Nut's perspective
Tôi và Hong lớn lên ở một thị trấn nhỏ, nơi mà thời gian dường như trôi chậm hơn bất cứ nơi nào khác. Những con đường nhỏ quanh co uốn lượn theo từng nếp nhà cũ kỹ, những bức tường gạch phủ đầy rêu xanh, và những quán ăn ven đường luôn tỏa ra mùi thơm ấm áp. Mọi thứ ở đây đều quen thuộc đến mức tôi có thể nhắm mắt mà vẫn tìm được đường về nhà.
Hong yêu nơi này. Cậu ấy yêu những buổi sáng sớm se lạnh khi sương còn phủ mờ trên những tán cây, yêu những chiều muộn khi ánh mặt trời hắt lên dòng sông lấp lánh, yêu cả những cơn mưa bất chợt rơi xuống mái hiên nhà cũ. Với Hong, thị trấn này là tất cả.
Còn tôi, tôi luôn khao khát một điều lớn lao hơn. Tôi không muốn cả đời chỉ quanh quẩn trong những con phố nhỏ, không muốn tương lai của mình bị bó hẹp bởi những cánh đồng trải dài đến tận chân trời. Tôi muốn nhìn thấy những tòa nhà chọc trời, muốn sống trong một thành phố rực rỡ ánh đèn, muốn theo đuổi những giấc mơ mà tôi vẫn thầm ấp ủ từ lâu.
Khi còn bé, tôi và Hong thường ngồi trên bờ đê, nhìn ra xa, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Hong luôn nói rằng cậu ấy thích sự yên bình này, rằng cậu không cần gì hơn ngoài một cuộc sống bình dị cùng tôi. Tôi nhớ mình đã bật cười, chọc cậu ấy là một ông già thích hoài niệm. Nhưng trong lòng, tôi biết mình không giống cậu. Tôi không thể dành cả đời để đếm những ngôi sao trên bầu trời. Tôi muốn bay đến nơi mà những vì sao ấy tỏa sáng rực rỡ nhất.
Hong chưa bao giờ trách tôi vì những suy nghĩ đó. Cậu ấy chỉ im lặng lắng nghe, mỉm cười mỗi khi tôi thao thao bất tuyệt về những ước mơ của mình. Dù không nói ra, tôi biết Hong hiểu. Cậu ấy biết rằng một ngày nào đó, tôi sẽ rời đi. Và có lẽ, ngay từ lúc đó, cậu đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày chia ly mà tôi vẫn cố tình phớt lờ.
Nhưng tôi không muốn nghĩ về điều đó. Tôi muốn tận hưởng khoảng thời gian bên Hong, muốn khắc sâu vào ký ức từng khoảnh khắc mà chúng tôi có với nhau—dù tôi biết rõ rằng đến một ngày nào đó, tôi sẽ là người bước đi trước.
Ngày tôi rời đi, bầu trời xám xịt như thể báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Nhà ga thị trấn nhỏ bé vẫn vậy, cũ kỹ và lặng lẽ như nó đã luôn thế suốt bao nhiêu năm. Những chuyến tàu ít ỏi qua lại, mang theo người đến rồi lại đi, nhưng tôi biết—chuyến tàu của tôi hôm nay là chuyến tàu không có vé khứ hồi.
Hong đứng đó, cách tôi chỉ vài bước chân. Cậu ấy không nói gì, cũng không hề cố gắng giữ tôi lại. Cậu chỉ đứng yên, đôi mắt trầm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, nhưng tôi biết sâu trong đó là những con sóng đang cuộn trào.
Tôi đã mong rằng cậu ấy sẽ níu tay tôi, sẽ nói rằng tôi không cần đi đâu cả, rằng cậu ấy cần tôi bên cạnh. Tôi đã hy vọng một lời ngăn cản, một câu van nài, hay chỉ đơn giản là một ánh mắt không đành lòng. Nhưng Hong không làm thế.
Cậu ấy chỉ nhìn tôi.
Tôi cảm thấy lồng ngực mình siết lại. Một phần trong tôi muốn nói gì đó, muốn phá vỡ sự im lặng nặng nề giữa hai chúng tôi. Nhưng tôi lại sợ. Sợ rằng nếu tôi mở miệng, mình sẽ không còn đủ dũng khí để bước đi.
Chuyến tàu đến, bánh xe sắt nghiến lên đường ray, vang lên âm thanh chói tai phá tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng. Tôi quay đi, kéo theo chiếc vali nhỏ, bước lên tàu mà không dám nhìn lại.
Tiếng còi tàu vang lên. Tôi biết mình sắp rời đi thật rồi.
Khoảnh khắc con tàu bắt đầu lăn bánh, tôi không kiềm chế được mà nhìn ra cửa sổ. Hong vẫn đứng đó, vẫn với dáng vẻ trầm lặng ấy, không bước tới, không gọi tên tôi. Cậu ấy chỉ đứng yên, như thể nếu không di chuyển, thời gian cũng sẽ ngừng lại theo.
Tôi nắm chặt bàn tay mình, siết lấy lớp vải trên đầu gối.
Tại sao cậu không giữ tôi lại?
Câu hỏi ấy vang lên trong đầu tôi, nhưng tôi không có câu trả lời. Có lẽ, Hong luôn hiểu tôi hơn chính tôi hiểu mình. Cậu ấy biết rằng, dù có nói gì đi nữa, tôi vẫn sẽ ra đi. Và nếu đã như vậy, cậu chọn không níu giữ.
Con tàu lao đi nhanh hơn, mang tôi rời khỏi thị trấn, xa dần những con đường quen thuộc, xa khỏi người bạn thân nhất của mình.
Tôi cứ nghĩ rằng một ngày nào đó, khi tôi có tất cả, tôi sẽ quay lại.
Nhưng tôi không biết rằng có những thứ, một khi đã rời đi, sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn nữa.
Những năm tháng trôi qua nhanh chóng. Tôi đã đạt được tất cả những gì mình từng mơ ước. Tôi có một sự nghiệp vững vàng, một tương lai rộng mở với những cơ hội không ngừng đến. Tôi đã sống trong một thành phố xa lạ, nơi mọi thứ đều mới mẻ và đầy thử thách, nơi mà tôi có thể tự do làm những gì mình muốn mà không bị ràng buộc bởi quá khứ.
Nhưng có một điều tôi không ngờ. Hong, cậu ấy vẫn luôn viết thư cho tôi, từng bức thư một, đều đặn như những cơn mưa mùa thu, nhẹ nhàng nhưng không ngừng rơi xuống.
Những bức thư ấy không có gì đặc biệt. Chỉ là những lời kể về thị trấn cũ, về những con đường cũ, về những buổi sáng mưa nơi cậu ấy vẫn ra quán cà phê, về những ký ức mà tôi đã bỏ lại phía sau. Nhưng trong từng câu chữ, tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn lặng lẽ, nỗi nhớ nhung vô hạn mà Hong dành cho tôi.
Cậu ấy không bao giờ oán trách, không bao giờ hỏi tại sao tôi lại rời đi. Chỉ là những dòng thư kể về cuộc sống của cậu ấy, về những điều vẫn đang diễn ra trong thị trấn ấy, những điều tôi đã không còn ở đó để chứng kiến.
Tôi không trả lời.
Mỗi lần đọc những bức thư ấy, tôi cảm thấy một nỗi xót xa trong lòng, nhưng lại không thể để mình quay lại. Tôi không muốn làm tổn thương Hong, nhưng cũng không thể tự mình đối diện với những ký ức cũ. Những ký ức về chúng tôi, về những buổi chiều đi lang thang trên con đường làng nhỏ, về những lần ngồi bên nhau lặng lẽ, chia sẻ những ước mơ và hy vọng.
Mỗi lần cầm bút lên, tôi lại sợ. Sợ rằng nếu mình trả lời, tôi sẽ không đủ dũng khí để tiếp tục con đường mà mình đã chọn. Tôi đã quyết định rời đi vì lý do của riêng mình, vì những ước mơ mà tôi không thể từ bỏ. Và tôi biết, nếu quay lại, tôi sẽ không thể rời đi thêm lần nữa.
Vì thế, tôi để những bức thư nằm im trong ngăn kéo, như một phần của quá khứ mà tôi không thể chạm vào. Những năm tháng xa cách trở thành những khoảng lặng trong cuộc đời tôi—những khoảng lặng mà tôi không bao giờ dám phá vỡ.
Những năm tháng xa cách không chỉ là những bức thư từ Hong mà còn là những con người mới, những cuộc gặp gỡ bất ngờ. Và rồi, tôi gặp cô ấy.
Cô ấy không giống Hong, không có vẻ dịu dàng hay sự thấu hiểu im lặng. Cô ấy là một người phụ nữ đầy nhiệt huyết, mạnh mẽ, luôn nói về những điều mà tôi chưa từng nghĩ tới. Cô ấy thích đi du lịch, khám phá những thành phố mới, và dường như không bao giờ chịu đứng yên một chỗ. Cô ấy là một phần của cuộc sống mà tôi đã tìm kiếm, một thế giới mới mà tôi chưa bao giờ dám mơ tới.
Chúng tôi gặp nhau trong một buổi hội thảo về nghệ thuật, nơi tôi được mời tham dự để chia sẻ về công việc của mình. Cô ấy là một trong những người tham gia, một nữ nghệ sĩ trẻ với đôi mắt sáng và cái nhìn đầy quyết đoán. Chúng tôi trò chuyện về sự nghiệp, về đam mê, về những khó khăn mà mỗi người phải đối mặt khi theo đuổi ước mơ.
Cô ấy không biết tôi đã từng là ai. Cô ấy không biết về thị trấn nhỏ và những ký ức tôi đã bỏ lại phía sau. Cô ấy chỉ biết về tôi trong hiện tại, về người đàn ông đang đứng trước mặt cô, đầy tham vọng và khao khát. Cô ấy không hỏi về quá khứ của tôi, chỉ lắng nghe những gì tôi nói và chia sẻ về những điều cô ấy yêu thích.
Tôi bắt đầu cảm nhận những cảm xúc mà mình đã cố gắng chôn giấu suốt bao năm. Cô ấy không làm tôi quên Hong, nhưng lại khiến tôi cảm thấy một sự tự do lạ lùng, như thể tôi có thể là chính mình mà không bị vướng bận bởi những mối quan hệ cũ.
Chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Không phải vì tôi yêu cô ấy ngay từ lần gặp đầu tiên, mà vì sự tự do trong tình cảm mà cô ấy mang lại. Cô ấy không bao giờ đòi hỏi gì từ tôi, không bao giờ hỏi tôi về quá khứ. Cô ấy chấp nhận tôi như tôi là, với tất cả những vết thương mà tôi vẫn chưa hoàn toàn lành.
Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy điều gì đó giống như tình yêu. Một tình yêu khác biệt, nhưng không kém phần mạnh mẽ. Cô ấy là một người mà tôi có thể nhìn thấy tương lai cùng. Chúng tôi xây dựng một cuộc sống bên nhau, một cuộc sống không có bóng dáng của quá khứ, không có những bức thư hay những ký ức cũ.
Tuy nhiên, dù cho tôi có cố gắng thế nào, những ký ức về Hong vẫn không thể xóa nhòa. Cô ấy có thể là người phụ nữ tôi yêu trong hiện tại, nhưng Hong vẫn là một phần không thể tách rời trong tôi.
Tôi đã chuẩn bị cho ngày trọng đại của mình – ngày tôi sẽ bước vào một cuộc sống mới, một khởi đầu mới. Tôi đã thuyết phục bản thân rằng mình đã sẵn sàng. Cô ấy, người phụ nữ mà tôi đã chọn, đã giúp tôi quên đi quá khứ, quên đi những ngày tháng bên Hong. Mọi thứ đã ổn định, và tôi tin rằng, nếu tôi không bước tiếp, tôi sẽ mãi mãi sống trong một quá khứ không thể quay lại.
Tôi chuẩn bị kết hôn, và tôi nghĩ rằng đó là cách duy nhất để tôi cắt đứt với quá khứ. Tôi tưởng rằng khi mình mặc bộ đồ cưới, khi nhìn thấy cô ấy mỉm cười trong chiếc váy trắng, mọi thứ sẽ trở nên hoàn hảo. Không còn những đêm dài miên man nghĩ về thị trấn nhỏ, không còn những bức thư không gửi, không còn những vết thương cũ nữa.
Nhưng một buổi sáng, khi tôi đang ngồi trong phòng thay đồ, chuẩn bị cho những bước đi cuối cùng, tôi nhận được một tin nhắn.
"Tôi đến."
Đó là tin nhắn từ Hong.
Trái tim tôi đột ngột ngừng đập. Cả không gian như chao đảo. Những câu chữ đơn giản đó, nhưng lại như một tiếng chuông reo vang trong tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào bình tĩnh được.
Hong không hề báo trước sẽ đến. Cậu ấy đã xuất hiện bất ngờ, như một bóng ma từ quá khứ, làm xáo trộn tất cả những gì tôi đã cố gắng xây dựng. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy thế, chỉ biết rằng cảm giác ấy là sự đau đớn không thể tả thành lời.
Tôi đã mong muốn mình có thể quên đi, có thể tiếp tục cuộc sống mà không phải đối diện với những điều chưa kịp giải quyết. Nhưng giờ đây, Hong đã đến. Cậu ấy đứng trước mặt tôi, như những ngày xưa, với ánh mắt im lặng đầy cảm xúc, không nói lời nào, chỉ đứng đó như thể cậu ấy biết tôi đang ở đâu trong cuộc sống này, và cậu ấy vẫn chưa rời đi.
Tôi không biết mình phải làm gì, cảm giác như thể có một bàn tay vô hình siết chặt trái tim tôi. Cậu ấy không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ ở đó. Nhưng tôi lại biết, cậu ấy đã đến vì một lý do.
Tôi nhìn vào mắt Hong, và tôi biết rằng những gì tôi đã cố gắng quên đi suốt bao năm qua giờ lại bùng lên trong tôi, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Những ký ức, những lời hứa chưa được nói ra, tất cả những điều tôi đã cố gắng chôn vùi đều trở về.
Và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình không thể tiếp tục bước đi mà không đối diện với những gì tôi đã bỏ lại phía sau.
Khi tôi bước ra khỏi cánh cửa lớn của hội trường, ánh sáng từ những ngọn đèn chiếu xuống làm cho mọi thứ trở nên lung linh, nhưng trong lòng tôi lại như một khoảng không tĩnh lặng, lạnh lẽo. Tôi đang đứng giữa một đám đông, nhưng lại cảm thấy như mình đang cô độc nhất. Mọi thứ đang diễn ra như một giấc mơ—một giấc mơ mà tôi không còn muốn tiếp tục.
Và rồi, tôi nhìn thấy cậu ấy.
Hong đứng cách xa tôi, giữa làn sóng người, nhưng ánh mắt của chúng tôi đã tìm thấy nhau. Cậu ấy không tiến lại gần, không nói lời nào. Chỉ đứng đó, yên lặng, như những năm tháng chúng tôi đã trải qua. Tôi có thể thấy tất cả trong ánh mắt ấy—những năm tháng đợi chờ, những lời chưa kịp nói, những vết thương mà tôi vô tình để lại cho cậu ấy.
Tôi nhìn cậu ấy, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng tôi không thể di chuyển. Những cảm xúc dồn nén suốt bao lâu qua bỗng dưng ùa về, làm cho tôi nghẹt thở. Cảm giác tiếc nuối, ân hận và đau đớn như những làn sóng vỗ vào bờ, khiến tôi muốn tiến về phía cậu ấy, muốn giải thích, muốn xin lỗi, muốn nói rằng mình không thể quay lại được.
Nhưng rồi tôi dừng lại.
Tôi chỉ đứng đó, nhìn Hong, và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra một điều. Cậu ấy đã có thể chấp nhận tất cả, đã có thể tha thứ cho tôi, mà không cần tôi phải nói lời gì. Cậu ấy đã đứng im lặng, chấp nhận tất cả những gì đã qua, mà không yêu cầu gì thêm.
Tôi không thể quay lại nữa, vì cuộc sống của tôi đã ở một nơi khác, đã có một tương lai khác. Nhưng tôi cũng không thể vứt bỏ quá khứ mà mình đã sống. Cậu ấy vẫn là một phần của tôi, dù chúng tôi không thể quay lại như trước.
Và thế là, tôi chỉ mỉm cười, cúi đầu thật nhẹ, như một lời chào cuối cùng. Một lời chào mà tôi biết sẽ không bao giờ có thể trở lại nữa. Một lời chào mang theo tất cả những gì chưa thể nói ra, những nỗi buồn, và những ký ức đã phai nhạt theo thời gian.
Khi tôi quay lưng bước đi, tôi không nhìn lại. Cậu ấy vẫn đứng đó, nhưng tôi biết, dù có làm gì, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại theo cách mà chúng tôi đã từng có.
Buổi lễ kết thúc, tôi cảm thấy một sự tĩnh lặng khó tả bao trùm lấy mình. Những ngọn đèn vàng mờ dần, âm thanh của tiếng cười và lời chúc mừng đã lặng lẽ rút lui vào trong bóng tối, để lại tôi một mình trong căn phòng rộng lớn. Những thứ tôi từng nghĩ sẽ là niềm hạnh phúc, giờ đây lại chỉ là những thứ phù phiếm, trống rỗng.
Tôi ngồi đó, trong căn phòng tân hôn — nơi mà tôi từng hình dung sẽ là khởi đầu của một cuộc sống mới.
Cô ấy — người mà tôi đã yêu, người tôi đã chọn để bước tiếp cùng. Tôi yêu cô ấy, tôi thật sự yêu, nhưng có một phần trong tôi không thể rũ bỏ được. Cái bóng của Hong vẫn theo tôi, vẫn len lỏi vào những suy nghĩ, những khoảnh khắc tôi sống cùng cô ấy. Tôi không thể ngừng nghĩ về Hong, về những ký ức không thể xóa nhòa.
Cậu ấy không níu kéo tôi khi tôi ra đi, nhưng tôi biết, dù Hong không bao giờ nói ra, cậu ấy vẫn đợi tôi. Và giờ đây, trong chính giây phút này, tôi lại cảm nhận được nỗi đau của cậu ấy, mặc dù tôi đang ở đây.
Mọi thứ trong tôi như xé nát ra. Tôi yêu cô ấy, tôi thực sự muốn có một tương lai với cô ấy, nhưng tôi cũng biết rằng cái quá khứ không thể chối bỏ đó sẽ luôn ở lại trong tôi. Cô ấy xứng đáng được yêu thương trọn vẹn, mà tôi lại không thể chắc chắn mình có thể dành tất cả trái tim cho cô ấy khi mà một phần của tôi mãi thuộc về một người khác.
Tôi không biết Hong đã quay lưng rời đi như thế nào, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra tất cả. Cậu ấy sẽ quay về thị trấn nhỏ mà tôi đã từng bỏ lại, nơi mà giờ đây có thể chỉ còn những vết thương cũ kỹ, những kỷ niệm không thể lành lặn. Hong sẽ tiếp tục sống với những ký ức mà tôi không đủ dũng khí giữ lấy, sẽ tiếp tục tìm cách hàn gắn những vết thương mà tôi đã vô tình gây ra.
Và trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra một điều đau đớn. Không phải người ở lại mới là người đau nhất. Mà là người đã ra đi nhưng không bao giờ thực sự rời khỏi. Những ký ức đó, những tình cảm đó, chúng không thể rũ bỏ, không thể quên đi dù có cách xa đến đâu. Chúng vẫn luôn theo tôi, vẫn luôn đau đớn, dù tôi có cố gắng nắm bắt hạnh phúc mới như thế nào.
Tôi yêu cô ấy, nhưng có những vết thương đã khắc sâu vào trái tim, mà có thể mãi không bao giờ lành lại.
Tôi không thể quay lại với Hong, không thể sửa chữa những gì đã xảy ra. Nhưng tôi biết rằng, trong suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ có thể quên được cậu ấy. Cậu ấy sẽ mãi là một phần của tôi, dù tôi có cố gắng che giấu đến đâu.
Và như vậy, trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo, tôi chỉ còn lại một mình với nỗi đau không thể xóa nhòa, với sự thật rằng dù tôi đã đi, nhưng trái tim tôi vẫn vấn vương về nơi đó, nơi có người tôi đã bỏ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro