Chương 79: Tinh sạch
Số phận thực sự ưu đãi ngươi đến thế sao?
*
* *
Một ngôi nhà nhỏ bên bờ hồ xanh ngắt. Gió tuyết bị bỏ rơi bên ngoài, ở bên trong quang cảnh này là một màn khí hậu ôn hòa cùng cây xanh ngập mắt.
Dương Kính đã không còn sử dụng được, linh hồn của Jiro đã phải bay rất xa, bay đến mỏi mệt mới tới nơi.
Người trong nhà vẫn đang bế quan. Cả một khu vườn yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng chim hót vô cùng an bình.
Jiro ngồi trên thềm nhà, đung đưa chân, không hề có chút vội vàng nào.
Cửa gỗ của ngôi nhà màu trắng đã chịu mở, một dáng người cao cao thanh tú bước ra, mái tóc trắng dài đến lưng, gương mặt thanh tĩnh không phải là kiểu đẹp đến chói mắt mà chỉ là một người trông rất nho nhã, làm người ta cảm thấy thật dễ chịu. Người đó quét đôi mắt màu nâu đồng đến thềm nhà, trông thấy một linh hồn mặc trang phục hoàng tộc sang trọng đang ngẩn ngơ nhìn về phía bờ hồ phẳng lặng. Ông bèn hạ một chân, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh đứa nhỏ này, khẽ chào:
- Đã lâu không gặp, có vẻ không khỏe nhỉ?
Jiro khẽ xùy một tiếng, bắn một tia phép thuật, khuấy động mặt hồ phẳng lặng như gương.
- Ngài mau khăn gói chuẩn bị đi, cha ta đã ra lệnh cho quân đến đón ngài.
Yamato nghiêng đầu, sợi tóc dài đến chấm lên sàn gỗ. Ông dùng một biểu cảm như mọi chuyện không liên quan đến mình, bĩu môi:
- Ta sẽ trốn sang nước khác.
Lão quái vật này luôn thích đùa cợt. Tuy vậy cũng không phải dạng người mất uy tín.
- Ta đã đưa máu linh hồn của Ken về với xác rồi.
Ánh mắt đó rũ nhẹ, như cong cong ý cười hài lòng. Bản lĩnh của Hoàng tử bé này không tệ. Một thân đầu óc sáng suốt cùng tâm cơ sâu sắc, vốn dĩ rất thích hợp để làm một đế vương. Chỉ tiếc là số mệnh thật quá mỏng, tuổi trẻ đã sớm mai một tài năng, quả là lãng phí. Đứa trẻ này còn rất tham lam, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn cho mình đường lui, còn biết cách ép buộc người ta phải dấn thân vào cuộc đời của nó. Yamato đã là một lão già sống hơn trăm tuổi từ lâu, nhưng đối với dạng tính cách nham hiểm lại khả ái của Hoàng tử này lấy làm vô cùng hứng thú, cứ vậy mà miễn cưỡng giúp đỡ.
Jiro trạc tuổi cháu trai của ông. Số mệnh cũng gần giống nhau. Saito Ken có một nhà nội ngang tài ngang sức ông để trợ giúp còn vị Hoàng tử này phải tự mình xoay sở tìm cách tốt nhất cho mình.
Yamato thực sự rất nể ở khả năng nắm bắt thời cơ của vị Hoàng tử này, dám ép cả ông nhúng tay vào, đem Ken uy hiếp cả ông, tác phong này quả thật rất giống Naoki. Nếu Naoki không gài bẫy khiến đứa con gái ngốc của ông gặp phải Atsushi thì bây giờ mọi thứ mới đâu ra nông nỗi này. Giữ không nổi mệnh của con mình, lại phải đi cứu mệnh con kẻ khác, thực sự quá đau lòng.
Ken là một biến số bất ngờ mà ông cảm thấy nó giống như là một thứ vĩnh viễn nên được che giấu. Một người ruột thịt mà xa lạ. Mà ắt rằng đứa trẻ đó cũng sẽ không bao giờ dám vỗ ngực xưng rằng mình mang huyết thống Quỷ tộc trong người. Tuy là thế, nhưng ông vẫn không nỡ thấy đứa cháu đó chật vật sinh tồn trong thế giới phức tạp này, bởi vậy, Yamato vẫn lặng lẽ giúp đỡ vài việc nhỏ, không đáng kể, chỉ là khiến đứa trẻ đó lánh bớt đi những thủ đoạn của thế gian này.
Năm đó Naoki cũng đem con gái ông ra để ép ông làm những chuyện không mấy tốt đẹp. Nay con trai người đó lại tái hiện bổn cũ, chiêu trò còn gian manh hơn biết bao. Jiro đem Ken ra để ông phải can thiệp vào sinh mệnh của nó. Bày cho Hoàng tử cách, ông cũng thấy rằng mình sẽ vô tình hại chết một người vô tội. Biết sao được, trò chơi này, chỉ dành cho kẻ tỉnh táo nhất mà thôi.
Một người thân bất do kỉ như ông, sống càng lâu, càng thấy cuộc đời này vô cùng nhàm chán. Sống như một quái vật đã lâu, bản thân luôn giữ được vẻ trẻ trung không hề thay đổi, tâm hồn thì đã sớm mục ruỗng.
- Đã tìm ra người nối mệnh chưa? - Yamato vén mấy sợi tóc bị rơi chạm sàn lên, quấn ở đầu ngón tay, rồi nói.
Jiro khẽ bật cười, đáp:
- Chuyện đó cha ta sẽ làm được.
Pháp sư Yamato đưa tay chạm nhẹ vào linh hồn vừa mới chết kia, có phần đùa cợt.
- Vậy thì cậu cũng nên đứng dậy đi tìm máu linh hồn cho mình đi chứ?
Jiro đưa mắt nhìn một thân áo xám của người kia, cậu đứng dậy phủi tay, nói:
- Việc này sẽ xong ngay thôi!
Bóng áo xám cười nhẹ, đứng dậy, một thân nhàn nhã quay lưng đóng cửa, nói vọng ra:
- Già rồi, thực tình chẳng muốn bay nhảy, tốt nhất là thằng nhóc Naoki biết điều một chút, cử Thần Thú đến đón ta.
Đôi cánh xanh ngọc của người kia đã tung bay thành một đường thật đẹp trên không trung.
Vẻ mặt Yamato đã thu hết nét cười, ánh mắt lơ đễnh nhìn qua khung cửa sổ, lẩm bẩm:
- Cũng muốn chết quá.
*
**
Lúc tôi thức giấc là thời điểm bầu trời đã nhá nhem tối.
Tôi tỉnh bởi tiếng chuông leng keng của một người bán hàng rong. Lúc đó, Ken vẫn nằm ngủ bên cạnh tôi, say sưa. Cậu nằm bên trong giường, vậy nên tôi cứ thế mà vén chăn chạy ùa ra ban công, gọi người bán đồ ăn dừng lại. Chẳng chải tóc đánh răng, tôi chỉ khoác thêm chiếc áo ngoài, mang dép xỏ ngón chạy ra ngoài cổng rào. Đột nhiên tôi rất thèm món ăn này, thèm đến nỗi vừa tỉnh trong giấc ngủ đã vội bật dậy lao ra ban công gọi người đàn ông rao hàng dừng lại.
Đem túi thức ăn vào nhà, tôi đặt trên bàn trà ở phòng khách, bây giờ mới đi rửa mặt. Lúc đó gần sáu giờ tối.
Saito Ken ngủ rất say, tôi thấy cậu có vẻ hơi nóng, thái dương rịn một ít mồ hôi, vì vậy tôi tăng quạt quay nhanh thêm một số.
Mình tôi lang thang dưới tầng trệt, bật đèn sáng, pha một li trà mật ong, cuộn chân ăn tối một mình trên sô pha.
Những việc đã làm tôi đều nhớ rất rõ, lúc tỉnh dậy kí ức đó mồn một đến độ không thể khiến tôi lơ đễnh giây nào, cứ thế mà thoăn thoắt hành động.
Những ngày sau đó, tôi ăn uống, lăn qua lăn lại ở sô pha, đọc sách, chơi game, xem hết một bộ phim dài tập. Khi rảnh rỗi sẽ tưới nước cây kiểng, thay nước chậu cá rồi đem giày ra giặt sạch và phơi nắng một lượt. Những đôi giày màu sắc xếp gọn và phơi trên sân thượng đầy nắng và gió.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ vào trông Saito Ken. Cậu ấy yên tĩnh ngủ, chẳng trở mình dù chỉ một lần. Tôi biết linh hồn của cậu ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ do tác dụng của lọ băng kia. Mỗi ngày, tia quỷ khí càng lúc càng ít đi, làn da hồng hào, có sự ấm áp.
Thực sự rất thần kì!
Thấm thoát, ba ngày trôi qua. Đến sáng ngày thứ tư, khi tôi mang quần áo ra phơi xong, bước vào phòng đã trông thấy người kia tỉnh dậy.
Trong tia nắng sớm hắt từ chấn song đến chiếc giường của tôi, tạo thành những dải sáng tối đan xen. Saito Ken mở mắt, vẫn nằm yên trên giường. Gương mặt cậu rơi ngay vào vùng nắng sáng. Khoảnh khắc đó thực sự rất lay động lòng người!
Gương mặt trắng thuần, những đường nét thanh tú, đôi mắt ngọc tím trong veo chớp nhẹ, cánh môi hoa đào mềm mại yên tĩnh, hàng mi rậm cong in thành chiếc bóng nhỏ trên làn da, chiếc mũi cao cao như một sườn núi hoàn mỹ. Nắng hắt đến, tôi thấy rõ cả những sợi lông tơ rất mảnh trên khuôn mặt ấy. Lúc trước tôi còn ngỡ là cậu ấy là nhân tạo, ngũ quan tuyệt mỹ này chỉ là từ những nét vẽ của Max mà thành. Hóa ra trên đời có một dạng đẹp đẽ thanh nhã đến vậy.
Ken mải mê đưa bàn tay mình lên cao, ngắm nhìn. Bàn tay với những ngón tay thon mềm, nổi lên một chút mạch máu xanh xanh trên làn da mỏng. Cậu cứ để đôi bàn tay của mình giữa không trung, dưới cái nắng vàng như mật nhảy múa trên từng ngón tay.
Tôi đi khẽ vào phòng, quỳ bên giường, im lặng dõi mắt nhìn cậu. Ở khoảng cách này, tôi thấy rõ có một vệt nước mắt chảy ngang về thái dương, lặng mất sau những sợi tóc nâu. Hoa giấy rơi một ít xung quanh gối, nhưng Ken không còn bị nhạt hết màu sắc như trước, có nghĩa là sức mạnh thuần tuý của cậu đã về nhiều hơn trước rất nhiều, là vô cùng mạnh mẽ thì mới trấn định được hình nhân giấy, lúc trước cậu khóc một tí là muốn tan ra rồi.
Trên người tôi có mùi bột giặt rất đặc trưng, thứ mùi âm ấm của nắng, vừa có mùi thanh sạch, hăng hắc và chút nước ẩm ướt thoảng trên vệt áo ướt sũng.
Ken vẫn nhìn bàn tay mình, rốt cuộc cũng mở lời:
- Cảm giác linh hồn sạch sẽ thật dễ chịu quá!
Lời nói này có mấy phần nghèn nghẹn kiềm nén.
Tôi đưa ngón tay còn thấm lạnh do nghịch nước của mình, đan vào những ngón tay của cậu, thì thầm:
- Cậu thật đẹp.
Sự đẹp đẽ mà tôi chưa từng thấy qua. Giống như lưu ly được rửa sạch bụi bẩn. Cậu ấy còn thuần khiết hơn ngày đầu tiên tôi trông thấy rất nhiều.
Saito Ken nghiêng người mơ hồ nhìn tôi, trong đôi mắt tím có tia nước sóng sánh. Cậu buông tay tôi ra, dùng ngón trỏ di nhẹ lên mặt tôi, từ đuôi mắt, đến mũi, di chuyển nơi bầu má rồi dừng lại ở đôi môi. Cậu cong nhẹ môi cười, nói khẽ:
- Muốn khắc cô lại trong tim. Sợ tỉnh dậy sẽ không còn nhớ gì nữa.
- Đừng nhớ, vì tôi quyết định không muốn gặp lại cậu rồi. - Vừa nói, tôi vừa tập trung nhắm mắt cảm nhận, bằng một luồng phép thuật vào trong tâm trí thăm dò, ngọn Tảo Hồi Hồn tôi nuôi dưỡng đã lớn lên rất nhiều, tôi gói nó lại thành một viên nén, rồi khơi nó hiện ra trong lòng bàn tay mình - Nó cũng vừa kịp lớn.
Tôi đưa viên dược đó đến môi cậu. Ken hơi ngẩn ra, nhìn tôi một lúc, rồi cũng chịu nuốt vào. Cậu ngồi dậy, xoay người rồi dang tay ra đón lấy tôi.
Tôi đứng dậy, rất tự nhiên ngồi lên giường, sà người vào lồng ngực cậu, tự giam giữ mình trong cái ôm quen thuộc đó. Mùi hương thảo mộc thanh khiết này dường như còn phảng phất sự ôn nhu trầm ấm của gỗ cháy lộp độp trong lò sưởi. Tôi để mũi cọ lên ngực áo cậu, dụi dụi.
Đầu Ken cúi thấp, mũi cọ cọ vào tóc tôi, tay giữ lấy gáy của tôi, rồi nói:
- Làm sao quên được mùi hương này? - Giọng cậu rất nhỏ, lại còn dùng tiếng Baridi, chẳng qua là tôi nghe hiểu được.
Tôi tuy nghe hiểu và đọc được tiếng Baridi, nhưng tôi không biết làm sao nói được một câu trọn vẹn, vì thế chỉ có thể dùng tiếng Việt hỏi lại cậu:
- Mùi gì cơ?
Cậu vẫn giữ yên tư thế ôm tôi, thỏ thẻ:
- Trên tóc ý! Tóc cô thật thơm. Từ ngày đầu tiên gặp cô tôi đã thích mùi hương này rồi.
À, là mùi của dầu gội. Đó là hương của hoa anh đào. Tôi chỉ dùng đúng một loại dầu gội, bao năm qua chưa từng thay đổi, mùi hương này vừa thanh mát vừa ngọt ngào, làm người ta rất thư thái. Nhưng dù sao cũng chỉ là mùi của hóa mỹ phẩm, không phải thứ mùi tự nhiên tỏa ra như trên người Ken. Cậu ấy có mùi thanh mát của cây cỏ, hương cuối lại ấm ấm say nồng, mùi hương này rất đặc biệt, cố tình ngửi sẽ không truy ra, nhưng những lúc bâng quơ chẳng nghĩ đến, hương thơm đó lại ở ngay đầu khứu giác của tôi mà lượn lờ, cứ như vậy lãng đãng giữa không gian, vừa nhã nhặn lại ấm áp vô cùng.
- Đó chỉ là mùi dầu gội thôi Ken ạ. Nhưng mùi hương này đúng là từ hoa anh đào, ở Việt Nam nhiệt độ hơi cao, không thích hợp trồng loại cây này. Cây nở hoa có màu hồng nhạt và nở vào mùa xuân, rất đẹp. Có thể nhiệt độ của Baridi lại rất hợp trồng nó đấy!
Ken thả tôi ra, cười nhẹ, tiếp lời:
- Sau này phải tìm cách đem hạt giống này về Baridi mới được.
Tôi phì cười, biết chắc cậu đang đùa. Việc đem con người qua lại giữa hai không gian đã vô cùng khó khăn, đừng nói đến việc đem hạt giống về.
Hai chúng tôi đang ở những ngày cuối cùng tại thế giới này. Tôi biết cho dù Jiro bảo là đừng vội, nhưng không có nghĩa là không vội được. Tình hình bây giờ khác xưa rất nhiều, nếu tôi không trở về, có khi chẳng còn thể trở về, đặc biệt là bộ dạng của tôi càng lúc càng biến đổi rõ rệt, da dẻ trắng hơn trước rất nhiều, nếu tiếp tục sống ở đây thêm tuần nữa, tóc tôi sẽ trắng đến hết đầu, cơ thể này dù sao cũng khó có thể giải thích được nữa.
Ken sau khi dùng Tảo Hồi Hồn thì chỉ cần cậu về với xác là có thể tỉnh dậy. Cậu ấy vốn dĩ đã là một linh hồn tự chủ.
Tôi không cố truy cứu những việc cậu đã làm, nhất là việc của Ngô Song Kỳ, vì dần tôi cũng hiểu được cậu ấy, cũng như là nhân sinh quan của thế giới phép thuật. Saito Ken là một quân nhân, từ lúc sinh thời tay đã giết không biết bao nhiêu sinh mệnh, cậu ta chẳng phải dạng hiền lành như vẻ ngoài của mình, lúc trở thành một âm hồn cậu còn chẳng ngại gì ra tay với người khác, đó là bản chất sâu thẳm của cậu ấy. Tôi không thể cố ép buộc những người như Reo, Jiro, Ken hay Ahmya đều có sự trong sạch như tôi, tay không nhuốm máu được. Họ trưởng thành từ chiến tranh, sự khốc liệt đó khiến họ đều trở thành những người sẵn sàng gạt bỏ chướng ngại trước mắt bằng cách tước đoạt sinh mạng của kẻ khác. Ken có thể thoát khỏi sự quản lý của pháp luật ở thế giới này, thậm chí còn lọc được linh hồn của mình, tự nhiên tôi thấy sự tình này có gì đó không ổn, không rõ là không ổn ở đâu. Ừm, kiểu như là... cậu ấy được tạo hóa thiên vị? Hay là luật nhân quả không ứng với người Baridi?
Uầy, chuyện này đau não quá, tôi vẫn không hiểu được.
Bỏ qua một bên, chuyện quan trọng hơn mà tôi cần nói với Ken bây giờ mới bắt đầu.
- Ken, tôi có một việc...
Trông thấy vẻ ngập ngừng của tôi, Ken vuốt tóc tôi, những sợi tóc dài ngang vai, lớp bên trong tóc đã hoá thành sắc trắng. Cậu nói:
- Cứ thẳng thắn.
Tôi cắn môi, ngồi ngay ngắn lại, tiếp lời:
- Tình hình hiện tại thành Kaze đã được Quỷ tộc kiểm soát. Nhưng mà chuyện thảm sát ở Nebel...
- Ừm. - Ken hạ mắt, vẻ mặt có phần trầm xuống. Chắc cậu cũng biết Quỷ tộc đã phá huỷ tan tành thành phố Nebel.
Trong hồi ức của tôi, thành Kaze là một nơi rất gần với Quỷ tộc, là một thành nhỏ nhộn nhịp và tràn ngập màu sắc, ở đó còn là nơi ghé chân của nhiều nước vận chuyển hàng hoá xuyên lục địa, vốn là một thành thị rất phồn hoa. Còn thành phố Nebel theo bản đồ ghi là nằm ở Baridi giáp ranh cùng liên minh Ahornbaum. Nó cũng như một thành phố trung chuyển vũ khí cho quân đoàn do tộc Saito quản lý đang đóng quân bên Ahornbaum. Trận này tổn thất của Baridi rất nặng vì không lường được Quỷ tộc ra tay nhanh đến vậy, thương vong vô cùng lớn. Thử tưởng tượng Reo làm điều đó với cả Đế Đô thì còn kinh khủng cỡ nào?
- Lần này là tôi cầu xin cậu. - Tôi nói như gần khóc bởi nỗi bất an của tôi dần lớn hơn. - Cậu cũng biết trận chiến lần này bị khơi ra là do Công chúa Ahmya bị bắt cóc làm con tin. - Tôi vừa nói vừa nghĩ tới Ahmya đáng thương, lòng tôi như thắt lại - Công chúa Ahmya là em họ của tôi, nó vẫn hay dùng Đồng cốt thuật kết nối với Ban Mai để ở bên cạnh tôi. Lần này thực sự lành ít dữ nhiều. Dù sao cậu sẽ sớm quay về Baridi, vậy nên cậu có thể giúp tôi tìm tung tích của con bé không? - Tôi lại hơi rũ mắt, đắn đo nói tiếp - Hoặc... ít nhất có thể đưa xác con bé về Quỷ tộc an táng.
Ken nghiêng đầu nhìn vẻ buồn bã của tôi, nói:
- Có thể.
Ổn rồi, tôi chỉ cần nhất là vậy. Tôi chỉ sợ kịch bản xấu nhất xảy ra. Ahmya không mạnh về quân sự, con bé là Độc sư. Một nữ quân nhân như Công chúa Sora còn có số phận bi thảm như vậy, đừng nói đến Ahmya.
- Cậu nghĩ xem quân nhân Baridi có thể đối xử với một con tin chính trị tốt hơn không?
- Ahmya là Thái tử phi tương lai. Thân phận cùng bối cảnh rất đặc biệt. - Ken nói bằng giọng đều đều - Nhưng mà...
Tôi chồm dậy, vẻ mặt dấy lên tia lo lắng.
- Đàn ông Baridi rất hứng thú với ngoại hình của những cô gái Herzlos. Nhất là những hoàng tộc có nhan sắc lộng lẫy như vậy. Chiếm được người tương lai sẽ là Hoàng hậu của Quỷ tộc, đó không phải là cảm giác bình thường đâu. Bởi vậy, có khi... cô ấy đã...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro