Chương 87: Chân tướng
"Trong một trận tuyết lở không có bông tuyết nào là vô tội"
*
**
Ở lưu vực phía Bắc sông băng, biên tái của Elurra và Herzlos, quân đoàn viễn chinh của Ngư tộc đang lặng lẽ hành quân từng nhóm một dưới mặt sông băng kéo dài vào sâu nội địa Baridi. Tàu ngầm chỉ huy neo tại lãnh hải của họ, áp sát với tàu sân bay, giám sát quân đoàn đang tách khỏi tàu mẹ, từng chiếc một như những con cá đuối mềm mại bơi trong lòng đại dương bao la, sự chuyển động nhịp nhàng và quy củ. Dưới mặt nước, tàu ngầm kín đáo ngủ yên như một rặng san hô yên tĩnh không gây ra bất cứ âm thanh xáo động đáy biển nào.
Bầu trời đêm đầy sao, những bông tuyết nhỏ rơi lả tả.
Từ radar cảnh báo, một tín hiệu dồn dập phát báo động, còi cảnh báo kéo lên từng đợt dài sắc bén.
Phía xa, ánh sáng vàng chói loà như một thiên thạch rơi từ nền trời tối đen. Ánh sáng rực rỡ đó như một quả cầu lửa lao xuyên qua lớp băng mỏng, rơi ùm xuống đáy biển lạnh lẽo.
Những bọt khí trắng nổi lên, tín hiệu cảnh báo của tàu ngầm thăm dò vẫn vang dồn dập.
Trong buồng chỉ huy, gã hơi nhấc mi, khó chịu với âm cảnh báo từ máy móc vang lên mấy lần.
Người quân nhân đã trở về sau chuyến kiểm tra tình hình, báo cáo:
- Thưa Tư lệnh, là một con người.
Gã vẫn biếng nhác nhắm mắt, mái tóc xanh dương phủ hờ che đi một phần chân mày kiếm tuấn tú. Bộ điệu biếng nhác trên gương mặt hoàn mỹ chỉ khiến hắn tạo nên thần thái gian tà hơn. Tuy trông như vừa mới ngủ gật, nhưng giọng hắn lại tỉnh táo và lạnh lẽo:
- Giết.
Người quân nhân ấp úng, cố gắng trình bày cụ thể hơn:
- Là một phụ nữ. Hơn nữa không đo được bất cứ tần số phép thuật nào, càng không có phát ra dị năng.
Gã mở mắt, ánh nhìn loé lên sự ngang tàng, khẽ ngáp một cái và rướn mình. Bây giờ là nửa đêm, cho dù là một con cá voi chạm phải hàng rào an ninh đánh thức gã trong giấc ngủ nông cũng đã đủ thả một quả ngư lôi cho chết quách đi rồi. Huống hồ là một con người, còn rơi ngay lãnh hải của gã.
Nhưng cấp dưới vừa nói gì cơ? Phụ nữ?
Gã đứng dậy, cầm áo khoác quân phục xanh lam khoác vào, dứt khoát trực tiếp đi kiểm tra.
Theo quy tắc, bất cứ đối tượng xâm phạm vào hải phận của Ngư tộc, người hay vật đều bị bắn bỏ, nhưng đây dù sao cũng là vùng chồng lấn với biên giới Quỷ tộc, mọi hành động đều phải cân nhắc. Chẳng hiểu sao một con người sờ sờ cứ vậy mà bình an rơi đến tận đáy biển này.
Trước khi cấp trên cho phép giết, việc giữ cái mạng cho kẻ kia cũng là một loại trách nhiệm vì thế những người lính không dám làm càn. Nhóm quân nhân đã tạo một bóng nước đủ lớn thả từ tàu trôi đến chỗ người khả nghi, giam người kia vào trong, lửng lơ đáp ở rặng đá ngầm.
Từ cửa sổ tàu ngầm, Itsuki chú tâm quan sát qua ống nhòm, xuyên qua bóng nước, chỉ thấy bóng người nhỏ bé, mái tóc như những sợi tảo biển dài mềm mại bồng bềnh trôi.
Tất cả đồng hồ đo phép thuật đều ở con số 0.
- Cô ta được bao bởi một pháp chú hộ thân khá kì lạ, có một số đoạn tương tự chú thuật của Baridi, nhưng cũng có một số đoạn phương ngữ khá cổ xưa, nhưng chỉ là nhờ pháp chú này mới bảo toàn được cơ thể, ngoài ra, từ chính bản thân thì lại không phát hiện ra nguồn gốc của phép thuật.
Sau khi nghe lời sĩ quan trình bày, hắn đưa tay ra lệnh cho quân thu thập bụi phép thuật ở khu vực cô gái rơi xuống để xác định nguồn gốc.
Bản thân hắn cũng thắc mắc làm sao mà không có bất cứ báo động nào? Một người bình thường dù yếu ớt cũng phải dò được một dãy sóng phép thuật nhỏ của họ, nhưng với vận tốc rơi kiểu gì mới vang lên xáo động đến thế? Pháp chú hộ thân cũng phải do người có đẳng cấp mới có thể giúp cơ thể này toàn vẹn không vết xước.
Itsuki chép miệng, sự tò mò vẫn khiến hắn cử một nhóm quân mang trang bị hạng nặng áp tải kẻ tình nghi đó về tàu.
Quân đặc công nước của Ngư tộc áp tải kẻ khả nghi với tác phong chuẩn mực và đề phòng, nào ngờ an toàn thuận lợi lôi người ấy về tàu không chút bất thường.
Cửa buồng áp suất mở ra rồi đóng lại, cô gái bị vác lên tàu, phần váy quá ngắn, lộ ra một đôi chân trắng mịn thon dài. Một sĩ quan không chịu được, liền dùng áo quân phục đắp lại, che đi đôi chân tuyết trắng đó.
So với quan tâm khuôn mặt, đàn ông Ngư tộc thường bị kích thích mạnh bởi những cô gái có đôi chân dài đẹp hơn. Bất cứ đàn ông hay phụ nữ Ngư tộc nào cũng xem đôi chân là một chuẩn mực nhan sắc đáng quan tâm. Vì họ là người cá, đôi chân dù sao cũng có ít khiếm khuyết, như là sẽ ẩn hiện một lớp vảy óng ánh trên chân hoặc thô to với các ngón chân xoè ra như cánh quạt.
Cô gái này có bàn chân nhỏ nhắn, làn da mịn màng, giống như chân của người Quỷ tộc vì người Quỷ tộc bay nhiều hơn đi, chân họ thường không quá thô tục, gót chân cũng mềm như da của trẻ sơ sinh.
Chẳng may, Itsuki đã vừa kịp nhìn thấy đôi chân trắng mịn mê hồn này trước khi chiếc áo quân phục được đắp lên, gã dường như tỉnh táo hẳn.
Một đám quân nhân toàn là nam, việc khắc chế bản tính đã là sự rèn luyện khắc nghiệt. Huống hồ bây giờ có mười mấy quân nhân trơ mắt nhìn một cô gái nhỏ bé nằm ướt nhẹp dưới sàn tàu, kiên định cỡ nào cũng khó lòng dời được ánh mắt đi.
Huống hồ là kẻ nổi tiếng trăng hoa như Itsuki.
Một quân nhân nhận được chỉ thị, cẩn thận chỉnh gương mặt của cô gái về hướng chính diện của người chỉ huy.
Cô gái vô lực bất tỉnh. Mái tóc nâu vàng ướt sũng, trang phục dính sát vào cơ thể lộ ra đường cong mê người. Khuôn mặt trắng bệch nhưng ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Đó là vẻ đẹp rất lạ lùng. Không phải kiểu khơi gợi quyến rũ như những mỹ nhân ngư, càng không hoàn mỹ phi thực tế như các cô gái Quỷ tộc. Vẻ đẹp mềm mại thuận mắt này, từng chi tiết trên khuôn mặt là sự vừa đủ, lông mi cong dài nhưng không quá rậm, mũi cao thon mềm, đôi môi mỏng sắc hồng nhạt cùng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mái tóc nâu dính ướt trên làn da mang theo sự hoang dại quyến rũ.
Quá đẹp.
Gã hít thầm, cảm thấy thứ nhan sắc này quá mới mẻ, quá hiếm khi được trông thấy.
Hình như đây là người Baridi.
Mọi sự cảnh giác được nới lỏng, Itsuki hắng giọng, nhận thấy cổ họng hơi khô nóng, gã ra lệnh:
- Giam giữ theo diện người vượt biên trái phép, cử quân y giám sát.
Hai quân nhân tiếp cận cô gái, mũi lê trên họng súng vẫn chưa thu vào, cẩn thận xác nhận lần nữa để khẳng định cô ta không phải là một tử thi, máy quét X-Quang di động được đưa tới kiểm tra cơ thể đó một lượt, sau đó đem tống thẳng đến nhà giam.
*
* *
Cả cơ thể đau buốt, giống như bản thân bị ném vào lồng giặt của máy giặt xoay điên xoay đảo hết bảy bảy bốn mươi chín vòng, không rõ mê man bao lâu, đến lúc tôi có thể cử động và nhíu mày, cũng là lúc tôi thấy cả tấm lưng mình đều đau nhức không thôi.
Khó khăn mở mi mắt, tôi nhận ra cả người mình đang nằm giữa một bầu trời ảm đạm không một vợn mây, cảnh quang nơi đây tựa là một bức tranh sơn dầu chỉ có những tông màu xám trắng tẻ nhạt. Tôi cố sức thò tay bấu lấy thứ xốp mềm dưới thân mình, nhấc tay lên dò xét, từ kẽ tay, tuyết lất phất đổ lên mặt tôi.
Tôi dụi mắt, nhận ra bản thân đang nằm giữa một nơi hoang vắng toàn là tuyết.
Cố sức ngồi dậy, tôi nhìn cơ thể mình, chỉ có một vài vết xước, trên cổ chân, vết thương đã kết vảy. Hiện tại nơi đây không đổ tuyết, nhưng bốn phương tám hướng chỉ là một cảnh quang trắng xóa, cả những rặng cây cũng trơ mình phủ một lớp tuyết trắng, trên nhành cây mọc ra những sợi băng rũ xuống dài chấm đất. Đáy lòng tôi phút chốc cảm thấy có nỗi mất mát kì lạ, cảm giác đó khiến cho tôi cảm thấy buồn rầu và nặng nề. Đó chính là cảm giác khi nhận ra bản thân đã hoàn toàn tách biệt với thế giới kia - nơi mới cách đây không lâu tôi vẫn ở tại trường An Đằng và gặp gỡ Hiểu Khiết, Ban Mai, Tử Đằng.
Tôi thở dài, thả nắm tuyết vốc trong tay xuống.
Sau lưng tôi, bỗng nhiên cũng nối tiếp một tiếng thở dài buồn bã.
Tôi ngoái đầu nhìn, thấy Saito Ken đang ngồi hơi ngơ ngác, trong tay đang nhìn thứ gì đó, dù vẻ mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng ánh mắt của cậu ấy ánh lên vẻ luyến tiếc.
- Vỡ rồi! - Thấy tôi nhìn mình, cậu ấy nói với tôi, rồi chìa tay mình cho tôi xem.
Tôi nhìn qua, thấy trong lòng bàn tay cậu ấy là mảnh vỡ của chiếc vòng Lilas.
- Nó là pháp khí hộ thân của cậu. - Tôi cũng hơi bất ngờ, ý tôi là không tin được sao pháp khí có thể hư hại như thế được.
- Còn là pháp khí di truyền, vốn dĩ linh thức rất mạnh. - Giọng nói bên cạnh chúng tôi, không xa lắm, thanh âm có chút vui vẻ.
Ken đưa mắt nhìn người đó, rồi nói:
- Vì dùng hết lực ra đòn sát chiêu đó nên chiếc vòng đã không chịu nổi nữa.
- Hôm trước tôi nhớ đã thấy nó có vết nứt rồi. - Tôi nhích lại gần nhìn chiếc vòng, ánh tím của nó bây giờ chỉ còn lại những mảnh vụn trơ trọi, còn có chút khói đen bốc ra.
Jiro đi mấy bước tới, rồi ngồi cạnh tôi, phì cười:
- Dùng cấm thuật càng nhiều, pháp khí lại càng dễ hư hại. Pháp khí của Baridi đều vậy mà!
Tôi quay sang nhìn cậu ta, trên ngón tay cậu ấy, chiếc nhẫn vẫn trên đó, nhưng sắc xanh cũng không còn quá nhiều tinh anh. Mấy khớp ngón tay của Jiro đã khô máu, tôi lặng lẽ xé mấy phần ren trắng viền trên áo của mình băng lại một ngón nặng nhất trên tay cậu.
- Không cần đâu, đây là hình nhân giấy mà, có chảy máu cũng không sao. - Jiro xua tay.
- Hừm, cậu làm như tôi chưa thử làm người giấy bao giờ, bị thương vẫn đau, vẫn chảy máu, vẫn đói, vẫn khát, vẫn cần phải ngủ. Cậu xem bốn ngón tay rách toạc ra như vậy có rát chết hay không!
Lúc tôi nâng tay của Jiro lên để băng bó, vô tình khiến cho Lời thề thủy chung trên cổ tay tôi sáng lên, màu xám đã dần nhạt đi, chỉ có sắc đỏ hồng ẩn nhẹ, nhưng mà sợi đánh dấu trên cổ tay cậu ấy lại là một đường đen, không có một ánh sáng nào. Jiro rất nhanh lật cổ tay mình xuống, nhưng tôi đã kịp thấy. Tôi ngây người trong vài giây, rồi mỉm cười:
- Thôi cậu tự băng đi!
- Chị Uyển Nghi đâu rồi? - Tôi nhìn Jiro cặm cụi băng vết thương, hỏi.
Jiro cụp mắt, hàng mi đen như than cháy trên làn da trắng hơn tuyết trời rung rinh nhẹ, cậu đáp một cách mông lung:
- Không biết nữa. Chắc chết rồi. - Sau đó quay Saito Ken gằn lên - Cậu đánh hắn hay là đánh tôi vậy hả? - Bộ dạng của Jiro tức đến nổ đom đóm mắt.
Ken mỉm cười, nheo mắt, vài bông tuyết nhỏ bay xuyên qua dáng hình của cậu làm tôi nhận ra có vẻ như thể trạng người giấy này có phần yếu nhược, hình như là không còn đủ sức duy trì.
- Cũng tốt, Quỷ tộc có cái mà lo lắng. - Giọng Ken có chút đắc ý.
Tôi biết Jiro lo lắng về gã Max kia, để mối nguy hại kia chạy trốn mất không khác gì thả hổ về rừng. Trong khi đó, Baridi thì xem gã ấy là quân bài dự phòng hoàn hảo để cân bằng thế lực với Quỷ tộc. Trong lúc chiến tranh một mất một còn, sự quấy phá của Max sẽ khiến quân đội Quỷ tộc phân tâm, không dồn sức đối phó với Đế Đô được.
- Hắn bị thương nặng lắm, nổ nát cả thân thể, xem chừng chỉ có thể dùng cấm thuật đổi cơ thể mới thì may ra mới sống nổi. - Ken bổ sung.
Nhưng mà Ken vốn đã biết gã ta đã đến hạn thay xác, đánh nổ xác của gã cũng đâu có ích lợi gì, cốt yếu chỉ là muốn thả gã đi mà thôi.
- Quỷ chú của cậu vốn chỉ dùng có một phần lực đã kinh khủng như vậy. - Jiro nói - Nếu có Quỷ phù lại càng đáng sợ. Nhưng vốn thứ pháp khí đó không dùng như một vũ khí chiến đấu được vì gia tộc Miura không phải là những chiến binh. Với lại nó lại miễn nhiễm với người của tộc Sugimoto nhỉ? - Ánh mắt Jiro sắc lạnh nhìn Ken, ám chỉ.
- Lần này cậu nói đúng. - Ken chớp mắt, cười nhạt - Sức mạnh ác nghiệt này sẽ hủy hoại tất cả pháp khí, kể cả pháp khí di truyền. Vì kẻ tạo ra Quỷ phù đi kèm Quỷ chú là để hộ vệ, không phải để tấn công, nếu dùng sai mục đích, nó sẽ là diệt người, diệt mình.
Nhưng mà nãy lúc đánh nhau Ken không hề nương tay với cả Max lẫn Jiro, chỉ là Jiro không bị trúng đòn đó do nó là thuật của tộc Miura thôi. Ken nói là sẽ đánh Jiro, ai ngờ cậu đánh nhiệt tình đến vậy đâu! Hay cậu cũng biết đòn đó làm Jiro không bị thương được nên mới ra chiêu nhỉ?
Saito Ken đứng dậy, cậu vo tay thành nắm bóp nát hết mấy mảnh vỡ trong tay thành bột mịn, thả xuống nền tuyết, sau đó phủi tay.
- Miyuki, kể từ nay, cô hãy quên cái tên Châu Hạ Anh đi. - Ken nói.
Tôi đang im lặng, bỗng nhiên có chút ngẩn người.
Tôi gật đầu, miễn cưỡng đáp "Ờ!", sau đó cúi đầu tiu nghỉu, tôi nhận ra trên da mình có một lớp phép thuật chống lạnh, bụi phép thuật ánh tím, có lẽ Ken tiện tay triển chú thuật sưởi ấm cho tôi.
Trong lờ mờ sương mù phía trước mặt, tôi thấy nơi đó là một thung lũng nằm xa xăm, có một chiếc cổng đá to lớn dựng lên giữa nơi đó, trơ trọi một mình. Còn ba chúng tôi đang đứng ở một con dốc thoai thoải trên đường đi đến thung lũng đó.
- Cậu dám sửa truyền tống trận của tôi! - Jiro sau khi băng vết thương xong, đứng dậy, mới nói với Ken như vậy.
- Tôi chỉ hứa mang cô ấy cùng gã về thế giới phép thuật, cũng chưa từng nói tôi sẽ để địa điểm là ở đâu. Vốn dĩ khu C đã là một truyền tống trận khổng lồ cũ kĩ, tôi sửa một chút, tọa độ may mà vẫn đúng.
Muốn sửa trận không phải một sớm một chiều. Ken đã giúp Max tu bổ trận pháp, đó là lý do cậu ấy đi học để dễ dàng điều tra manh mối trong trường, tìm người hiến tế và tiện bề trà trộn đến khu C. Cậu ấy vẫn không bỏ qua ý định muốn tôi tế thần. Tôi nhìn ngón tay vướng khế ước Thôi tâm thuật của mình, bất lực không biết làm gì hơn.
Trong khi đó, Jiro có vẻ rất bực bội.
- Cô ấy không còn là Tuyết Cơ. Máu của Quỷ Vương đã triệt để xoá đi lời nguyền di truyền đó.
Ken sau khi phủi tay chỉ nhoẻn môi cười:
- Đúng vậy, cô ấy không phải Tuyết Cơ, trên người cô ấy dù có ấn kí, nhưng nó không còn hoạt động. Cơ bản là nhờ máu linh hồn đen và lớp phong ấn năng lực xếp chồng lên đã huỷ đi vết tích ấn kí thực sự. Nữ hoàng Yura đã thành công.
Ý cậu là cấm thuật năm đó của mẹ tôi đã thành công ngăn chặn lời nguyền Tuyết Cơ ám lên người tôi sao? Ken từng nói Tuyết Cơ xuất hiện ở dạng di truyền, chính vì vậy, việc truyền máu linh hồn của cha tôi vào người đã khiến cho cơ thể tôi phát sinh biến hóa.
- Tất nhiên cô ấy không đến cúng tế nữ thần với tư cách của Tuyết Cơ đâu. - Ken cong môi cười bí hiểm, ánh mắt lạ lẫm lướt qua tôi, bàn tay ấy rất thân thuộc cuốn lấy tay tôi nhẹ nhàng kéo đi, Jiro muốn chụp tay tôi níu lại nhưng không kịp, chỉ vội vã bước đi theo.
Cho dù trước đó tôi và Ken đã thân thiết đến độ việc nắm tay đã thành thói quen, nhưng trước mặt Jiro, tôi cảm thấy việc động chạm da thịt với Ken là hành vi không nên. Không phải chỉ đơn thuần vì tôi đính hôn với Jiro, mà vì tôi cảm giác giống như một người chị bị đứa em trai nhỏ phát hiện mình yêu sớm vậy. Cảm giác lúng túng đó khiến tôi cứ muốn thoát khỏi bàn tay của Saito Ken.
Tôi nhận ra chân mình như bị ếm bùa, cứ bước nhanh theo sự dẫn dắt của cậu ấy, Thôi tâm thuật hiện lên quấn lấy cổ tay tôi và cậu, mỗi lần tôi chần chừ muốn khựng lại, sợi dây màu xanh ấy lại hệt như mọc gai, đâm vào cổ tay tôi đau nhức buốt xương.
- Đi chậm có khi mất cả bàn tay đấy! - Giọng Ken đe dọa.
Jiro tức giận đến mức thở phì phò, với Thôi tâm thuật này cậu ta hoàn toàn không thể can thiệp. Cậu đi nhanh sau hai chúng tôi. Chốc chốc ba người đã đi tới chiếc cổng bằng đá to lớn kia.
Nơi đó hệt như một tấm gương ảo cảnh, tôi nhận thấy nó có vẻ hao hao với kiểu kết giới ở cổng dẫn vào khu C, đi xuyên qua cổng đá là một không gian xám ngắt, nó không phải tuyết mà là đá xám phủ lên mọi thứ, cũ kĩ và bụi bặm. Những lá cờ phướn rách nát, gió nhẹ hiu hiu, thổi bay những mảnh giấy ghi bùa chú ngoằn ngoèo. Trên đất có họa ảnh của những người có tư thế đứng như múa lượn, vừa nát nhàu, vừa đẫm bụi. Tôi thấy có vài ba bức tượng gãy tay, đứt đầu, vỡ vụn tứ tung trên mặt đất.
Tiếng gió hú quanh ốc tai rờn rợn.
- IzpirituHilerria. - Sugimoto Jiro khẽ nói.
Tôi ngoái đầu, nghe một lần thoáng qua nên không hiểu.
Jiro nhìn ánh mắt tôi, kiên nhẫn giải thích:
- Nơi đây là nghĩa trang của những vị thần bị quên lãng.
- Phàm là những vị thần bị chính tín đồ của mình chối bỏ sẽ bị đưa về đây, giam cầm tên của họ cùng tượng của họ, khóa chặt họ ở nơi đây. Những vị thần không còn được thờ phụng sẽ dần mất đi sức mạnh, không còn công đức nữa, sẽ dần tan biến. - Saito Ken tiếp lời.
Ôi, hóa ra làm thần cũng không phải là chuyện vĩnh cửu. Cũng có lúc thần bị chính người thờ bái mình hắt hủi sao? Cạnh tranh khốc liệt vậy à?
- Nữ thần Kozakura bị đưa đến IzpirituHilerria? - Tôi vừa nói vừa vỡ lẽ.
Ây da đúng rồi! Nữ thần bị người đời nguyền rủa nhiều nhất chính là bà ấy! Vì chính sự điên loạn bất cần của bà đã gây cho thế gian này lầm than như thế, Kozakura đã bị đẩy vào IzpirituHilerria suốt hơn một ngàn năm qua. Đáng lẽ bị đẩy vào nơi đây thì những tín đồ sẽ dần quên mất các vị thần, thế nhưng đến giờ vẫn có người nhớ tới bà ấy!
- Là người phụ nữ ấy không cam tâm bị quên lãng, vì vậy mới tạo nên lời nguyền Tuyết Cơ. Vì nếu không có Tuyết Cơ nào cúng tế bà ấy, thiên tai sẽ ập tới cuốn trôi cả nơi đây, một lần nữa bà ta sẽ được giải thoát. - Ken nói - Chính vì vậy, hoàng tộc Baridi rất sợ lạc mất Tuyết Cơ.
- Nhưng mà Ken, cậu nhớ không? Trước kia chúng ta từng lạc vào ảo cảnh không gian, đã chính mắt thấy nữ thần Kozakura diệt hết Thần tộc, vậy vốn dĩ thế gian này đâu còn có thần? - Tôi hỏi.
- Thần ư? Không có thần nào điên khùng như vậy cả, chỉ có những nô lệ ngu ngốc nghĩ mình là thần thôi! - Ken nhếch môi với vẻ kì lạ.
Lời Ken nói khiến tôi cảm thấy cậu ấy còn biết nhiều hơn cả thế và chắc chắn rằng phần cậu ấy kể chỉ là bề nổi. Không hiểu sao tôi bắt đầu ngờ vực trước những gì Ken nói.
Jiro đi đến trước mặt Ken, hỏi:
- Kozakura và cô ấy có liên quan gì?
Ken nhếch môi cười, nhìn tôi, tôi cảm thấy rằng mình vĩnh viễn không nhìn thấu hết con người này.
- Cậu biết vì sao có máu linh hồn màu đen không? Vì năm đó, Thánh Quỷ bị đánh thành ngàn mảnh, máu linh hồn vỡ thành muôn mảnh thấm vào đất đai, lẫn vào máu thịt của con dân Quỷ tộc, từ đó mới có người dị năng có máu linh hồn đen, nhưng số này chỉ chiếm tầm 0.0001% dân số Quỷ tộc, qua mỗi đời lại càng ít hơn. Đến hiện tại, cậu là người cuối cùng. Nghĩa là, sự tồn tại của Thánh Quỷ đã sắp biến mất thực sự.
- Còn một chuyện nữa, cậu có nhớ con gái của Kozakura chết như thế nào không? Cũng là bị đánh tan hồn vỡ phách. Đứa bé đó vốn dĩ chưa kịp tạo nên thần thức, chỉ là một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn. Vì vậy, phép thuật cuối cùng bà ấy sử dụng chính là ủ hồn, mang hồn phách đứa bé đó thả trôi theo thời gian, ủ từ trong tuyết trắng, trôi theo dòng nước, thả vào cơn gió, ném vào lửa đỏ, rồi ngủ say trong mầm cây. Qua năm tháng nhờ linh khí của tự nhiên, những mảnh hồn phách sẽ bồi lại đầy đủ. Và điểm đến cuối cùng để tạo nên một mảnh hồn hoàn chỉnh chính là mượn bụng của một phụ nữ, mượn máu thịt của người ấy mà bồi ra đứa bé, gọi là Tuyết Cơ. Mảnh hồn sẽ kí sinh trên người của Tuyết Cơ, đến một thời gian thích hợp, Tuyết Cơ sẽ được đưa đến gặp Kozakura để bà ta thu hồi mảnh hồn. Tích lũy lâu dài sẽ tạo ra một phần hồn của đứa con đã chết của bà hoàn thiện. Kozakura sẽ để cho đứa bé ấy chuyển kiếp một lần nữa thành một vị thần. Nhưng mãi cho đến nay Kozakura vẫn chưa thể thu thập được toàn vẹn linh hồn của đứa bé đó. Nữ hoàng Yura gần như là một trong những người được chỉ định sẽ sinh ra đứa con mang trong mình linh hồn của thần linh, thế nhưng, bà ấy đã gây nên một sự cố động trời, khiến cho mảnh hồn tụ tập kí sinh trên người Yura bị vỡ tan và chạy mất. Sự cố này khiến Kozakura điên tiết, đại nạn tro hóa càng lúc càng dữ dội.
Nghe đến đây, tôi chỉ thấy Ken như là dần hóa thành một con sói tuyết ma mãnh, dùng vuốt giữ chặt thân thể tôi, cười cợt tôi, khiêu khích tôi.
Có lẽ đã trải qua quá nhiều câu chuyện không thể nào tin được, tôi đã mất dần đi biểu cảm bất ngờ. Chỉ hơi run giọng, cười lấy lệ, nhìn một lượt Jiro và Ken, cố gắng áp chế một cảm xúc khó chịu cồn cào trong đáy lòng, nói:
- Hai người giăng thiên la địa võng như vậy, chẳng lẽ còn sợ tôi chạy thoát sao?
Họ im lặng, nhưng đã bắt đầu lấy lại ánh mắt cảnh giác.
- Ken, Jiro, hai người đã sớm thông đồng nhau từ đầu. Ít nhất là từ cái chết của Ken đã có vấn đề. Bây giờ đến cả Jiro cũng chết rồi. Tôi nói có đúng không?
Jiro cười nhẹ, cũng không cần giấu giếm nữa. Tôi biết Jiro đã chết. Điều này đơn giản mà, sợi chỉ Lời thề thủy chung sẽ hóa đen vì người đó không còn sống nữa.
Từ đầu bọn họ đã biết nhau, thậm chí phối hợp với nhau bỡn cợt tôi. Jiro hay Ken đều có chung mục đích muốn đưa tôi về với thế giới phép thuật này. Chỉ là mục đích tối thượng của hai người đó chưa chắc đã giống nhau mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro