Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95: Đọa thần

"Ngươi bảo rằng ngươi ghét thế gian này nhưng ngươi chưa bao giờ chối bỏ sự tồn tại của nó. Đó là điểm ta thích ở ngươi."

*

**

Ta cẩn thận hỏi lại:

- Lời hứa?

Người đó gật đầu, mặc dù khuôn mặt thanh thản, thân thiện nhưng đôi mắt ngài như đang chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Cách ngài ấy nhìn ta như thể là một ai đó rất thân thuộc, điều này khiến ta cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy bước chân ta chợt lùi lại. Vị thần nhận thấy bước chân ta khẽ lùi, ánh mắt người đó hạ xuống, nụ cười đang treo trên khóe môi lại trở nên có nét tự giễu.

- Phải, lời hứa mà ngươi đã mang theo lúc giáng sinh, chỉ còn thiếu một chút nữa chúng ta đã làm được rồi! Sự sống của ngươi là cơ hội do chính ta tạo thành.

Ta nén nỗi ngờ vực trong lòng. Khi ánh mắt ta lướt qua những thương tích trên người của ông ấy, đôi bàn tay ta cũng vô thức xoa vào nhau, có lẽ ta cũng cảm nhận được cơn đau mà ông ấy đang trải qua. Cuộc sống của ta do cha mẹ ban cho ta, tại sao lại có Thần can thiệp ở đây? Phải chăng việc chào đời của ta thực sự là điềm dữ mà ông nội của ta vẫn canh cánh trong lòng?

Ta luôn nhớ kĩ một bí mật về ngày sinh của mình. Ta vốn đã được gia đình giấu đi ngày sinh thật sự, bởi vì năm ta chào đời Thần Thụ đã từng xảy ra một sự kiện chưa bao giờ có. Khi đó Thần Thụ rụng lá đến mức cả Đế Đô đều bao ngập sắc đỏ của lá cây, còn dày đặc hơn cả tuyết ở bên ngoài kết giới. Biết bao nhà khoa học về sinh học và nông nghiệp đã đến cây thăm khám nhưng không tài nào chẩn đoán được. Cha mẹ phải mang ta đi thật xa khỏi khu vực nội thành, lấy danh nghĩa là về nhà ngoại của để mẹ ta dưỡng thai. Thật ra ta đã chào đời, nhưng Thần Thụ đã rụng đến độ muốn bật cả gốc rễ, nên ông nội mới cương quyết không công bố việc chào đời của ta ngay lúc đó để tránh những tị hiềm không đáng có.

Không có gì đáng nói nếu như nhà ta đã dọn ra nơi rất xa ngoại thành rồi mà Thần Thụ vẫn đặc biệt gửi đến chiếc nôi của ta nằm một nhánh cây lớn chứa đầy dây ước nguyện đỏ rực. Bởi vậy sau này trong tất cả những nghi lễ bái tế Thần Yoshinori, ông bà nội luôn yêu cầu ta tham gia, bởi dường như ta đã được Thần lựa chọn từ khi còn bé. Từ xưa nay ta vẫn cho rằng những chuyện li kì đó có sự thêu dệt cho thêm huyền bí, nào ngờ Thần Yoshinori thực sự hiển linh và yêu cầu ta thực hiện một lời hứa mà kể cả chính ta cũng chẳng biết rõ.

Ta chau mày, thật tình không hiểu được. Ta nhìn vị thần lần nữa, cố gắng khai thác thêm một vài thông tin, cất giọng hỏi:

- Thưa Thần, ngài cần điều gì ở ta? Phải chăng ngài cần tháo bỏ những xiềng xích trên người? Là ai đã làm điều này với ngài?

Vị thần đưa ánh mắt ôn hòa nhìn ta và gật đầu. Ta thấy rõ những vết thương trên từng bộ phận bị gông cùm xuyên xỏ luôn trong trạng thái đẫm máu như không bao giờ lành được. Ta đang tự nghĩ thầm là ai có quyền lực đủ lớn để trói buộc được người có uy danh lừng lẫy như ngài ấy? Phải chăng còn tồn tại những vị thần linh có địa vị cao hơn cả ngài?

Thần linh lại đưa đôi bàn tay đầy trói buộc nâng lên trước mặt để ngắm nhìn rồi nói:

- Ta đã bị giam cầm trong thân cây to lớn này lâu đến nỗi ta không nhớ nổi là bao lâu. Ta không còn nhớ nổi hình hài hay tên gọi thực sự của mình. Từ rất lâu về trước, có ai đó đã gọi tên ta là Yoshinori, kể từ đó, ta là Yoshinori của quần chúng. Ta cũng chưa từng nghĩ mình lại là đại diện cho lẽ công bằng phân minh trong mắt họ, nhưng việc gì họ cũng đến nguyện cầu ta phân xử và chứng giám. Thế là ta dần trở thành biểu tượng của sự công bằng trong các khế ước xã hội. Mỗi một khế ước thành công, ta lại được họ đáp lễ long trọng. Chỉ riêng ta chưa từng có một khế ước nào công bằng cho chính ta. - Vị thần ngừng lại một chút rồi nói tiếp. - Ta đơn giản là một tín ngưỡng, không phải một tôn giáo bởi ta chưa bao giờ ban phát giáo điều, chưa bao giờ tạo ra giáo lý. Loài người tôn sùng ta, tự khắc, ta trở thành một đức tin. Saito Ken, vì ta, ngươi đã được sinh ra. Và nay, ngươi nên quay lại với bổn phận của mình. Ta vừa nghe ngươi khấn cầu được chết? Chết à? Ngay lúc này ư? Vậy còn ta thì sao?

Ta nghẹn lời. Thần vì nghe ta cầu khấn cho cái chết mà lôi ta vào không gian này để giáo huấn. Khoảnh khắc này bỗng dưng ta cảm thấy có hơi xấu hổ.

Khi nghe Thần nói về lịch sử tên gọi của mình, ta có hơi bất ngờ. Hoá ra chính Thần cũng không biết vì sao ngài ấy có tên là Yoshinori. Hơn thế, Thần cũng chẳng có khái niệm mãnh liệt về địa vị của mình như cách người đời luôn sùng bái. Ta im lìm thầm suy nghĩ có lẽ suy đoán của mình là đúng, kẻ này chưa chắc là một vị thần chân chính. Người đó chỉ là một thế lực đã bị giam cầm quá lâu trong thân cây vĩ đại, được chúng sinh thờ phụng tôn thờ đến bất chấp thực hư. Thật ra, cả bản thân kẻ đó cũng mơ hồ về sự tồn tại của bản thân mình. Nhưng mà đã quá lâu, quá lâu để đức tin hình thành, từ chẳng phải thần, thờ phụng mãi cũng thành thần. Hiện giờ, cho dù người đó có thảm hại ra sao thì hào quang đó vẫn chói mắt, mang theo sự cao quý ngời ngời mà con người phàm tục không bao giờ có được.

Trên người của vị thần mang dung mạo của ta lại có thoảng mùi hương thanh nhã của trầm hương và nhang quý. Hương thơm cao quý ấy tựa như được hun đúc từ ngàn năm mà thành. Thứ mùi mà phàm phu tục tử ngửi thấy cũng gạt bỏ mọi chướng ngại và tạp niệm quỷ quái trong lòng, hổ thẹn rửa sạch đôi bàn tay tanh tưởi lấm lem và vuốt phẳng trang phục thô sơ để chỉnh tề chắp tay thành kính bái lạy ngài.

Mùi hương này không hề dễ có được bởi đó là mùi hương của sự tin tưởng, trung thành, sùng bái và biết ơn trong suốt ngàn vạn năm tại thế. Ngài đã từng lắng nghe bao điều khóc than, bao lời nguyện cầu chân thật lẫn dơ bẩn của thế gian này. Ngài đã từng chứng giám bao nhiêu lời giao kết của những con người khốn cùng và cả những kẻ mãi không bao giờ có thước đo đủ dài cho lòng dạ tham lam của bản thân. Chẳng biết ngài đã vung tay giúp đỡ bao người, chẳng biết lời hứa trả lễ của muôn người dành cho ngài là bao nhiêu, nhưng để đạt thành sự uy nghi bậc này, cả thế gian cũng chỉ có mỗi ngài Yoshinori làm được.

Câu chuyện của ngài ngẫm lại thì chỉ cảm thấy quá khổ đau. Một người không nhớ nổi dáng hình của bản thân, không nhớ nổi tên của mình, lại bị dày vò bằng biết bao xích sắt man rợ, cằn cỗi trải qua năm tháng trong cô đơn, cuối cùng ông ấy đã chịu đựng nỗi đau kiệt quệ này bao lâu rồi, đến mức nào lại trở thành bộ dạng trống rỗng này? Ông ấy đã bảo rằng bản thân chưa từng có một khế ước công bằng đối với bản thân. Một vị thần tượng trưng cho hạnh phúc, bình an và lẽ công bằng lại là người cần nhất sự công bằng cho chính bản thân mình.

Thế nhưng, khi ngài ấy đề cập đến việc yêu cầu ta thực hiện lời hứa hẹn, ta lại đâm ra sợ hãi. Muốn tháo bỏ toàn bộ xích trên người ngài ấy, có phải sẽ làm Thần Thụ chết đi không? Nghĩ đến đây đầu óc ta trở nên tối sầm. Ta chỉ sợ rằng nếu như vì ta giải phóng cho ngài ấy lại mang đến một đại họa to lớn cho thế gian, rất có thể, kẻ bị giam tiếp theo trong thân cây này chính xác là ta. Làm sao ta có lá gan đủ to để khiến Thần Thụ chết đi được cơ chứ? Không! Ta không bao giờ có lá gan đó!

Ta lắc đầu, xua đi suy nghĩ quái gở của bản thân. Dường như Thần nghe thấy, ngài ấy đột nhiên lại hỏi ta bằng biểu cảm mông lung:

- Ngươi có thích thế gian này không?

Ta không đáp lời ngay mà mím môi nghĩ ngợi. Ta sợ ngài ấy đọc ra được những dòng suy nghĩ cổ quái trong lòng ta. Một cảm giác khó chịu ứ nghẹn nơi thanh quản khiến ta khó lòng nói nên lời. Ta hơi bàng hoàng khi phát hiện chính bản thân mình rất khó nhọc khi phải trả lời câu hỏi này. Chỉ là một câu hỏi mà trẻ con ba tuổi cũng có thể đáp được dễ dàng, nhưng để ta cẩn thận trả lời, ta lại thấy vô cùng khó khăn.

Tiếng cười khe khẽ ngâm nga bên tai, ta chỉ cảm thấy đó là tiếng trêu chọc sự hèn mọn ngu xuẩn của ta. Rốt cuộc ta vẫn không trả lời cho câu hỏi đó mà lao vào vấn đề chính về lời hứa giải thoát cho Thần. Ngay lúc này, ta quỳ mọp xuống thành khẩn nói:

- Thưa ngài, thứ lỗi cho ta, nếu để giải thoát cho ngài mà làm ảnh hưởng đến sinh mệnh của Thần Thụ thì ta không thể thực hiện được!

Thần Thụ đâu chỉ là đức tin của con dân Baridi, nơi đó còn là trung tâm tín ngưỡng của cả nhân loại. Vị thần này chính là tín ngưỡng quan trọng nhất của dân tộc Baridi nói riêng, cũng là niềm sùng bái của hàng ngàn con dân đất nước khác nói chung. Thậm chí, với đức tin của ngài tạo ra, giữa các quốc gia đang có chiến tranh còn phải có những tháng đình chiến để diễn ra lễ dâng hương về vùng đất của Thần, gọi là Tháng của Thần Thụ. Ở tháng hành hương đó được thực thi bằng khế ước cấp độ cấm thuật giữa các vị chỉ huy quân sự tối cao của các quốc gia, được giao kết tại vùng biên giới các nước, với quy định đình chiến để tổ chức lễ hành hương về Thần Thụ. Người hành hương phải đeo vòng giám sát dị năng trong suốt hành trình. Kể cả Quỷ tộc cũng có tín đồ của thần Yoshinori, vì vậy, giai đoạn hành hương qua địa phận Baridi, họ không thể bay nữa. Bảo hộ cho đoàn hành hương của Quỷ tộc là các pháp sư của gia tộc Miura, bởi họ không tham gia chiến tranh, vì vậy, họ luôn có uy tín nhất định trong các hoạt động tín ngưỡng xuyên quốc gia.

Lễ hành hương đó được tiến hành mười hai năm một lần. Trong đời Saito Ken ta đã từng chứng kiến được hai lần nghi lễ long trọng đó diễn ra. Vào năm rất lâu về trước, cả Quỷ vương Katsuo cũng từng buông bỏ quân trang, mặc thường phục, không mang theo hộ tống để tham gia nghi lễ này. Ta đã từng nghĩ sức mạnh tâm linh của thần Yoshinori đủ lớn để liên kết các quốc gia lại với nhau.

Nếu ta hủy hoại Thần Thụ thì hậu quả ta không dám nghĩ tới!

Vị thần trông thấy biểu hiện quỳ sụp xuống của ta, sự hòa hoãn lúc đầu dần trở thành một vẻ oán trách tức giận bộc phát:

- Ngươi nhu nhược quá! Ta ghét điều này, cứ nhẫn nại như thế, chịu đựng đến bao lâu nữa? Đôi lúc ta nghĩ rằng ta sẽ tự chết đi, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc than cầu xin, ta lại mủi lòng tiếp tục sống. Ta gửi ngươi đến nhân gian là để thay ta làm việc này, vậy mà đến cả ngươi cũng không dám, ta cảm thấy nước đi này lại là sai lầm. Tại sao chúng ta lương thiện như vậy, lại phải cứ nhận lấy đau khổ nhất về bản thân mình? Triệu năm trước, khi ta bị sát hại, ai thương xót cho ta? Ngươi có nhớ nỗi đau đớn khôn cùng khi kẻ đó cứ liên tục tái sinh rồi hủy hoại chúng ta không? Hắn đem nơi đây trở thành tế đàn, mang ta trở thành vật hiến tế, cứ giày vò, giết chết rồi lại tái sinh. Cho dù ta có bất tử đi chăng nữa thì mỗi thời khắc đó đều cảm nhận được hết đau đớn cơ mà! Không còn thân xác, tinh thần của ta đã sụp đổ rồi cố gắng phục hồi để kéo dài sinh mệnh cho cái cây này, hết trăm năm rồi ngàn năm, cho dù gã đã lãng quên thì từng phút, từng giây, những lời nguyền của gã vẫn là những sợi xích man rợ trói buộc ta. Ta đã kiệt quệ rồi!

Ta cảm nhận rõ sự thất vọng của Thần Thụ, người ấy đau buồn, còn mang theo vẻ tuyệt vọng nhìn ta. Trước ánh mắt khổ đau đó, ta chỉ càng thêm thu vai cúi đầu. Những lời nói của ngài ấy làm tim ta nhói đau và ớn lạnh tựa như đã từng gánh chịu nỗi đau đó cùng ngài. Ta thấy được những oán khí đen tỏa nhè nhẹ quanh người của Thần, ánh mắt ngài ấy không còn sáng trong mà mang theo chút ngây dại đỏ đục. Một dấu ấn đen hiện trên trán của Thần - cũng chính là trên khuôn mặt ngài đã mô phỏng từ dung mạo của ta. Ta từng đọc trong sách cổ, khi mà trên thế gian vẫn còn một số vị thần hiển linh, dấu ấn màu đen ở trên trán là dấu hiệu của một Đọa Thần - vị thần đã tự hủy hoại công đức của bản thân để sa ngã. Đối với các thông tin trong sách cổ có một dòng in nghiêng ta vẫn còn nhớ rõ: Đọa Thần còn đáng sợ hơn cả Ma Quỷ, bởi vì họ gom hết sức mạnh công đức trong người để trở thành một thứ năng lực đen tối, khi Đọa Thần giáng thế thì thế gian sẽ có thảm họa diệt vong.

Ta còn nhớ rất rõ Đọa Thần nổi tiếng và tai tiếng nhất trong lịch sử, kẻ gieo tuyết trắng và chết chóc cho cả thế gian này chính là Kozakura.

Nếu như vị thần cao quý như Yoshinori mà trở thành Đọa Thần, khỏi phải nghĩ nữa, hành tinh này có khi sẽ nổ tung, chỉ còn là những hạt bụi trong vũ trụ bao la. Cơn ớn lạnh của ta ngài một sâu đậm. Ta biết vì ta từ chối yêu cầu của ông ấy mà Thần Yoshirori đang muốn nổi điên. Hào quang của ngài đang dần tàn lụi, còn ánh sáng đen tối bao trùm trong không gian càng thêm lớn. Nếu ngài phát điên thì Thần Thụ cũng sẽ chết theo, rồi thì yêu cầu của ông ấy vẫn bị ta chọc tức mà đạt được, chỉ là hậu quả còn kinh khủng đến mức ta không dám nghĩ tới. Ta thầm than không ổn, cố gắng thức tỉnh vị thần kia:

- Thưa ngài, ngài Yoshinori, xin ngài hãy bình tĩnh. Ta biết phải là người có lòng bao dung và từ bi đủ lớn, ngài mới kiên trì đến ngày hôm nay. Ngài thực sự muốn những con dân mà ngài đang giang tay ra bảo vệ sẽ phải chịu cảnh lầm than tận diệt hay sao? Ta tin rằng ngài không nỡ! Vì không nỡ nên Thần Thụ mới phải trụ trên mảnh đất này đến hàng triệu năm. Vì không nỡ, cho nên ngay từ lúc giá lạnh vô biên, ngài đã dùng thần lực tạo nên kết giới bao bọc cho Baridi này. Ngài luôn là vị thần từ bi nhất. Vì vậy, ngài tuyệt đối không được nghĩ quẩn! Ta sẽ có cách, nhưng không thể quyết liệt ngay được!

Ánh mắt cuồng loạn của Thần có chút định thần lại, ngài đưa mắt nhìn ta, yếu ớt cười:

- Đừng an ủi ta, ta không tin ngươi! Ta đem phân nửa linh hồn của mình luyện hóa thành một hạt giống, ấp ủ cho ngươi hơn mấy ngàn năm để thành một mầm xanh, dùng một nửa thần lực của mình mang ngươi đến Ảo ảnh thời không để giáng sinh thành cây, thành hoa, thành ong, thành bướm, thành gia cầm, súc sinh. Mất đến bao nhiêu ngàn năm mới hóa hình được thành người, ngươi ngô nghê sống tự do mười mấy năm đã quên mất sứ mệnh của mình. Giờ đây ngươi quay lại đây dửng dưng xem như không còn mối quan hệ nào với ta, bàng quan lắng nghe nỗi đau của chúng ta. Lần này sau khi ngươi chết, ta sẽ thu hồi ngươi lại, không lãng phí sức mạnh của mình nữa.

Ta đã hiểu một chút về sự liên quan của ta và ngài. Có lẽ Thần đã dồn quá nhiều hi vọng vào ta. Vậy nên, khi ta vội vàng khước từ, bao nhiêu uất ức dồn nén mới khiến ngài ấy chuyển biến lớn đến như vậy. Ta càng nghĩ càng đau đầu, nhưng không ngờ, nghĩ đến đây mà gương mặt ta đã giàn giụa nước mắt. Ta nhận ra ta đã bị tâm trạng của người đó gây nên ảnh hưởng đến mức cả tuyến lệ cũng vô thức hoạt động. Lúc này, Thần đặt một bàn tay lên đầu của ta, xoa nhẹ. Một cơn đau choáng váng như điện giật ập tới, loại đau đớn tựa như phải trải qua thăng trầm này vô cùng đáng sợ. Đó là kiểu giày vò trong cô tịch vô vọng đến mức không còn hét nổi, cả khóc cũng không khóc được, sau cùng là đờ đẫn mê muội tỉnh dậy rồi lại lặp lại chuỗi đau đớn đó trong một vòng tuần hoàn vô tận. Dấu vết khí đen trên người ngài ấy càng nhạt màu thì cơn đau như lóc xương hút tủy của ta ngày một lớn, đến mức ta ý thức được mình đã từng ngất đi trong không gian này. Khi ý thức của ta trở lại, ta đang nằm gục dưới chân ngài. Yoshinori hạ người ngồi bên cạnh, đưa tay lau nước mắt trên mặt của ta, nụ cười nhẹ nhàng nhưng yếu ớt, giọng nói khẽ khàng như thể sợ như ai đó có thể nghe thấy cuộc trò chuyện này.

- Nhắc nhở ngươi một chút, hãy nhớ rõ nỗi đau này, đó chỉ là nỗi đau hơn ngàn năm ngươi đã gánh lấy trong hành trình chu du trong thế gian này, chứ chưa hề là cảm giác tồn tại trong thân cây. Ta nghe nói ngươi còn muốn chết, vậy thì hàng năm qua ngươi hứng chịu bao đau khổ đó để đổi lấy một lần làm con người có xứng đáng không?

Ta đã tỉnh táo hẳn, cũng hiểu rõ vì sao Thần lại hiển linh nhắc nhở ta. Vì sinh mạng của ta chưa tận, nhưng ta lại đang cố hủy hoại đi cơ hội làm người mà mất hơn ngàn năm linh hồn yếu ớt của ta mới có được vì một kế hoạch điên rồ của gia tộc. Thần đang muốn ta nhớ rõ khoảng thời gian trước đây. Nếu như lần này ta thất bại, ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa. Tự sát là tội nặng nề nhất, vì sinh mạng của ta thuộc về thần linh.

Ta vội vàng giữ lấy một phần xích sắt trên tay Thần, dù cảm thấy mình điên rồi, nhưng ta vẫn không thể làm xáo trộn mọi kế hoạch được. Ta phải chết. Nhưng ta còn phải tái sinh. Trong giai đoạn ta chết đi, nếu bị Thần mang đi, ta sẽ mãi biến mất mà không thể hoàn thành được nhiệm vụ của mình. Không được! Nếu để ông ta can thiệp vào vận mệnh của ta thì kế hoạch của gia tộc ta sẽ bị liên lụy. Sắp tới đây, ta nhất định phải chết, nếu như ông ấy thực sự muốn thu hồi ta thì mọi công sức của ông nội và cha xem như phí công vô ích. Ta không thể để bất kỳ chướng ngại nào phát sinh được. Nghĩ tới đây, ta vội vàng cúi đầu thật thấp, quả quyết nói:

- Thưa ngài, xin ngài đừng mang ta trở về khi ta chết đi, bởi vì ta còn việc phải làm!

Thần lắc đầu, giọng nói trở nên nghiêm khắc:

- Không, ta phải loại bỏ ngươi vì ta đã đủ thất vọng. Cho dù ngươi có bao nhiêu dã tâm và ước vọng đi chăng nữa thì ta cũng không quan tâm. Ngươi đừng nghĩ có thể làm trời làm đất với thứ phép thuật lai căng nửa vời, ngươi cũng chỉ là con rối trong tay kẻ vận hành thế gian này.

- Cho ta thời gian! Ta hứa, một ngày, khi ta đủ quyền lực hơn nữa, ta sẽ hoàn thành phó thác của ngài! - Ta vội tiếp lời, mang theo sự khẩn trương vội vã và cả yếu đuối bất lực.

Thần hạ thấp ánh nhìn, lạnh nhạt cùng tàn nhẫn phủi tay đứng dậy, không chú mục vào ta nữa, nói tiếp:

- Ta nhắc cho ngươi rõ, từ khoảnh khắc người bỏ mạng đến lúc tái sinh, toàn bộ thời gian đó, ngươi sẽ cực kỳ yếu ớt, thậm chí mất đi cả lý trí. Nếu không do ta can thiệp cũng có bao kẻ thèm muốn thứ sức mạnh mà ngươi mang, bởi nó có một phần sức mạnh của ta. Cho nên, ta sẽ luôn chằm chằm vào ngươi, một khi có kẻ đủ sức thu phục ngươi, ta sẽ thu hồi ngươi trở về. Khi tái sinh, ngươi nhất định phải thực hiện giao kết giữa ta và ngươi, ta cần một thời hạn chính xác.

Ta im lặng, chỉ chăm chú nhìn người đó, không nói gì trong một khoảng ngắn. Ta gượng dậy, dùng gương mặt ráo hoảnh nhìn bóng lưng của Thần, rồi cất lời:

- Ba mươi năm. Ta cần ba mươi năm nữa. - Ta khẳng định. Mặc dù thời gian chỉ là ước chừng, nhưng để hủy hoại một thứ tín ngưỡng đã trở thành một phần sự sống cho cả nhân loại thì ba mươi năm là quá ít, ta còn muốn nhiều hơn, nhưng làm người cũng không thể quá tham lam, ta không muốn người này phát điên lên và mang ta đi ngay lập tức.

Nếu ông đã chờ được cho đến khi ta lớn, thì chờ thêm ba mươi năm nữa chắc là không phiền, có đúng không?

Tiếng xích sắt kêu loảng xoảng. Ta nghe như ngài đã cười nhưng ta không thấy được vẻ mặt của ông ấy. Sau đó, ngài ấy quay lại, chuyên chú nhìn ta rồi hỏi:

- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có thích thế gian này không? - Lại là câu hỏi này, thứ mà ta đã cố tránh né đề cập tới từ đầu.

Ta nắm chặt tay thành quyền, mím môi không muốn nói. Ta nhận ra ngay từ đầu ta đã bị ngài ấy thao túng. Ông ta quá hiểu ta, vì vậy, mới rất tự tin giao cho ta trách nhiệm hủy hoại Thần Thụ. Ông ta hoàn toàn nhìn thấu nội tâm lạnh lẽo và tàn nhẫn của ta.

Ta không hề thích thế gian này!

Thích gì ở cái thế gian tàn nhẫn và đầy dối trá này? Ngay cả nụ cười của ta, ta còn chán ghét. Đối với kẻ đè đầu cưỡi cổ gia tộc mình, ta cũng chỉ có thể giả vờ mỉm cười, giả vờ hiền lương đức độ để che giấu đi sự bất mãn của bản thân. Thích gì ở cái thời tiết khốn nạn giá lạnh này? Nơi mà đâu đâu cũng có thể đào lên xác người co quắp vì băng tuyết bao phủ trùng trùng? Thích gì ở cái thế gian chỉ vì một cơn phẫn uất của thần linh đã mặc cho sinh linh sống không bằng chết? Kẻ đó còn xứng đáng với mặt Thần hay sao?

Ta ghét tất cả. Ta chưa từng yêu thích thế gian này. Trái tim của ta rất chật hẹp, chỉ đủ chứa gia đình của ta, thần dân của ta và Baridi của ta. Ta chỉ đang vì những điều này mà gắng gượng sống.

Bởi vậy, khi ông bảo rằng ta hãy chết vì Baridi, ta lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ lại. Bởi vì ta vốn chưa từng sợ hãi cái chết.

Ngày hôm nay, vị Thần ấy đã vạch trần phần nội tâm đen tối xấu xa trong bản ngã của ta để cho thấy được ta chẳng có mấy phần tốt đẹp. Ông ta hiểu thấu ta, chỉ bằng một câu hỏi, ông ấy đã cắt triệt để đường lui của ta.

- Thưa, ta không thích. - Lời thật lòng này mất rất lâu ta mới thốt khỏi môi. - Nhưng ta không hề chối bỏ trách nhiệm của mình, mặc dù ta chỉ là một con người nhỏ bé, nhưng ta muốn bảo vệ những kẻ yếu đuối hơn mình, muốn họ sống. Cho dù cuộc sống này có biết bao nhiêu trắc trở đi chăng nữa, ta vẫn muốn dùng một phần sức lực của mình để khiến họ trải qua sinh, lão, bệnh, tử một cách bình an nhất có thể. Vì vậy, ta muốn một lần dùng sức lực của con người đương đầu với thần linh, ít nhất là dập tắt được tro hóa, để con người còn một con đường để tồn tại.

Ta nhận thấy sự hài lòng thỏa mãn đến từ ánh mắt tím sáng ngời đó. Trong đôi mắt đó còn chất chứa bao bi thương, ấm ức lẫn tự hào, cứ như là hắn đã trông thấy một điều gì đó thân thuộc, đến mức bản thân cảm động như suýt rơm rớm nước mắt. Một thoáng yên lặng trôi qua, vị Thần đã đưa cánh tay đầy thương tích lên, một lần nữa xoa đầu ta, lần này giọng nói rất dịu dàng:

- Với khối ký ức mười mấy năm làm người, ngươi chỉ nghĩ vòng quanh như vậy thì nông cạn quá. Để sau này ngươi chết đi rồi, trở về Ảo ảnh thời không tự ngẫm lại một chút vì sự ấu trĩ lúc này có lẽ sẽ tự hổ thẹn thôi. Tuy nhiên, ngươi bảo rằng ngươi ghét thế gian này nhưng ngươi chưa bao giờ chối bỏ sự tồn tại của nó. Đó là điểm ta thích ở ngươi. - Người đó thở dài, nói tiếp. - Kẻ sắp tới ngươi phải đối mặt chính là cơn ác mộng dai dẵng của chúng ta. Chắc là... ta nên trao tặng cho ngươi một món quà, một thứ đủ để ngươi bảo vệ được bản thân trước mặt hắn. Ta tin rằng ngươi sẽ biết ơn ta vì điều này.

Ta không ngờ thứ người đó giao ra là một khế ước, khế ước bán cả linh hồn ta cho ngài. Ta vẫn chần chừ, không hề muốn giao kết. Ngài Yoshinori nhìn vẻ đắn đo của ta, gương mặt có phần phiền muộn:

- Dù có giao kết hay không, ta vẫn luôn có quyền sở hữu đối với ngươi. Giao dịch lần này ngươi không hề thiệt thòi.

Ta nhìn phép thuật triển khai trước mặt, đáy lòng lạnh lẽo tựa như không còn bất kỳ pháp thuật giữ ấm nào hộ thân. Một lần nữa ta lại trở thành một quân cờ, lần này, là bàn cờ của bậc thánh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro