# 52 : Lời giã biệt chốn an nhiên
" Này , mày sao thế ? "
" Bình thường ,ổn mà ! "
....
Mỗi một con người đều mang trong mình một suy nghĩ rất riêng, họ cũng thật nhiều nhân cách, thật nhiều cảm xúc bất chợt.
Đôi khi chúng ta đã quá sai lầm khi nhìn bề ngoài để đánh giá một con người
Không phải cứ họ cười , họ sẽ hạnh phúc
Không phải cứ họ cười, là họ buông cho qua chuyện
Không phải cứ họ cười, thì họ đã chấp nhận sự cười cợt của bạn
Không phải cứ nhe răng , mỉm miệng là vui vẻ
Mà đôi khi
Cười ....
Vốn dĩ là lớp mặt nạ che đi nhân cách thật nhất của một ai đó
Và khóc cũng như thế ...
Vô số người cho rằng khóc là yếu đuối
Là bởi quá đau khổ
Bởi quá áp lực
Nhưng thực chất con người ta sẽ không dễ dàng rơi nước mắt trước những người xung quanh vì những lý do nhỏ bé ấy đâu
Họ đơn giản muốn khóc khi những lời trong lòng từ lâu chẳng thể thốt nên và khi ......
Họ vô tình bị hạt bụi bay vào mắt hay chăng ?
Khóc và cười luôn là hai cảm xúc đối lập của vòng xoay của những tình cảm
Nó khiến người ta thay đổi liên tục theo nhất quán ở một thời khắc và rồi bị nó vây quanh mịt mù không lối ra
Tình cảm , xúc cảm , luôn là những thứ đầu tiên chi phối chúng ta trong bất kì việc gì
Dù là học hành....
Dù là làm ăn....
Dù là trong những mối quan hệ người với người....
Trong tình yêu và cả một tình bạn nữa !
Nên suy cho cùng, bất kể bạn có làm gì đi nữa...
Ngay từ khi bước chân đầu tiên hãy đứng đó mà khóc....
Bao nhiêu cũng được...
Miễn là đến chốn ăn nhiên cuối cùng phải mỉm cười thật tươi ...
Thế mới tuyệt biết bao !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro