Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Gặp lại

Sáng hôm sau, Thẩm Minh Anh lại đến nhà trọ của Nguyễn Dụ. Bạn trai đã cưỡng ép cướp điện thoại của cô, xách cô vào trong chăn, còn mình thì đi đến phòng phòng khách liên hệ cho một người bạn làm trong ngành luật.

Tình thế hiện không thể cứu vãn được nữa, mâu thuẫn không còn quan tâm nhiều đến "Một người làm thơ" nữa, mà là ở weibo của tác giả "Tô Trừng."

Người này suốt hai năm nay đã không đối đầu với Nguyễn Dụ, lúc này rõ ràng là đang mượn cơ hội để thuê dệt tin đồn. Tối hôm qua các cô đã quyết định sẽ đi theo đường pháp luật để giải quyết vấn đề.

Nguyễn Dụ ngủ ba tiếng rồi thức dậy...vào bếp nấu bữa sáng, thực đơn là mì ống và súp rau củ, vừa mang ra bàn thì Thẩm Minh Anh lập tức kích động nói: "Liên lạc được rồi, là công ty luật Chí Khôn ở Hàng Châu, luật sư đã gửi danh thiếp cho cậu trong hòm thư rồi đấy."

Cô "Ừ" một tiếng, bày đồ ăn ra bàn rồi mở điện thoại ra xem, một giây sau liền thay đổi sắc mặt: "Thế giới này nhỏ như vậy sao?"

Hay là nói Hàng Châu quá nhỏ?

Thẩm Minh Anh hỏi cô làm sao thế.

Nguyễn Dụ lắc lắc điện thoại, nhăn mặt: "Người này là đối tượng xem mắt lúc trước của tớ."

Mấy hôm trước, Lưu Mậu có nhắn tin hỏi cô rằng đã giái quyết rắc rối hôm đó chưa. Cô không có ý định qua lại với anh ta, cũng không muốn làm phiền người khác nên đã trả lời lại là "Đã giải quyết xong."

Thẩm Minh Anh líu lưỡi cả buổi, hỏi: "Làm sao bây giờ, đã nói rõ tình huống với người ta rồi."

Có thể làm sao nữa? Mất mấy ngày mới liên lạc được với luật sư, bây giờ nói đổi chẳng phải là không nể mặt trung gian sao?

Hơn nữa, theo như bạn của Thẩm Minh Anh thì Chí Khôn là công ty luật xuất sắc nhất thành phố. Lĩnh vực chuyên môn của Lưu Mậu cực kỳ phù hợp với nhu cầu của Nguyễn Dụ, không thể vì vài lời nói dối mà bỏ qua lựa chọn tốt nhất được.

Nguyễn Dụ khịt mũi: "Cứ vậy đi, để tớ liên hệ với anh ấy."

Lúc Lưu Mậu nghe điện thoại, anh rất kinh ngạc, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối của cô, tự nhiên tiếp lời.

Sau khi trò chuyện vài câu, anh nói: "Lúc nào Nguyễn tiểu thư rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút."

Qua điện thoại cũng chẳng rõ những lời kia có tồn tại tâm tư gì không nên Nguyễn Dụ đã đồng ý, nói cô gặp lúc nào cũng được.

Lưu Mậu nhìn thoáng qua lịch trình làm việc, im lặng một lát rồi nói: "Hôm nay tôi có một phiên tòa, mười giờ sáng ngày mai ở văn phòng được không?"

"Không thành vấn đề. Vậy hôm nay tôi có thể làm gì không?"

"Có thể chuẩn bị các bằng chứng vu oan, phỉ báng cô trên mạng rồi đem đến văn phòng công chứng, tôi sẽ hỗ trợ cô từ xa. Ngoài ra thì tạm thời đừng làm lộ ra ý muốn khởi kiện, tránh bứt dây động rừng. Hơn nữa còn chưa công bố ra ngoài nên tốt nhất là án binh bất động. Nếu đã muốn lên tòa thì chúng ta không thể để lộ át chủ bài quá sớm được."

Khi thảo luận về công việc, anh không có chút nào luống cuống, khiến Nguyễn Dụ cảm thấy rất đáng tin cậy. Hai chữ "chúng ta" ở câu cuối làm cô có cảm giác an toàn.

Cô nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn luật sư Lưu."

Lưu Mậu vừa nói "Đừng khách sáo" thì có một cuộc điện thoại khác đến. Anh cúp máy, trả lời cuộc điện thoại tiếp theo: "Hoài Tụng? Tài liệu lần trước của cậu có vấn đề gì sao?"

*

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Nguyễn Dụ u sầu ngồi trước bàn trang điểm.

Đã vài ngày liên tiếp cô ngủ không ngon, dưới mắt có quầng thâm rõ ràng, nhưng cô không muốn trang điểm, sợ Lưu Mậu hiểu lầm.

Dù sao cũng là đối tượng xem mắt, quan hệ như thế cũng hơi nhạy cảm, mà cô lúc này chỉ đang muốn cùng nhau giải quyết công việc.

Cô do dự vài phút, trang điểm nhẹ một lớp rồi cầm chồng tài liệu Lưu Mậu kêu cô chuẩn bị ra ngoài.

Vừa bước tới cửa cô đã nhận được điện thoại của anh.

Giọng nói có vài phần áy náy: "Nguyễn tiểu thư, ngại quá, chút nữa bạn của tôi cũng tới."

"Bạn của anh sao?" Nguyễn Dụ không hiểu, cho rằng anh muốn hủy hẹn.

"Lần trước tôi có nói với cô đấy, đối tác cấp cao của chúng tôi đúng lúc đang ở trong nước, cậu ấy nói rất quan tâm đến vấn đề sở hữu trí tuệ, muốn tham gia vào dự án này.

Nguyễn Dụ thở phào nhẹ nhõm, cô cứ tưởng là vấn đề gì đó lớn.

Cô đáp "Không sao đâu," để anh đỡ lo lắng, còn vừa cười nói: "Có hai vị luật sư cùng tham dự với tôi là chuyện tốt còn gì."

"À..." Lưu Mậu ngập ngừng.

"Sao vậy?"

Đầu bên kia cười gượng: "Là thế này, nói đúng ra thì cậu ấy chưa từng tham gia bất kỳ vụ án nào trong nước, không được tính là luật sư ở đây."

À, bây giờ Nguyễn Dụ đã hiểu vì sao anh phải xin lỗi. Anh đang lo rằng nếu mình dẫn theo một cộng sự "Không chuyên nghiệp" sẽ thất lễ với cô.

Nhưng mà cũng rất kỳ lạ. Nếu như không được công nhận là luật sư trong nước vậy vị "kim chủ" kia đến xem trò vui đấy à?

"Nếu cô để ý..."

"Không sao đâu." Nguyễn Dụ lập tức nói.

Thoạt nhìn có thể thấy Lưu Mậu đang ở trong tình huống khó xử. Nếu có thể dễ dàng đuổi lão đại đi như thế thì còn cần phải gọi điện xin lỗi cô sao?

Đương nhiên cô không muốn làm khó anh.

"Gặp lại sau nhé."

"Gặp lại sau."

Nói xong, Nguyễn Dụ mang giày ra khỏi cửa, vô tình quay đầu thấy cuốn lịch nằm trên bức tường trắng: ngày 11 tháng 5.

Ngày này thốt ra khỏi miệng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, cô suy nghĩ một lúc mới nhớ ra.

Là cuốn nhật ký kia.

Lúc ở trên gác mái lục được cuốn nhật ký, trên trang đầu tiên có viết là: Ngày 11 tháng 5, thời tiết đẹp. Hôm nay mình gặp Hứa Hoài Tụng ba lần."

Cô ngồi trên taxi, nghĩ tới liền thở dài.

Ngày này mười năm trước, trước mắt trong lòng đều là Hứa Hoài Tụng. Ngày này mười năm sau, lại vì quyển tiểu thuyết về anh mà bôn ba ra tòa.

Kiếp trước cô là thiên sứ, lúc gãy cách lỡ rơi trúng Hứa Hoài Tụng nên kiếp này mới phải trả nợ đúng không?

Nguyễn Dụ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhàn nhạt, chiếu thẳng vào hàng chữ "Công ty luật Chí Khôn."

Văn phòng là một tòa nhà độc lập, phong cách Bắc Âu. Cũng không biết đây là thẩm mỹ của ai, làm hơi thở "lạnh lùng" của nó đập thẳng vào mặt người khác.

Cô xuống xe, đến quầy lễ tân báo tên, được nhân viên dẫn lên lầu ba.

Đi cùng cô là một chàng trai, anh im lặng rồi cười nói: "Nguyễn tiểu thư chắc là lần đầu đến đây đúng không? Văn phòng của chúng tôi không có nghiêm túc như vậy đâu, cô chưa quen nên nghĩ là cần phải thận trọng, nhưng đến đây vài lần nữa sẽ quen thôi."

Nguyễn Dụ ho khan, nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi cũng không muốn đến đây thêm vài lần nữa..."

"..." Cũng đúng.

Trần Huy ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Cô hài hước quá." Đến đầu cầu thang, anh chỉ tay, "Đi thẳng đến cuối rồi quẹo trái là được. Có chuyện gì cứ tìm tôi nhé, tôi họ Trần, cô có thể gọi tôi là tiểu Trần."

Nguyễn Dụ "Cảm ơn" một tiếng rồi đi đến trước cửa, lễ phép gõ ba cái.

Bên trong truyền ra tiếng "Mời vào," chắc là giọng của Lưu Mậu.

Cô ấn cửa đi vào, thấy Lưu Mậu đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng da, anh nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: "Nguyễn tiểu thư."

Nguyễn Dụ gọi một tiếng "Lưu luật sư," rồi chuyển tầm mắt đến chiếc ghế dựa khác ở trước mặt.

Có người đang ngồi ở đó.

Người kia đang cúi đầu xem tư liệu, không có ý muốn đứng dậy. Anh đưa lưng về phía cô, chỉ để lộ một cái ót.

Nhưng khi nhìn thoáng qua, cô lại có cảm giác quen thuộc bất ngờ, giống như cảm giác xa quái dâng lên trong lòng khi nhìn thấy "ngày 11 tháng 5."

Chỉ nhìn một cái ót thôi mà làm cho cô có cảm giác quen thuộc sao?

Cô ngẩn người, không biết làm sao để kiềm chế trái tim đang đập ngày càng nhanh...

Giọng nói của Lưu Mậu bỗng vang lên đánh gãy suy nghĩ của cô, nhìn theo ánh mắt của cô, nhận ra bản thân là "chủ nhà" cũng nên nói qua: "À, giới thiệu một chút..."

Người ngồi trên ghế sofa dường như do dự một giây, sau đó đứng lên, quay người lại.

Ánh mắt Nguyễn Dụ khẽ động, khi đáp xuống gương mặt của người đối diện, nhịp tim vốn đã nhanh bây giờ lại không thể kiểm soát, cả người cứng đơ tại chỗ.

Bây giờ là giữa mùa hè, trong phòng đàm phán bật máy lạnh, nhưng lúc này máu cô đang sôi cuồn cuộn, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, đầu óc thì mê muội.

Lỗ tai cứ như đập Tam Hiệp mở cửa xả lũ, sóng cuộn nước gầm.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí. Cô cảm thấy như bị bỏng, nhẹ buông tay, túi văn kiện trong ngực không ngừng rơi xuống.

Một gương mặt với đôi môi mỏng, lông mày phẳng, đôi mắt sâu.

Hứa Hoài Tụng?

Sao lại có thể là Hứa Hoài Tụng?

Đối tác trong miệng Lưu Mậu là Hứa Hoài Tụng?

"Ba câu hỏi của thần chết" hiện lên trong lòng Nguyễn Dụ, cô dụi mắt. Bỗng, động tác nhặt tài liệu của Lưu Mậu đã nhắc nhở cô, cô ngồi xổm xuống, choáng váng nói: "Xin lỗi...để tôi tự nhặt được rồi."

Thật ra Lưu Mậu cũng thấy khó hiểu. Anh còn chưa giới thiệu, phản ứng của hai bên như này là sao?

Nguyễn Dụ vùi đầu nhặt tài liệu, nhưng ánh mắt lại nhìn qua đôi giày da bóng lưỡng cách đó không xa, cảm thấy ánh mắt của đối phương như đang rơi trên xoáy đỉnh đầu của mình, da đầu cô như bị bóng cháy.

Không thể nào là Hứa Hoài Tụng được. Cô viết tiểu thuyết nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma, nhận lầm người sao?

Không phải anh đã biến mất tám năm rồi sao?

Cô ôm may mắn nhặt túi tài liệu, Lưu Mậu cũng đứng thẳng dậy, nghi hoặc nhìn hai người, hỏi: "Hai người biết nhau sao?"

Ánh mắt Hứa Hoài Tụng dời khỏi người Nguyễn Dụ, còn chưa kịp mở miệng đã nghe cô trả lời: "Không biết, không quen..."

Cô giống như là đang chột dạ, rũ mắt xuống nền nhà, nên không phát hiện lông mày Hứa Hoài Tụng hơi nhướng lên.

Ở trong phòng rất yên tĩnh, cô cúi đầu, nghe thấy câu trả lời của anh: "Ừ, không biết."

Giọng nói cũng rất giống...

Nguyễn Dụ hít thở không thông. Lưu Mậu muốn hòa giải không khí xấu hổ này nên cũng cười: "Vậy thì giới thiệu một chút, đây là đối tác của công ty luật chúng tôi, Hứa Hoài Tụng."

Cô nắm chặt túi văn kiện trong ngực, giương mắt nhìn người đối diện, gật đầu chào hỏi: "Xin chào."

Lưu Mậu lại giới thiệu Nguyễn Dụ: "Đây là khách hàng của tôi, Nguyễn Dụ."

Hứa Hoài Tụng gật đầu, nói: "Xin chào."

Xét tới trạng thái kì quái của hai người này thì có lẽ không thích hợp để bắt tay. Lưu Mậu hết cách, chỉ có thể mời bọn họ ngồi.

Nguyễn Dụ đi về hướng ghế dựa, bước chân rất nhẹ nhàng.

Thật ra, mấy năm trước, khi cô còn chưa dứt tình với Hứa Hoài Tụng cũng đã từng nghĩ đến một ngày cả hai gặp lại nhau——Tựa như, trên một con phố có hoa rơi đầy màu sắc, hay trong một công viên giải trí đông đúc, hay trên một bãi biển nơi đường chân trời bao la rộng lớn.

Lãng mạn, rực rỡ và tươi đẹp.

Không phải giống như bây giờ.

Cô, một người "phụ nữ trung niên" hai mươi sáu tuổi, mặc quần jean áo thun trắng, ôm một chồng tài liệu mang đầy ảo tưởng về anh từ tâm hồn đến thể xác, hơn nữa còn phải đối mặt với sự ảo tưởng của bản thân, cùng anh tiến hành phân tích và thảo luận trên phương diện pháp lý.

Xấu hổ chết đi được.

Nguyễn Dụ sắp đi đến ghế dựa bỗng nhiên đứng thẳng dậy. Lưu Mậu và Hứa Hoài Tụng đã ngồi xuống giương mắt nhìn theo cô.

Cô đè xuống sự thấp thỏm trong lòng, ôm văn kiện nhìn họ, từ ngữ trang nghiêm nói: "Thưa hai luật sư, người ta thường nói, tha được thì tha, khoan dung độ lượng để cuộc đời được bình yên, lui một bước là trời cao biển rộng, cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp..."

Đuôi lông mày của Hứa Hoài Tụng giương lên lần nữa, đôi mắt ở sau chiếc kính gọng vàng dần trở nên u ám, rất nhanh đã mờ đi.

Nguyễn Dụ kiên trì nói dối: "Ý của tôi là, đột nhiên tôi không muốn tố cáo nữa..."

-----------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tụng Tụng: Tình yêu không phải là thứ muốn bán là bán; kiện tụng không phải là thứ muốn rút là rút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro