Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Thời gian

Thời gian tàn nhẫn lắm, nó làm héo tàn mọi thứ, nó cướp đi sinh mạng của con người. Thời gian cứ trôi đi, cứ đi mãi, đi mãi dù người ta có van xin nó dừng lại, có bảo nó đừng đi. Người ta đưa nó tiền, đưa nó bạc, cho nó tất thảy những thứ quý giá trên đời, nhưng, nó vẫn tiếp tục đi.

Thời gian như dừng lại khi ta vui, nhưng khi mở mắt ra, thời gian đã trôi qua rồi. Rong rêu đã mọc bao phủ toàn bộ phiến đá, cây cỏ cũng trở nên um tùm hơn. Hóa ra vẫn chỉ là hồi ức. Nhưng khi ta buồn, thời gian trôi nhanh hơn nhiều.

Thời gian quý giá lắm. Khi bị đuối nước, nạn nhân sau khi được đưa lên bờ, thì bốn phút đầu là thời gian vàng để cứu nạn nhân. Khi bị bắt cóc, trong hai mươi bốn giờ đầu cần tìm được nạn nhân, vì khi hoảng loạn cơ thể sẽ dễ mất nước nhanh hơn, xét đến nhiều yếu tố khác...

Khi có một vụ án mạng xảy ra, những giây phút đầu tiên sau vụ sát hại là khoảng thời gian vàng để bắt kẻ thủ ác. Còn khi vụ án đã khép lại, bị treo và những tập hồ sơ bị đưa vào kho lưu trữ án lưu, bị phủ đầy bụi và không được động tới, bị bỏ xó trong hàng chục năm... việc tìm ra hung thủ là vô cùng khó xảy ra.

Đó mới thấy thời gian quan trọng ra sao, mới lại càng thấy nó tàn nhẫn thế nào. Thời gian để lại cho ta những vết thương, những vết cắt sâu hoắm không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó để lại cho ta những vết cắt rỉ máu, để lại cho ta những nỗi đau âm ỉ từ bên trong, những ký ức đẹp đẽ tới mức ám ảnh.

Thời gian lướt qua, nó chứng kiến hàng ngàn cuộc đời, nó chứng kiến hàng tỉ cuộc sống khác nhau, ngắm nhìn các triều đại cứ thau nhau sụp đổ rồi trỗi dậy, nhìn thấy hàng ngàn những cuộc tra tấn, chém giết đẫm máu.

Thời gian chứng kiến những cuộc đời khổ đau, những ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, những cái xác thẫm máu, không nguyên vẹn, những đôi mắt vô hồn. Nó chứng kiến những khoảnh khắc ngọt ngào đến đẹp đẽ, rồi đến sự phản bội, sự đau xót, sự thao túng, sự ác độc, giả tạo và hai mặt của con người.

Thời gian chứng kiến tất cả các điều đó, chứng kiến mọi lời nói dối, mọi cạm bẫy. Nó chứng kiến tất thảy những tội ác của loài người, chứng kiến tất thảy những thứ mà nếu một người chứng kiến, chắc chắn sẽ không thể chịu được mà điên loạn.

Có lẽ vì vậy mà thời gian mới trở nên tàn nhẫn, vô cảm đến vậy. Có lẽ vì thế mà nó không thương xót con người ta mà tiếp tục lướt qua, tiếp tục để lại những vết hằn vô hình, tiếp tục cướp đi của ta những người thân quý.

Và người, người cũng là một trong những người thân quý bị cướp mất khỏi tôi. Tình cảm ngọt ngào đến thật đột ngột, thế nhưng nó lại nồng nàn không chịu buông tha. Người đến với tôi vào một ngày mùa thu, một ngày thu mát mẻ, một ngày thu với những tán cây thay sắc, một ngày thu thật trong lành biết bao.

Rồi người rời đi, lại rời đi một cách đột ngột như khi người đến. Những chiếc lá còn sót lại từ buổi thu xưa giờ chẳng còn, một mùa đông lạnh giá như băng tới, một mùa đông với cây cành khẳng khiu. Để đến khi xuân đến, hoa mới bừng sắc, trái ngược hoàn toàn với trái tim vỡ vụn, băng giá của ai đó.

Mái tóc người trắng nhu cơn tuyết đầu mùa. Làn da trắng sứ tụa nhung lụa mềm mại. Đôi mắt xanh thiên thanh tựa như chứa cả bầu trời, sáng ngời như nắng trên đại dương xanh. Đôi mắt ấy hút hồn, một cái liếc cũng như món quà của thượng đế, một ánh nhìn vào là phúc, là cơ hội ngàn vàng mà thần linh ban cho.

Người là hoàn hảo trong hoàn hảo, là kiệt tác của kiệt tác, là vị thánh xinh đẹp mà tôi không dám mơ tới. Người chạm ngưỡng thần tiên, là vị thần mà vạn vật không sánh bằng.

Mỗi một năm trôi qua là một năm ta đến gần hơn với cái chết, mỗi một ngày trôi qua là một ngày con người đến gần hơn với sự diệt vong và mỗi một giây trôi qua... lại là một giây tôi đến gần hơn với cái ngày mà tôi ngừng tồn tại.

Tôi đang thở không có nghĩa là tôi đang sống, ấy chỉ là một hoạt động mà cơ thể tôi liên tục duy trì để tránh cái chết chắc chắn sẽ đến. Tôi đang chạy không có nghĩa là tôi đang sống, tôi chỉ đang trì hoãn điều sẽ đến mà thôi. Tôi chỉ đang tồn tại, chứ không sống.

Tôi chỉ đang chạy trốn khỏi sự kết thúc, chứ không phải tồn tại. Suy cho cùng, vẫn chỉ là đang chạy trốn, tôi chỉ đang chạy trốn khỏi bóng tối vĩnh hằng, thứ bóng tối sẽ bao trùm lấy tôi khi ta nhìn thấy chân trời.

Còn người là ánh sang, người là thứ ánh sang kéo tôi ra khỏi bóng tối, người là vị cứu tinh, là người đã giữ tôi lại khỏi việc tiếp tục chạy trốn. Chạy trốn khỏi gì? Chạy trốn khỏi hiện thực, chạy trốn khỏi cái cuộc sống tàn khốc này. Tôi không tồn tại, tôi chỉ đang chạy trốn. Thứ bóng tối vĩnh hằng đe dọa sẽ bao trùm lấy tôi khi tôi đến được chân trời, thứ bóng tối mà tôi hằng mong ước, giờ lại là thứ tôi ghét nhất.

Vì nó đã cướp lấy người, tôi muốn gặp người, nhưng tôi không thể. Tôi muốn nhắm mắt lại và bảo với người rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Tôi muốn níu giữ lại khoảng khắc người còn tồn tại, đóng băng lại khoảnh khắc người còn là của tôi. Nhưng thời gian tàn nhẫn lắm, nó cứ lướt đi không dừng lại, không để tôi tận hường khoảng thời gian với người.

Tôi ước gì ký ức như một thước phim, dù việc xem lại những thước phim ấy sẽ chẳng tuyệt bằng việc được trải nghiệm thật. Một thước dài vô tận để tôi có thể tua đi tua lại và xem lại cái khoảnh khắc người và ta cùng sánh bước bên nhau. Khoảnh khắc khi cả hai ta còn trẻ, khi chúng ta vẫn chưa còn phải lo nghĩ gì. Nhìn lại bóng hình tôi để mất vài năm trước...

Tình yêu là một loại vết thương mà đến cả thời gian cũng không thể chữa lành. Tình yêu là một loại thuốc độc ngọt ngào tới mức, dù cơ thể ta đang đau đớn, trái tim ta đang kêu gào thảm thiết, dù cho ta đang bị ăn mòn vì nó, ta chỉ... không thể dừng lại. Vì nó quá ngon, nó quá mê muội, vị ngọt ngào của nó hoàn toàn làm lu mờ đi cái sự đắng ngắt của nó, hoàn toàn che đậy đi sự đau đớn nó gây ra.

Đó là tình yêu, đó là thời gian, đó là thứ thuốc độc ngọt ngào nhưng nguy hiểm. Đó là thứ độc dược không có thuốc giải. Thời gian thật tàn nhẫn, tình yêu thật tàn nhẫn...và người cũng vậy.

Mỗi một năm trôi qua là một năm ta đến gần hơn với cái chết. Mỗi một ngày trôi qua là một ngày con người đến gần hơn với sự diệt vong. Và mỗi một giây trôi qua là một giây tôi đến gần hơn với cái ngày mà tôi dừng việc chạy trốn... ngừng chạy để đối mặt với hiện thực, ngừng chạy để ngắm nhìn chân trời, ngừng chạy để nhận ra tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu điều và ngừng chạy để gặp người...

Tôi sẽ gặp lại người nơi cuối chân trời, tôi sẽ gặp lại người khi tôi dừng việc chạy trốn, tôi sẽ gặp lại người khi tôi đủ can đảm, tôi sẽ gặp lại người khi thuốc độc không còn là thuốc độc nữa, mà trở thành sự cứu rỗi.

Tôi sẽ gặp lại người vào một ngày thu mát như lần đầu người đến với tôi... mỗi một giây trôi qua, lại là một giây mà tôi đến gần hơn với cái ngày mà tôi gặp lại người... cái ngày mà tôi, chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro