Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Cuối cùng cậu cũng hiểu được rằng người không thường xuyên nổi giận là người đáng sợ nhất khi nổi giận, người thường dịu dàng và ân cần có thể rất... rất... khi Jeno dịu dàng, anh sẽ không bao giờ nói ra điều đó. Kiểu người này khi khó chịu, sẽ từ samoyed biến thành sói.

Jisung cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, muốn rời khỏi giường đi tắm, nhưng vừa đứng dậy, chân cậu đã mềm nhũn và ngã xuống giường.

“Em đi tắm sao?” Jeno dừng việc đang làm, vội vàng đi tới giúp đỡ.

Jisung nói "Vâng" và đặt tay lên vai Jeno. Đây là lần đầu tiên sau khi làm tình mà chân tay cậu yếu ớt như vậy, khi Jeno phát hiện ra, anh cũng không cười nhạo mà chỉ để cậu nằm thêm một lát.

“Anh giúp em rửa sạch nhé?” Jeno đỡ Jisung vào phòng tắm, cảm thấy mình có thể vẫn chưa đứng vững nên cậu ôm eo anh.

"Em... em muốn tự mình làm." Jisung xấu hổ quay lưng lại với Jeno, một tay bám vào tường để ngăn đôi chân của mình lại yếu đi.

"Lần trước không phải em nói sau làm xong bụng sẽ khó chịu sao? Hình như là vì chưa làm sạch... Anh giúp em làm nhé?" Jeno nhìn Jisung với bộ dáng như sắp sửa ngã xuống, đặt tay lên eo cậu, hôn lên bờ vai của cậu.

“Anh đang làm gì đó?” Nhìn bộ dáng vô hại của Jeno, Jisung có ảo giác mình đang phản ứng thái quá.

"Muốn anh nói cho em biết không?” Jeno không cười nhìn Jisung, nhưng tai lại đỏ bừng. Jisung ý thức được rằng Jeno đang nói về cái gì, vội vàng tiến lên một bước, tránh xa anh ra quay đầu giả vờ nhìn vào tường: “Không, em có thể tự mình làm được.”

"Em định làm gì thế? Đừng lo lắng, anh sẽ không làm nữa đâu." Jeno nói, vòng tay qua eo Jisung lần nữa và nghịch tóc của cậu

Jisung thấy Jeno cũng không cởi quần áo, chắc là thật sự muốn giúp đỡ, kỳ thực cậu cũng không biết mình định làm gì, có nên để cho anh làm không? Nghĩ nghĩ, cậu ngoan ngoãn xoay người, nghe Jeno nói, ôm lấy anh.

Mặc dù Jeno sẽ làm những điều tương tự trong màn dạo đầu, nhưng bây giờ cậu không biết tại sao mình lại xấu hổ đến vậy, nhất là khi ngón tay của Jeno thỉnh thoảng chạm vào nơi nhạy cảm đó, dù Jisung không muốn nhưng cậu vẫn có phản ứng. .

"Anh...Anh Jeno..." Jisung lúng túng vỗ lưng Jeno, cứng người không dám cử động, thậm chí còn nói kính ngữ, sợ Jeno sẽ nhận ra sự thay đổi trên cơ thể mình.

“Suỵt, kiên nhẫn thêm chút nữa.” Jeno biết Jisung có phản ứng, trầm ngâm điều chỉnh vòi hoa sen, hy vọng có thể che đậy phần nào sự xấu hổ của mình.

Jisung gần như nín thở chờ Jeno nói xong, cậu thở phào nhẹ nhõm khi cảm thấy ngón tay anh rút lại. Jeno quay đầu hôn Jisung, thấy hai má cậu đỏ bừng như trái đào, anh hôn lên môi cậu một cách say đắm.

“Em có muốn giúp không?” Jeno nhẹ nhàng chạm vào bộ phận nhạy cảm của Jisung, hài lòng khi nghe cậu từ chối bằng giọng nói mềm mại như mật.

"Vậy em muốn tự mình làm sao?" Jeno nhìn Jisung, cậu gật đầu, sau đó cậu liền lập tức hiểu được ý tứ của cái gật đầu, đỏ mặt lắc đầu, cuối cùng tỏ vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng nói "Vâng" và đẩy anh ra. Jeno rất vui vì có một người đáng yêu như vậy lại là của mình, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy mãn nguyện.

Lần này, Jeno không còn quan tâm đến sự từ chối của Jisung nữa mà hôn từ cổ, ngực đến bụng dưới của cậu, cuối cùng hôn lên bộ phận hơi nhô lên của cậu.

"Ah... không, không được, quá bẩn..." Jisung dựa vào tường, dùng hai tay đẩy đầu Jeno ra, nhưng sau khi thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt hung dữ, cậu lại run rẩy. Bộ phận nhạy cảm được cái miệng nóng ẩm của anh bao bọc, cảm giác vô cùng kì lạ. Ngón tay cậu luồn vào tóc Jeno, như muốn đẩy anh ra, nhưng cũng như cầu xin anh đừng rời đi.

Nước đọng trên người khiến dục vọng của cậu tăng lên từng chút một, Jisung dần dần từ chống cự chuyển sang cầu khẩn, cuối cùng gần như khụy xuống đất, tựa vào vai Jeno. Cậu không biết mình ra khỏi phòng tắm bằng cách nào.

Jisung nằm trên chiếc giường sạch sẽ ấm áp, hài lòng nghiêng người nhìn Jeno tỉ mỉ dọn dẹp, có lẽ vì cậu quá mệt nên đã ngủ quên. Cậu biết Jeno có tình cảm với mình, nhưng những gì Haechan nói quá đúng, cậu đã hiểu lầm mà không suy nghĩ kỹ, cậu sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa.

Đường nét khuôn mặt của Jeno vẫn hoàn hảo như tượng, cậu rất thích. Nghĩ nghĩ, cậu lặng lẽ vươn ngón tay gãi một cái, thấy Jeno không có phản ứng, cậu tựa đầu vào ngực anh, mỉm cười đắc ý. Cậu đã muốn thử từ lâu nhưng mỗi lần nhìn Jeno lại cảm thấy xấu hổ. Vừa đúng lúc này. Sáng mai cậu vẫn có thể nói rằng mình đang mộng du. Tuyệt vời!

Một lúc sau, khi cậu đã thoải mái đến mức sắp chìm vào giấc ngủ, cậu cảm nhận được vòng tay ấm áp và rắn chắc của Jeno ôm lấy vai mình.

Đáng ghét! Lee Jeno lại không ngủ nữa sao? Jisung nhắm chặt mắt, hai má nóng bừng, nói gì cũng không thể mở mắt ra được, lần sau sẽ không bị lừa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro