó ồn ào, nhộn nhịp và đầy những ánh sáng rực rỡ, nhưng đối với Hong, mọi thứ lại mang một màu sắc lạnh lẽo, mờ mịt. Cậu đứng ở một góc khuất, nơi mà ánh đèn của buổi lễ cưới không chiếu đến. Từ đó, cậu có thể nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng, nhưng lại không thể nào tham gia vào.

Nut đứng đó, trong bộ vest cưới, rạng rỡ và tự tin, như một con người hoàn toàn khác mà Hong không còn nhận ra nữa. Cậu ấy đẹp, đẹp theo cách mà Hong chưa từng thấy trước đây. Mái tóc gọn gàng, chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, và chiếc áo vest đen ôm lấy thân hình cậu ấy, tất cả khiến Nut trông như một bức tranh hoàn hảo. Nhưng điều làm Hong không thể rời mắt chính là ánh mắt của Nut. Ánh mắt ấy, trong giây phút đó, lướt qua đám đông, tìm kiếm một điều gì đó, và rồi dừng lại. Dừng lại ngay trên Hong.

Khoảnh khắc ấy, tất cả xung quanh như dừng lại. Những âm thanh ồn ào của buổi tiệc, tiếng cười đùa, tiếng nhạc nền, tất cả trở nên mờ nhạt. Chỉ có ánh mắt của Nut và Hong là rõ ràng, rõ ràng đến mức Hong có thể cảm nhận được từng hơi thở của mình trong không khí nặng nề.

Ánh mắt của họ giao nhau, đầy những điều chưa từng nói, những lời mà không thể thốt ra, những năm tháng chờ đợi dài đằng đẵng, những bức thư chưa bao giờ được gửi đi. Những cảm xúc lẫn lộn, những tổn thương, những giấc mơ dang dở đều như hiện lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Hong không thể nói gì, không thể bước lại gần. Tất cả những gì cậu có thể làm là đứng yên, nhìn Nut. Một nụ cười yếu ớt thoáng qua khóe miệng cậu ấy, nhưng nó không giống nụ cười mà Hong từng biết. Đây là một nụ cười nhẹ nhàng, không phải sự vui mừng hay hạnh phúc, mà là một lời chào cuối cùng, một sự kết thúc không cần phải nói ra.

Nut không bước đến, không gọi tên Hong, chỉ đứng đó, cúi đầu nhẹ nhàng như thể đây là cách duy nhất để chào tạm biệt. Trong ánh đèn lộng lẫy của buổi tiệc, Nut không còn là người bạn, người yêu cũ của Hong nữa. Cậu ấy đã trở thành một phần của quá khứ mà Hong không thể nào nắm giữ, một ký ức mà cậu phải buông tay.

Hong quay người, bước đi mà không nói một lời. Mỗi bước chân như càng kéo dài thêm khoảng cách giữa hai người. Cậu cảm thấy nặng nề, như thể mình vừa vứt bỏ một phần trái tim ở lại phía sau. Nhưng cậu không thể quay lại. Cậu không thể níu giữ điều gì đã qua. Nut đã có một cuộc sống mới, một tương lai không có Hong bên cạnh. Và như thế, những bức thư không ai đọc, những giấc mơ chưa thành hiện thực, tất cả đều lặng lẽ tan biến vào không gian.

Đêm đó, Hong đứng giữa đám đông, cảm nhận một lần nữa rằng, dù cho có đứng gần nhau đến đâu, đôi khi, một người cũng có thể cảm thấy xa xôi, lạc lõng, như hai vệt sáng nhỏ lướt qua nhau trong bóng tối. Và trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, Hong chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng, cúi đầu thật thấp như một lời chào kết thúc—vì cậu đã hiểu rằng, đôi khi, những lời tạm biệt không cần phải nói ra.

Hong quay về thị trấn, nơi mà mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cậu đã rời đi. Những con đường đất quen thuộc, những ngôi nhà cũ kỹ, và cả quán ăn mà cậu vẫn thường ghé lại. Tất cả dường như không hề thay đổi, ngoại trừ một điều duy nhất: cậu. Cậu đã không còn là Hong của ngày xưa, không còn là người của thị trấn này nữa.

Cảm giác bỡ ngỡ bao phủ lấy cậu, như thể những năm tháng đã qua đã xóa nhòa tất cả. Cậu bước đi trên con đường hai người từng đi cùng nhau, nhưng chẳng thấy ai nắm tay cậu nữa. Mỗi bước chân cứ dồn vào lòng cậu một nỗi trống vắng khó tả. Thị trấn này, vốn dĩ yên bình và ấm áp, giờ lại trở nên xa lạ. Hong không còn thấy vui khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, cũng không còn thấy bình yên khi ngồi tại quán ăn cũ. Mọi thứ đều nhuốm màu u ám, như thể những ký ức cũ đã quá đau đớn để tiếp tục sống lại.

Cậu về lại căn phòng của mình, căn phòng mà Nut và cậu từng chia sẻ những buổi chiều dài. Những bức ảnh cũ, những cuốn sách cũ, tất cả như một phần ký ức chưa bao giờ rời xa. Nhưng chính Hong lại cảm thấy mình là kẻ xa lạ ở chính nơi mình đã lớn lên. Cảm giác ấy, như một lỗ hổng trong tim, không thể lấp đầy bằng bất kỳ thứ gì. Mọi thứ cậu nhìn thấy trong căn phòng này đều gợi lại những kỷ niệm về Nut, nhưng đồng thời cũng khiến lòng cậu quặn thắt vì nỗi đau.

Hong từng nghĩ rằng, nếu cậu cứ đợi, cứ hy vọng, thì một ngày nào đó Nut sẽ trở về. Nhưng giờ đây, tất cả đã không còn như trước. Những bức thư cậu đã viết, những lời chưa bao giờ nói ra, giờ đây trở thành những vết thương không thể lành. Cậu vẫn giữ lại những lá thư ấy, những lá thư viết cho Nut mà chưa bao giờ được gửi đi. Đó là một phần của cậu, một phần mà cậu không thể từ bỏ, dù biết rằng nó sẽ không bao giờ có kết quả.

Cậu ngồi xuống bàn, nhìn vào những bức thư ấy. Những lời lẽ, những cảm xúc chưa bao giờ thốt ra, giờ chỉ còn là những dòng chữ nghẹn ngào, chôn vùi trong quá khứ. Hong cố gắng viết thêm một lá thư nữa, nhưng ngòi bút cứ lướt trên trang giấy mà không tạo ra được bất kỳ câu chữ nào. Cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng khiến cậu không thể thở nổi, và tất cả những gì còn lại là nỗi cô đơn vây lấy cậu. Không có Nut để chia sẻ, không có ai để lắng nghe.

Cuối cùng, Hong quyết định làm một điều mà cậu đã luôn tránh né: xé tất cả những bức thư ấy. Những bức thư chưa bao giờ được gửi đi, những lời yêu thương chưa từng được thổ lộ. Cậu đứng dậy, nhặt từng lá thư lên, nhìn vào chúng một lần cuối rồi vứt đi. Những mảnh giấy bay trong gió như những phần ký ức cũ, những phần tình yêu mà cậu không thể giữ lại.

Cậu đứng bên cửa sổ, nhìn những mảnh giấy bay lượn trong gió, như thể chúng đang lạc vào một thế giới nào đó mà Hong không thể với tới. Mỗi mảnh giấy như một phần của quá khứ, một phần của những gì cậu đã cố gắng giữ lại, nhưng không thể níu kéo. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng cũng không tránh khỏi nỗi đau khi nhìn những bức thư mình đã viết cho Nut biến mất vào không gian vô tận.

"Đó chỉ là những lời chưa kịp nói," Hong nghĩ, "những cảm xúc chưa thể thổ lộ. Và giờ chúng đã tan biến."

Lúc này, Hong mới hiểu ra một điều: có những thứ dù ta có cố gắng giữ lại thế nào, cuối cùng vẫn sẽ trôi đi. Dù có đau đớn, dù có tiếc nuối, nhưng đôi khi ta phải chấp nhận để mọi thứ ra đi. Nut đã có một con đường riêng, đã có một tương lai khác mà không có cậu trong đó. Và Hong, cậu sẽ phải học cách sống tiếp với những ký ức, những mảnh vụn tình yêu đã mất.

Cảm giác đau đớn ấy cứ lặng lẽ gặm nhấm tâm hồn cậu, nhưng cũng chính vì nó mà Hong hiểu được rằng đôi khi, người ở lại mới là người phải gánh chịu nỗi đau lớn nhất. Nut đã rời đi, xây dựng một cuộc sống của riêng mình. Còn Hong, cậu chỉ có thể mang theo những ký ức ấy, những giấc mơ chưa thành, và tiếp tục sống trong bóng tối của những gì đã mất.

Cậu quay lại nhìn căn phòng trống vắng, nơi không còn bóng dáng của Nut. Không còn những buổi chiều bên nhau, không còn những lời thì thầm, không còn những cái ôm ấm áp. Cả thị trấn nhỏ này dường như không còn giữ lại được gì. Và Hong, người đã ở lại, chỉ còn lại những gì đã mất.

Nhưng có lẽ, cũng đến lúc cậu phải buông tay, để bước tiếp trên con đường của mình, dù con đường ấy có vẻ cô đơn và đầy những dấu chân không thể xóa mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro