người lớn của em - O1
là những ngày khi mà min yoongi cảm thấy chán ghét bản thân mình, những ngày mà anh chỉ muốn buông bỏ tất cả, quên đi mục đích của những ngày đầu cố gắng bon chen vào xã hội của những-con-người-đã-lớn này.
lại là những ngày anh có jungkook ở bên.
-
min yoongi đâu có muốn thành người lớn, chả ai muốn cả. làm em bé ở trong lòng mẹ mãi chả phải là sướng hơn sao. nhưng mà ai rồi cũng phải lớn, cũng phải gồng mình hứng chịu sự tàn ác của xã hội kia chỉ vì bản thân đã trót bị đính lên cái mác người-lớn.
min yoongi cũng chẳng giỏi làm người lớn, anh luôn cảm thấy bấp bênh giữa cái xã hội xô bồ này. làm người lớn là cứ mãi bị nhốt trong những chuỗi ngày từ nhà đến cơ quan rồi từ cơ quan về nhà thế này thì chẳng thà min yoongi chết quách đi đầu thai lại về làm em bé lại sướng hơn nhiều. nhiều khi phẳng lặng quá lại làm con người ta cảm thấy bấp bênh. những ngày dài hệt như một cỗ máy được lên kế hoạch sẵn bảy giờ tới cơ quan sáu giờ về nhà làm min yoongi dần dần nghi hoặc bản thân rằng, mình làm những điều này là vì cái gì?
hạnh phúc? tất nhiên là không.
niềm vui? cũng không.
tiền tài? 1000 tỷ còn không có mà.
đến cơ quan đối mặt với những người lớn đồng nghiệp, ngoài mặt tưởng thân sau lưng lại không biết sẽ làm gì nhau. về nhà lại một mình mình trong căn phòng trống chả có tí gì hơi thở của con người, min yoongi thật sự muốn bỏ chạy, muốn trốn thoát.
hoặc dễ hơn thì đi mượn doraemon cỗ máy thời gian rồi trở về làm em bé cũng được.
nhưng mà cũng chẳng dễ lắm nhỉ.
mãi mê trong dòng suy nghĩ mà min yoongi chẳng biết mình trở về nhà từ lúc nào. khu xóm của anh hôm nay đột nhiên lại đông đúc hơn hẳn. nhưng mà chẳng phải là đông người, mà là đông đồ đạc. thùng thùng đống đống không biết từ đâu ra chất đầy bên hiên nhà anh, còn có hai cái chén nghiêng nghiêng ngả ngả sắp rớt ra khỏi thùng rồi kìa.
ngay lúc min yoongi còn đang hoài nghi không biết cuộc đời mình sắp có gì mới mẻ không thì có một giọng nói thật sự mới mẻ vang lên.
"ơ em chào anh ạ! em mới chuyển tới hôm nay."
và từ ấy trong tim min yoongi bừng nắng hạ.
-
em là jeon jungkook. năm nay hai lăm, nhỏ hơn anh bốn tuổi, đang học đại học chuyên ngành truyền thông tương lai sau này đi tổ chức event chạy deadline, tháng trước bạn cùng nhà đi lấy chồng nên mới phải chuyển qua đây. cũng đừng hỏi vì sao min yoongi biết rõ như vậy, đương nhiên là vì trong tim bừng nắng hạ ngoài mặt lân la làm quen rồi.
nguyên một tối min yoongi giây trước còn đang muốn bỏ chạy giây sau lại tìm ra được mục đích sống mới, dọn nhà cho jeon jungkook! không chỉ tình nguyện cùng em khiêng đống thùng kia vào nhà, min yoongi còn dại trai tới mức xung phong nấu cho em một bữa tối thiệt ngon. phải biết là đó giờ min yoongi chả nấu cơm cho ai đâu.
vì có ai ăn đâu mà nấu.
cũng chả biết là cơm min yoongi nấu ngon hay dở, nhưng mà em jeon jungkook ăn xong hai mắt lấp lánh ánh sao nhìn anh đắm đuối.
"thế này thì khéo ngày nào em cũng sang ăn chực anh mất."
tới đi em.
rồi cũng chẳng ai biết là min yoongi hận thù thế giới kia đi đâu mất tiêu, ai thấy thì làm ơn liên hệ giúp. vì bây giờ chỉ còn một min yoongi má đỏ hây hây như lần đầu biết yêu.
vì em jeon jungkook xinh lắm. em có hai cái răng thỏ, hai con mắt thì như lấp đầy ánh sao. phải chăng ba em là một tên trộ-
vì em jeon jungkook đáng yêu lắm. câu trước em cảm ơn anh câu sau anh vất vả rồi làm anh min yoongi cứ cười tủm tỉm mãi vì đó giờ có ai nhẹ nhàng như vậy với anh đâu. trước khi anh về nhà em còn chúc anh ngủ ngon nữa.
cảm ơn em nhưng mà, nghĩ tới việc có em ở cạnh nhà anh, đêm nay anh thức trắng.
mỗi ngày anh min yoongi từ cơ quan về nhà chỉ muốn đóng đinh bản thân lên giường nằm mãi ở đó mà thôi. thế mà hôm nay lu bu tận mười một mười hai giờ khuya mới về tới nhà, vẫn không chịu ngủ mà cứ tủm tỉm cười mãi vì em jeon jungkook có nhà không ở cứ lẻn vào tâm trí anh hoài. tủm ta tủm tỉm tới tận ba giờ sáng, ừ thì ngủ tạm bốn tiếng rồi mình dậy bảy giờ mình đi làm nhé.
mê trai một giây đi cả một đời.
-
nhưng mà thật ra thì em jeon jungkook cũng có cuộc sống của em, em còn đi học mà. min yoongi cũng phải đi làm nữa, nên là cả hai dù sống kế bên nhà nhau nhưng mà cũng chẳng mấy khi gặp mặt. trái tim mới học đòi rung rinh của anh min yoongi nay lại dần dần bình tĩnh trở lại. cái vòng lặp nhàm chán kia lại một lần nữa nhấn chìm anh, hoàn toàn xoá đi chút xáo động nhỏ trong lòng anh.
em jeon jungkook chẳng ăn chực ở nhà anh.
anh min yoongi cũng chẳng xao xuyến em nữa.
cho tới tận khi cả hai có cơ hội trò chuyện với nhau, đã là chuyện của một tháng sau.
nhìn em jeon jungkook, min yoongi mới chợt nhận ra là chẳng phải là anh không còn xao xuyến em nữa, mà là rung động đó của anh vẫn đang nằm yên, được anh giấu kín sâu dưới đáy lòng, chỉ chờ em jeon jungkook xuất hiện là nó lại bùng dậy thúc giục nơi tim anh, bảo anh là phải giữ lấy em.
vì có lẽ em là người có thể kéo anh ra khỏi những ngày tháng nhàm chán này.
mà cũng không phải là có lẽ, mà là chắc chắn. vì cứ nhìn gương mặt toả sáng kia của em đi, ai mà nhàm chán được chứ.
suốt một tháng gặp nhau được đôi ba lần, min yoongi thấy hình như em lại còn xinh hơn trước. mái tóc nay có dài ra chút xíu, môi vẫn chúm chím, mắt vẫn sáng ngời. chỉ có là hình như em ốm đi đôi chút.
nè, qua nhà anh ăn chực đi.
"em có đói không?"
đàn ông là phải như thế. gặp nhau không cần chào hỏi, cứ đánh vào cái dạ dày của người ta là được!
"dạ cũng hơi hơi tại em mải làm bài tập quên ăn cơm mất tiêu."
em jeon jungkook cười hì hì khoe hai cái răng thỏ, đôi tay gãi gãi mái tóc dài khiến min yoongi tự hỏi không biết nó mượt tới mức nào, muốn đưa tay vuốt thử ghê á.
"thế qua nhà anh nấu cho chút gì ăn nhé. anh cũng chưa ăn."
"thế cũng được ạ?"
"hồi trước ai còn đòi sang ăn chực nhà anh đó?"
mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời có ai lại đi kêu người ta sang nhà mình ăn chực như min yoongi. mà thôi cũng chẳng sao, em no bụng thì mình no cả mắt lẫn tim, dù gì mình cũng lời hơn em mà.
jeon jungkook ngoan lắm, bước vô nhà bếp của anh cái là trở thành cái đuôi của anh liền. anh nhờ lấy tỏi là lấy tỏi, anh nhờ cắt hành là cắt hành, anh nhờ hôn một cái-
thật ra em jeon jungkook cũng biết nấu ăn chứ bộ, nhưng mà chẳng hiểu sao đứng bên cạnh anh một cái em như bé lại có chút xíu, cứ nghe lời anh mãi, hai mắt lấp lánh nhìn anh chờ anh nhờ vả như muốn đòi mạng min yoongi.
này, xinh vừa vừa thôi, xinh quá đáng thế này là người ta dắt ra pháp trường đấy.
hai người bốn tay nên nấu ăn nhanh hơn hẳn, mười mấy hai chục phút em jeon jungkook đã bưng được đồ ăn dọn ra bàn. đồ ăn thì thơm phức, còn có em jeon jungkook xinh xắn đang đứng dọn bàn. anh min yoongi tự hỏi không biết đây có phải là gia đình hạnh phúc mà lúc nhỏ anh đã mơ về hay không.
tới mức này mà anh không dụ được em jeon jungkook về nhà, tên anh sẽ được viết là giyoon min!
ba má min yoongi nói nếu có bảng xếp hạng nhưng người bạn muốn ăn cơm cùng thì min yoongi chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị loại khỏi danh sách những người được đề cử. hoặc nếu may mắn được xếp hạng thì anh sẽ đứng sau người đứng cuối cùng. vì sao hả. vì min yoongi anh ta có khả năng ăn tất cả mọi thứ như kiểu đang nuốt thuốc độc, nói chung anh ta ăn mọi thứ bằng một cách kém-ngon. nên là min yoongi cũng rất ngại khi đi ăn với người khác, không phải là đồ ăn dở đâu vì anh cũng đang tận hưởng món ăn mà, chỉ là cái cơ mặt cơ miệng anh nó thế, chả sửa được.
thế nhưng mà em jeon jungkook ăn cơm với anh vẫn tràn đầy năng lượng, hết khen món này lại khen món kia, lại còn hào hứng kể cho anh nghe chuyện trường lớp của em nữa.
"anh biết không, trường em vì bắt học sinh thi nhiều quá nên bị phản ánh giờ phải cho tụi em một tuần nghỉ bù á."
"ơ gì sướng thế." vì hồi xưa anh cũng theo đoàn biểu tình giảm môn thi ở trường đại học xong cuối cùng bị giáo viên đì xém tí không được xét tốt nghiệp đại học.
"đúng vậy á chắc là trường em đề cao tính dân chủ. mình muốn gì là mình phải đấu tranh!"
thế anh muốn em thì anh đấu tranh cái gì đây?
e hèm-
"rồi một tuần đó em tính làm gì?"
"em tính đi đâu đó chơi cho khuây khoả á. anh đi chung với em không?"
min yoongi sặc cơm.
trời ơi em ơi sao lại dễ dàng rủ trai lạ đi chơi với em như thế. anh là trai nhà lành ngoan hiền tử tế thì không sao chứ gặp thằng khác nó lại chẳng sướng rơn lên hai con mắt chớp chớp ấy.
nhưng mà anh min yoongi cũng chẳng biết là mặt anh bây giờ trông cũng sung sướng lắm.
"'mà chắc là không được nhỉ. tại em thấy anh bận quá."
"đâu. tuần sau anh nghỉ."
"công ty cho anh nghỉ hả?"
không, anh tự cho bản thân mình nghỉ.
"nói chung là anh có thể đi chung với em. đi du lịch mà đi một mình thì buồn lắm, anh đành hi sinh bản thân mình bầu bạn với em vậy."
em jeon jungkook thật sự rất muốn cười, vì cái bộ dạng giả danh quân tử của ai kia. mặt thì coi bộ đứng đắn lắm nhưng mà nhìn là biết hai má đang đỏ hây hây rõ là sướng muốn chết mà chứ tỏ vẻ mãi. nhưng mà thôi nếu cười thì người đàn ông đứng đắn lại xấu hổ mất nên em jungkook đành nhịn lại vậy.
thế là cả hai quyết định tuần sau sẽ cùng nhau đi daegu. em jeon jungkook nghỉ học còn anh min yoongi thì cúp làm cùng nhau đi tới cái chỗ mà hiện giờ nóng như lửa đốt. lúc đầu min yoongi cũng ngăn cản dữ lắm bảo là sao không đi busan có biển mát muốn chết biết đâu lại đang thấy em cởi trầ-
nhưng mà em jeon jungkook lúc nghe anh min yoongi khoe là daegu có bánh gạo ngon lắm, lòng nướng thịt nướng cũng ngon thế là cứ một mực đòi anh dẫn đi daegu, trời nóng gì đó mặc kệ chỉ còn có đồ ăn ngon là được. thậm chí còn đòi về nhà anh chơi nữa.
dẫn về rồi thì đi mua nhẫn là vừa rồi đúng không.
tbc.
-
hélu chào mọi người ;;; chắc chẳng có ai nhớ mình đâu ha =)))) đây không phải là mình trở lại hay gì đâu í chỉ là tự nhiên nằm cái muốn viết này viết nọ nên mình lại mò lên đây thui. lúc đầu chỉ tính viết có chút xíu mà giờ nó thành 2k chữ rồi mà mới được có một nửa, chắc phần còn lại mai mốt mình sẽ viết nốt nhe.
hi vọng mọi người sẽ thích chút ngẫu hứng của mình, dù nó không phải là bangtanvelvet =)))) chúc mọi người ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro