người lớn của em - O2
nói là làm. sáng sớm ngày hôm đó anh min yoongi ăn diện đẹp đẽ tay xách vali đứng trước cửa chờ em jungkook xuất hiện. em jungkook là em jungkook cũng hào hứng đi chơi lắm chứ, bận cái áo bận cái quần sao mà quá ư là hợp gu anh yoongi tới mức anh chỉ muốn lái xe chở em tới cục đăng ký kết hôn luôn chứ du lịch gì tầm này. nhưng thôi đầu năm nay làm gì cũng phải theo trình tự, không được nhảy cóc lẹ như thế dù anh min yoongi ngay từ ngày đầu gặp là đã đặt sẵn tên con của cả hai rồi. anh min yoongi cũng đủ ga lăng khi giúp em bỏ vali lên xe, còn mở cửa xe cho em nữa nhưng mà trong mắt em jungkook lại thành buồn cười í, tại em còn cao to hơn anh nữa, không phải mấy cái này là em nên làm cho anh hả.
ừ thì anh yoongi mải nghĩ xem nên đặt tên gì cho con, còn em jungkook thì mải nghĩ xem vị trí trên dưới của cả hai trong cái mối quan hệ này..
"tí nữa tới nơi anh đưa em tới khách sạn trước nha rồi anh lại lái xe về nhà ba mẹ."
"ơ sao em lại ở khách sạn? nhà anh không có phòng cho khách ạ?"
em jungkook còn lên hẳn một bản kế hoạch làm thân với ba mẹ họ min trong vòng một tuần cơ mà nay anh min yoongi lại kí gửi em ở khách sạn là thế nào đây.
"có, nhưng mà.."
"anh đừng lo! em không ở chùa đâu, tính giá như khách sạn luôn."
jeon jungkook là jeon jungkook sinh viên đại học nhưng giàu nứt đố đổ vách, dăm ba đồng tiền phòng không đáng để jeon jungkook đây bận tâm. tiền bao nuôi min yoongi em jeon jungkook cũng đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
"ai lại muốn lấy tiền em chứ. anh chỉ sợ em ở chung với ba mẹ anh không được thoải mái, dù gì thì em cũng đi du lịch mà."
"ai nói em không thoải mái hả? thoải mái quá luôn á chứ."
anh min yoongi thấy em vừa nói vừa cười khoe hai cái răng thỏ thì cũng yên tâm, không kí gửi em ở khách sạn nữa mà đóng gói gửi em về hẳn nhà mình luôn.
"vậy thì em về nhà nghỉ ngơi một xíu rồi chiều tối anh dắt em đi ăn lòng nướng."
em jeon jungkook thấy mình sắp được ăn lòng nướng trứ danh trong mơ ước thì hai mắt lại long lanh long lanh. lòng nướng quê anh đã ngon tuyệt rồi mà còn do chính tay anh nướng cho thì lại tuyệt hơn chứ sao!
dọc đường đi em jungkook nói rất nhiều, những câu chuyện lặt vặt diễn ra trong cuộc sống thường ngày của em, còn anh min yoongi thì tập trung lái xe, nhưng lại rất chăm phản ứng với lời em nói. anh ít trả lời, nhưng lại hay cười, hay gật đầu theo từng lời em nói như muốn cho em biết là, ừ anh vẫn đang nghe em nói, vẫn đang tập trung vào em.
trước giờ anh min yoongi vẫn luôn ngại lái xe suốt ba tiếng đồng hồ để về daegu, anh thường đi ktx hơn vì nó nhanh hơn mà anh cũng tranh thủ ngủ được mấy giấc. nhưng mà nay có em jungkook ở bên, ba tiếng đối với anh chưa bao giờ lại trôi qua nhanh đến thế. ngỡ đâu mới lên xe ngồi ba phút trước, ba phút sau đã vút thẳng tới trước cửa nhà ba má min mất rổi.
"con chào hai bác ạ!"
ba má min đã đứng trước cửa nhà chờ sẵn, thấy có một cậu trai trông xinh xắn ngoan hiền bước xuống từ xe của thằng con út thì đôi mắt ba má min còn long lanh hơn anh jungkook khi nãy. nỗi lòng nhị vị phụ huynh mấy ai thấu khi mà thằng con trời đánh ế chỏng chơ gần ba chục năm nay cuối cùng cũng chịu dắt người yêu về ra mắt ba má rồi.
"trời ơi ai lại gọi là hai bác, gọi ba má mau lên."
"min yoongi đâu ra xách vali cho con rể tao coi."
mắt anh yoongi lúc này to cũng không kém em jungkook. hai người nhìn nhau mắt chớp chớp, mà ba má min cũng nhìn hai người mắt chớp chớp. hai nỗi tâm tình khác nhau mấy ai chịu hiểu ai.
anh min yoongi còn đang trầy trật tìm cách dắt em jungkook về làm rể nhà họ min, mà nay ba má anh thậm chí còn không chịu nghe ngóng gì đã ghi hẳn tên em jungkook vào sổ hộ khẩu.
"ơ hai bác hiểu lầm rồi-"
"vào nhà lẹ đi đứng ngoài này đen hết con ơi!"
ừ thì đi tránh nắng cái đã, giải thích sau cũng được.
-
nhưng mà cuối cùng thì em jungkook cũng chẳng giải thích được gì cả. mẹ min truyền cho anh min yoongi vẻ ngoài của mình, còn cái tính cách thì lại trôi tuột đi đâu không biết. anh min yoongi ít nói bao nhiêu, mẹ min lại nhiệt tình thân thiện bấy nhiêu. em jungkook lúc đầu còn sợ không biết làm thế nào để bắt chuyện với ba má min nhưng mà mẹ min lại nhiệt tình hơn mong đợi, kéo em ngồi nói chuyện suốt tận một tiếng đồng hồ, quăng anh min yoongi ở trong bếp nấu ăn một mình. ba min thì lại ít nói y hệt anh min yoongi, vẻ ngoài ba trông hơi dữ, nhưng lại khá hiền hòa. ba không nói nhiều, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, lâu lâu lại chêm thêm vào câu giỏi quá, ngoan quá, min yoongi chọn người yêu được quá.
ừ thì đó nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ toàn chuyện đâu đâu, còn chuyện quan trọng nhất là giải thích rằng em và anh min yoongi chưa nên cơm nên cháo gì cả thì lại bị quẳng đi đâu đâu chẳng ai nhớ tới.
anh min yoongi bị đá đít đi nấu ăn một mình cũng tủi thân lắm, nhưng mà vẫn nấu ra được một bữa cơm thật ngon dỗ dành được cái bụng đói meo của em jungkook. cũng không biết là anh yoongi cố tình diễn cho ba má min xem hay là thật lòng mà cứ gắp đồ ăn cho em jungkook mãi. em jungkook ăn cũng ngon miệng mà ba má min nhìn cũng ngon mắt.
thằng con ba chục năm trời không ai rước cuối cùng cũng đã tu thành chính quả rồi.
ăn uống no say thì ba má min lại đá hai người lên phòng nghỉ ngơi. lúc đầu anh min yoongi có bảo là em jungkook sẽ ở khách sạn nhưng mà mẹ min vẫn kĩ lưỡng dọn dẹp phòng cho khách trước để lỡ có gì còn có chỗ cho em jungkook nghỉ ngơi. cũng nhờ mẹ min suy nghĩ thấu đáo mà em jungkook được đi nghỉ ngơi luôn chứ không phải dọn dẹp phòng gì nữa.
"em nghỉ ngơi đi nha, tí nữa anh lại gọi em mình đi ăn."
"dạ vâng!"
em jungkook nói một tiếng dạ đến mượt lòng anh min yoongi. phải biết là nhìn em jungkook ngoan lắm xinh lắm, không có ba má min dồn dập thúc đẩy như vậy thì anh cũng muốn mau mau dắt em về nhà.
ngoan như thế xinh như thế ai cũng không được sở hữu hết, một tiếng dạ đó là để cho anh nghe.
nói nghỉ ngơi chứ em jungkook về phòng rồi thì cũng chỉ nằm trên giường, tay cầm điện thoại kiếm cách cưa đổ trai daegu. nào là phải cùng người ta đi ăn bánh gạo, phải nướng lòng cho người ta ăn. ơ nhưng mà cái này thì không được, em còn đang chờ người ta nướng cho ăn mà. bỏ bỏ nha.
nằm mò mãi suốt ba chục phút hơn mà chẳng được một cái ý kiến nào hay cả, thế nên là em jungkook quyết định sẽ tự đi theo con đường của mình vậy. tự tìm cách làm cho cái anh min yoongi kia rơi vào cái bẫy mang tên jeon jungkook này.
"em ơi dậy chưa, mình đi ăn thôi."
hai tiếng em ơi của anh min yoongi đánh thẳng vào lòng em jungkook, này anh gì kia ơi mình còn chưa yêu đương gì mà anh gọi em ơi ngọt sớt như thế kia là ý gì đây. nói chứ anh cứ gọi tiếp cũng được vì em jungkook cũng thích lắm.
"đi thôi đi thôi!"
-
anh min yoongi là phường phẫn nộ với chế độ tư bản bóc lột sức người lao động, nhưng thật ra lại là phường túi dày tiền nhiều không đếm nổi. thế nên là cũng chẳng keo kiệt gì với em jungkook mà gọi hẳn một bàn đồ nướng nào thịt nào lòng nào trứng hấp nào cả mỳ lạnh ê chề. em jungkook nhìn là em jungkook thích lắm, ai tên jungkook mà lại không thích đồ ăn chứ. trong lòng em lại tự động cộng cho anh min yoongi thêm nhiều điểm yêu thích.
"ù quao ngon thiệt anh ơi."
"anh nói xạo em làm gì."
anh min yoongi nhìn em jeon jungkook hai mắt cong thành vầng trăng khuyết nhom nhom nhai thịt mà cũng no lây. cưới em jungkook về rồi thì khéo anh giảm được một đống cân, nấu cho em ăn nhìn em ăn là đủ no đủ hạnh phúc rồi ai lại thèm cơm nước gì nữa.
rồi anh no mắt mà chết đói luôn.
"để mốt anh dắt anh đi busan tắm biển ăn hải sản nha."
ngắm em cởi trần nữa. anh min yoongi tự thêm trong lòng.
"được luôn."
bàn ăn nhiều đồ như thế mà hai người vẫn xử được sạch láng, em jungkook được ăn là thỏa mãn hết sức, ăn xong cứ cười hì hì nhìn anh min yoongi mãi. sao mà càng nhìn em lại thấy anh yoongi quen quen sao á. cứ giông giống ai.
trông giống bồ em.
anh min yoongi nào đâu biết được suy nghĩ đó của em jungkook, vì anh còn mãi bận tính tiền đây này. cái ví dày nay mỏng đi được chút xíu, nhưng mà anh vẫn vui lòng lắm vì không phải ai cũng có được vinh dự đãi trai đẹp đáng yêu xinh xắn đi ăn như anh đâu.
tính tiền xong anh min yoongi lại quay sang hỏi em có muốn đi đâu tiếp không. thật ra anh cũng chẳng rõ ở daegu có gì vui, hồi còn đi học thì mãi chơi bóng rổ thôi, sau này đậu đại học rồi thì lại lên seoul nên nói anh là người daegu chứ thật anh còn chẳng biết daegu có chỗ nào lý tưởng để đi hẹn hò.
"anh cứ lái xe chở em đi dạo vòng vòng là được rồi. trời nóng lắm em thích ngồi máy lạnh xe hơi."
anh min yoongi cũng chẳng tiếc gì mấy đồng tiền xăng, thế là lại mở cửa xe cho em jungkook lên xe rồi đề máy chở em đi đây đi đó ngắm đường phố daegu.
nghĩ tới nơi thành phố này đã từng gắn bó suốt mười mấy hai mươi năm trời với anh min yoongi, em jungkook lại ước gì mình tới sớm hơn một chút, muốn tham dự một chút vào quá khứ của anh, muốn ngắm nhìn anh min yoongi lúc còn nông nổi, bồng bột.
min yoongi bây giờ là min yoongi trưởng thành, là một người lớn đích thực. dù anh có bất mãn, có muốn chui vào lại bụng mẹ, có đang u mê em jungkook quên cả lối về nhưng mà về phương diện làm người lớn thì anh lại làm rất tốt. công việc ổn định, nhà cửa xe cộ có đủ, trưởng thành và trầm ổn. em jungkook thích một anh min yoongi như thế, nhưng em cũng muốn được biết xem để có được một min yoongi như bây giờ, min yoongi trong quá khứ đã phải trải qua điều gì.
"anh kể em nghe về anh của daegu đi."
"anh của daegu?"
"em chỉ mới biết anh của seoul thôi, còn anh của daegu thì em lại chẳng biết tí gì cả."
anh min yoongi vui chết đi được khi biết em tò mò về mình của ngày xưa, thế nên anh cũng chẳng ngại bới móc quá khứ kia, dù cho nó đã phủi bụi kết vảy, anh cũng muốn khơi ra lại mà kể cho em nghe.
"min yoongi của daegu là một min yoongi cứng đầu. vì thích bóng rổ quá nên đã chấp nhận chống đối ba má mà thi vô trường đại học thể thao. nhuộm tóc xăm hình xỏ khuyên, anh đều làm hết rồi chỉ để muốn chứng minh bản thân mình."
"anh có hình xăm hả?"
"ừ anh có một cái ngay bắp tay này."
em jungkook nghe thế cũng không kiềm được tò mò mà vạch tay áo của anh lên xem, không hơn không kém ở ngay phần bắp tay anh có xăm một hình trái bóng rổ. không tô vẽ màu mè, chỉ bằng một hình xăm trắng đen cũng chứng minh đủ nhiệt huyết của anh với bóng rổ.
"ngầu thiệt nha. nhưng mà sao bây giờ anh không chơi bóng rổ nữa?"
"hồi đại học lúc đi giao hàng kiếm tiền thì anh bị tai nạn, từ đó là đã không đụng vô banh bóng gì nữa rồi. sau đó thì anh không theo thể thao nữa, thi lại vào đại học kinh tế rồi ngona ngoãn đi theo ý muốn của ba má."
"anh có tiếc không?"
"ai lại không tiếc. nhưng mà không theo thể thao nữa anh lại thấy thanh thản. quãng thời gian anh chơi bóng rổ thật sự anh đã hạnh phúc lắm, nhưng anh cũng mang theo áy náy vì không liên lạc với gia đình. sau này khi anh ở bệnh viện trị thương, mẹ có nắm tay anh mà nói là dù cho anh có làm gì có là ai đi chăng nữa thì anh vẫn là con của mẹ, vẫn là người nhà họ min, có chuyện gì thì anh vẫn còn gia đình ở bên. anh chợt nhận ra là mình khi bồng bột đó chẳng khác gì một đứa trẻ làm mình làm mẩy vì không có được món đồ chơi mà mình thích, trẻ con đến buồn cười. bây giờ dù không theo thể thao chuyên nghiệp, nhưng lâu lâu anh vẫn có thể chơi được vào trận bóng ngắn, cũng không tới mức không chạm được vào bóng."
"em cũng vậy."
"ý em là?"
em jungkook lúc đầu vừa mải ngắm đường phố vừa nghe anh min yoongi kể chuyện, nhưng dần dà sự chú ý của em lại đặt hết lên người anh. em nhìn anh nói, thu hết biểu cảm của anh vào tầm mắt. từ tiếc nuối cho tới hối hận rồi lại nhẹ nhõm, cuối cùng là lại phì cười vì nhớ lại một thời bồng bột của mình. em chợt nhận ra bên trong min yoongi lại chẳng hề trầm ổn như những gì mà anh thể hiện. nghe kể thì đơn giản như thế, ai mà biết được lúc lén ba má đi thi đại học một mình anh đã cô đơn đến mức nào, ai mà biết được lúc bị tai nạn kia anh đã đau đớn đến ra sao. dù cho là chuyện ra qua rồi, em vẫn muốn an ủi anh.
"ý em là, dù cho anh có làm gì có là ai đi chăng nữa thì anh vẫn là min yoongi, vẫn là người kể chuyện cho em nghe nấu ăn cho em ăn, có chuyện gì thì anh vẫn còn gia đình ở bên, và còn có em nữa."
"jungkook.."
anh min yoongi không tin được mà nhìn anh jungkook. rồi anh cũng chẳng còn tâm trí nào để lái xe nữa, nhanh chóng kiếm một cái vỉa hè nào đó rồi tấp lẹ vào, anh muốn nghiêm túc mà nói chuyện với em.
"em không muốn để ba mẹ anh hiểu lầm nữa. thay vì giải thích, anh nghĩ sao về việc thuận theo lời ba mẹ mà làm bạn trai của em?"
em jungkook là em jungkook cười xinh nhìn anh min yoongi. vốn dĩ em cũng không muốn nhanh chóng mà xác định mối quan hệ như vậy, nhưng nghe anh min yoongi nói chuyện, em chợt nhận ra là em muốn ở bên người đàn ông này, muốn an ủi phần quá khứ đã qua kia của anh và muốn bầu bạn với cả sau này của anh.
"không phải anh mới nên là người nói ra câu này sao?"
"anh chậm hơn em rồi đó, vậy nên mối quan hệ này là em làm chủ."
"nhưng mà anh vẫn chưa đồng ý?"
"vậy thì anh mau đồng ý đi. jeon jungkook này bận rộn lắm chỉ cho anh một giây để đồng ý thôi đó."
còn không phải là cho một giây để trả lời mà là cho một giây để đồng ý. anh min yoongi bật cười vì cậu bạn trai "gia trưởng", nhưng mà anh cũng yêu chết cái tính này của em nên anh cũng chẳng phàn nàn gì. đồng ý thì đồng ý thôi, dù gì thì nhà họ min cũng lời chán khi cưới được một cậu con rể ngon ăn như thế này về nhà.
"anh đồng ý. vậy jeon jungkook có đồng ý làm bạn trai anh không?"
"nếu anh đồng ý sau này chỉ nấu cơm cho em ăn thì em sẽ đồng ý."
"này, anh đã đồng ý với em vô điều kiện rồi mà sao giờ em lại ra điều kiện với anh chứ."
"ai bảo anh đánh mất quyền lợi của mình."
"rồi rồi được thôi, dù gì cũng chẳng có ai để anh nấu cơm cho ăn mà."
ba má min ở nhà nước mắt lưng tròng.
"thể thì em cũng đồng ý làm bạn trai anh."
em jungkook nắm lấy tay anh, cười thật xinh mà nhìn anh rồi nhanh chóng chóc một cái hôn lên môi anh. sau đó lại làm như chứ có gì mà giục anh mau lái xe đi coi chừng cảnh sát tới bắt tội đậu xe trái phép bây giờ. anh min yoongi chỉ biết cười khổ mà khởi động xe, lái xe bằng một tay vì một tay kia bị em jungkook nắm mất tiêu rồi.
giữa những ngày tháng mải mê làm người lớn, anh min yoongi may mắn gặp được em. gặp em rồi thì anh vẫn là người lớn, vẫn phải lo cơm áo gạo tiền thôi. nhưng mà giữa những bộn bề đó, em cho anh biết được yêu một người là như thế nào, biết rung động biết lo được lo mất rồi biết làm thế nào để chăm sóc một người. em còn mang đến cho anh lý do để cố gắng mỗi ngày. trước kia anh không biết mình sống vì ai, vì cái gì mà lại sống như được lập trình sắn bảy giờ tới cơ quan sáu giờ về nhà, thì nay anh đã có lý do rồi, vì ở nhà anh có em jungkook đang chờ, có em và có một mái ấm của riêng cả hai đang chờ anh về mà ôm ấp chở che.
ai rồi cũng học đòi làm người lớn, nhưng mà người lớn cũng cần được vỗ về bảo bọc mà. vậy nên bên cạnh một người lớn, vẫn nên cần thêm một người lớn khác. dù cho cuộc sống vẫn như một vòng lặp tẻ nhạt, nhưng mà có nhau rồi, thì mình lại vì nhau mà cố gắng. có mệt thì an ùi nhau, có vui thì vui cùng nhau, buồn thì khóc cùng nhau. đêm về lại thủ thỉ thâm thì với nhau là,
có anh, có em ở bên này.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro