Chương 77: Mệnh chung
Cậu ấy mặc bộ trường bào màu trắng ngà. Chính là trang phục mà ngày đầu tiên tôi trông thấy cậu ấy đã mặc. Hóa ra đó là trang phục đã liệm cùng cậu.
*
**
Lời lẽ của tôi có phần lạnh nhạt, Jiro dường như cũng hiểu ra, cậu đứng sững ở bậc đá một lúc, còn tôi đã đi tiếp được một đoạn dài. Hai chúng tôi dường như cũng nhận ra sự phòng bị trong lòng đối phương, sự đột ngột im lặng này khiến cả quãng đường sau đó bao trùm không khí ảm đạm. Mải mê suy nghĩ, tôi đã bước hụt chân, suýt nữa bật ngã. Jiro từ phía sau đỡ lấy lưng tôi, nhẹ giọng:
- Cẩn thận.
Tôi đứng thẳng người dậy, thoát khỏi cái ôm của cậu ấy, nói cảm ơn một cách máy móc.
Trong đáy lòng tôi là sự hoang mang không rõ ràng, gặp ai cũng đâm ra sợ hãi, thậm chí, trong lòng tôi còn đang có một mảnh hồn đang ẩn thân, còn không rõ sẽ gây ra chuyện gì. Dường như mỗi lần hít thở tôi đều đang cố thăm dò sự tồn tại của Kuzakura trong người mình, tuyệt nhiên không có dấu hiệu gì nữa.
Hai chúng tôi đi một mạch đến đỉnh núi, nơi đó có xây một đài cao, bốn góc đông tây nam bắc có treo cờ phướn, lối kiến trúc vuông vắn đầy tính toán. Mái hiên uốn cong cong, bốn góc mái có đặt tượng thú trấn giữ. Cột đỏ như son, điêu khắc chữ mạ vàng.
Đặc biệt là trên đài cao được trồng rất nhiều hoa Tử Dương. Những bông hoa sắc trắng kiêu sa tươi tốt. Không có một bóng người. Giữa đài cao là chiếc quan tài màu đen, chạm khắc trang nhã, nắp quan tài đóng kín im ỉm. Không hiểu sao khi tôi nhìn thấy nó lại có phần hồi hộp.
Lúc tôi định bước lên một bước nữa thì Jiro giữ cánh tay tôi lại.
- Nơi đây là do đệ nhất pháp sư của Baridi dựng nên, đừng tùy tiện, bùa chú nơi đây có thể làm bị thương cậu.
Nói rồi Jiro bắt đầu phát động phép thuật. Sức mạnh màu xanh ngọc như sóng biển dao động chung quanh đánh lên đến nơi cao nhất của đài cao. Khi cơn sóng phép thuật rút đi, để lộ ra chằng chịt tứ phía bùa chú ẩn hiện dán đầy, trở thành những sợi chỉ phép thuật sắc đỏ bao quanh nơi đây, phải nói là nhiều tới nỗi như là một căn phòng bao đầy tia lazer bảo vệ trong phim hành động.
Jiro dùng phép thuật gỡ được một ít bùa xuống. Việc làm này khiến cậu cũng gặp không ít khó khăn. Việc cưỡng chế vận hành phép thuật trong phạm vi núi Nua Nua có thể gây tổn thương bản thân. Vẻ mặt của Jiro đã có mấy phần yếu nhược.
Hai chúng tôi nhẹ nhàng vượt qua những đoạn chỉ đỏ thưa thớt sau khi đã cố gỡ đi bùa chú, hơi khó khăn một chút, nhưng đã đi được tới gần chiếc quan tài.
Huyền băng tỏa ra hơi lạnh rét buốt, tôi nghiêng người ngắm nhìn, trên thân quan tài có những lỗ đục đẽo tinh vi, nơi để lấy một phần ánh sáng của ánh trăng và mặt trời dưỡng lấy cơ thể Saito Ken. Huyền băng được dán chặt bằng mấy lớp bùa đỏ sáng rực, phong ấn này vô cùng phức tạp.
Jiro tặc lưỡi, vẻ mặt có chút đau khổ, dường như mở được phong ấn này có hơi quá sức đối với cậu.
Bàn tay cầm lọ băng của tôi đã hóa thành một lớp tuyết kéo dài đến cả cánh tay, còn nổi rõ hình thù hoa tuyết trên da, máu linh hồn của Ken cuồn cuộn nhẹ nhàng đảo qua đảo lại, những tia quỷ khí đã mất sạch.
Sugimoto Jiro mò mẫm trong túi áo khoác quân phục dày, lấy ra ống tre của mình, cậu mở nắp, con bướm Omy có đôi cánh khác màu bay ra, nhẹ nhàng lượn lờ xung quanh, rồi nó tăng tốc, trở thành một thứ ánh sáng xanh ngọc càn rỡ chém thẳng vào những lá bùa đỏ rực lửa, chém tan nát mảnh bùa. Khi lá bùa cuối cùng được gỡ xuống, con bướm xinh đẹp ấy cũng tan thành trăm mảnh.
Tôi thoáng thấy tia đau lòng trên gương mặt Jiro. Rất nhanh, ánh mắt nâu vàng ấy lại trở về nét điềm đạm bình thản.
Cậu quay qua nhìn tôi, chỉ đạo:
- Tôi sẽ dùng phép thuật bật nắp quan tài lên, cậu hãy tranh thủ đặt lọ băng lên bụng cậu ấy.
Tôi gật đầu hiểu ý, bước lên sát cỗ quan tài huyền băng. Jiro tỏa ra phép thuật, chiếc nhẫn trong tay cậu rực sáng một màu rồi từ đó bắn thẳng vào nắp quan tài. Nắp quan tài rục rịch nhấc lên rồi lại nằm xuống.
- Tôi giúp cậu.
Jiro xua tay:
- Đừng, vận hành phép thuật ở đây sẽ tổn thương nghiêm trọng bản thân. Một kẻ bị thương là đủ phiền rồi, cậu đừng nhúng tay vào.
Tôi cắn môi, áy náy nhìn cậu ấy chật vật nâng nắp quan tài lên. Jiro lần này dùng hết sức một lần nữa, nắp quan tài rung rinh dữ dội cuối cùng cũng bật ra, theo phép thuật của Jiro, nâng cao đến hơn một mét.
Tôi đưa mắt vào nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy hình hài vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt. Mái tóc nâu không tán loạn dù chỉ một sợi. Mi thanh mục tú lặng lẽ nhắm nghiền. Hai cánh tay được đặt yên trước bụng, giữ lấy một quả cầu trong suốt, ắt đây là bình đựng máu linh hồn ban đầu. Cậu ấy mặc bộ trường bào màu trắng ngà. Chính là trang phục mà ngày đầu tiên tôi trông thấy cậu ấy đã mặc. Hóa ra đó là trang phục đã liệm cùng cậu. Cậu nằm trên một chiếc gối ngọc trắng muốt. Xương hàm đẹp đẽ, chiếc cằm cũng như một nét vẽ trau chuốt xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên tôi gặp thân xác thực sự của cậu ấy. Trong quan tài chỉ đơn giản như một chiếc giường nhỏ, trải thêm một ít hoa đã đóng băng vĩnh viễn. Trên làn da cậu giống như có một lớp tơ mềm khiến làn da trở nên trắng bệch, tôi nhớ ra đó là nấm tuyết sinh trưởng từ linh khí đất trời có khả năng nuôi da dưỡng thịt mà Jiro đã nói.
Tôi cẩn thận nhấc chiếc lọ trống rỗng ra, khẽ đặt lại lọ băng vào tay cậu ấy. Lọ băng vừa rời khỏi tay tôi đã bắt đầu có dấu hiệu tan chảy, tôi hoảng hốt quan sát, sợ rằng lọ băng sẽ hỏng mất.
Rất may, lọ băng rơi vào tay Ken đã dần ngưng dấu hiệu tan chảy, giữ nguyên hình dáng ban đầu, tia lạnh bắt đầu lan từ những ngón tay trắng bệch của cậu ấy lan sâu vào trong ống tay áo, tôi thấy rõ tốc độ đóng băng này, nó bắt đầu đóng băng lên tới cổ rồi tới mặt, rồi đóng băng cả cơ thể cậu. Người của Ken đã bị bao bọc bởi một tầng băng mỏng, lớp băng khiến tử thi vô lực đó dường như cũng hơi nhúc nhích nhẹ.
Khẳng định mọi chuyện đã ổn, tôi gật đầu ra dấu để Jiro hạ nắp quan tài xuống. Cậu ấy đưa tay hạ chầm chậm, nắp quan tài nặng nề hạ xuống, vang lên một âm thanh trầm trầm.
Jiro nén thở một hơi, vẻ mặt đã tái đến độ không còn tia máu. Cậu quay người, ôm ngực, tôi vội chạy đến giữ lấy cậu, Jiro nôn ra một ngụm máu nhỏ, làn môi đã tái đến không còn màu.
- Nơi này không thể ở lâu, chúng ta đi thôi.
Cậu vừa nói vừa nhấc chân di chuyển, tôi để cậu dựa vào người tôi mà đi. Quãng đường đi xuống tương đối dễ dàng hơn lúc đi lên. Rốt cuộc cũng xuống tới chân núi. Nơi đây, tôi có thể thấy lán trại của quân canh gác ở phía xa xa, cũng nghe thấy tiếng rầm rầm bước đi của họ. Họ lạnh lùng đi ngược hướng chúng tôi, ắt là đang lên đỉnh núi kiểm tra theo định kì.
Ra khỏi phạm vi cấm phép thuật, Jiro mở chiếc gương ra, trực tiếp đẩy tôi vào trong.
- Cậu không đi sao? - Tôi đã bước qua nửa người, bèn thò đầu quay lại chớp mắt hỏi cậu.
- Cậu cứ đi thẳng, điểm đến là phòng ngủ của cậu. Tới nơi cứ nằm lại trên giường và nhắm mắt, khi tỉnh dậy sẽ là lúc cậu thức giấc như bình thường.
Tôi chần chừ nhìn cậu, sự lo lắng thôi thúc tôi ở lại.
- Đã hoàn thành mục tiêu rồi, cậu nghỉ ngơi đi. - Cậu ấy nhìn vẻ mặt của tôi, cố nở ra một nụ cười yêu chiều, xoa đầu tôi.
- Cậu cũng sẽ về xác và tỉnh dậy đúng không?
- Đương nhiên rồi! - Jiro đáp.
Không hiểu sao linh cảm tôi cảm nhận dường như cậu ấy vẫn đang giấu tôi điều gì đó. Jiro hơi gấp rút đẩy tôi qua, nói:
- Đừng xuất hồn quá lâu, kẻo gặp tình trạng như lần trước thì không còn Tảo Hồi Hồn đâu mà cứu đó!
Câu này quả nhiên hữu dụng với tôi. Vì sợ chết, tôi không chần chừ nữa, quyết liệt quay vào gương, đi một mạch về nhà.
Đặt lưng lại lên giường đã là lúc bên ngoài cửa sổ có tia nắng rực rỡ. Lúc vừa nằm xuống, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giống như đã đánh một trận lớn, mi mắt trĩu nặng, lập tức ngủ say.
*
* *
Dương Kính mang theo ánh sáng xanh ngọc, Jiro ở đầu bên đây chọn điểm đến ở ngoại thành Đô thành, tiến hành dịch chuyển về đó.
Đô thành được giăng một kết giới cực kì lớn bao quanh, hạn chế tuyết rơi, chống cả phép dịch chuyển tức thời, bởi vậy đích đến duy nhất chỉ có thể dừng lại ngay một tòa thành cũ nát đã mấy trăm năm tuổi, hướng ra một bãi tha ma của chiến trường cổ, âm khí cao đến độ làm người đi ngang đây đều cảm thấy khó thở.
Tòa thành ngập trong tuyết trắng lạnh lẽo hoang vu. Nơi đây lại là góc nhìn trông thấy rất rõ về phía ba ngọn núi cao dựng nên hoàng cung của Herzlos. Jiro bước ra khỏi Dương Kính, sau đó thu nhỏ pháp khí lại.
Vừa kịp lúc.
Môi cậu cong lên nụ cười.
Cậu vừa về kịp lúc tiếng chuông báo tử đầu tiên vang vọng khắp Đô thành.
Cả thành phố dường như ngập tràn sự hoang mang lẫn tiếc nuối. Rất nhanh sau đó, tin tức từ hoàng gia đã truyền khắp Đô thành.
Jiro ngồi trên tòa thành cao, đưa chân đung đưa, quân phục đen nhuốm đầy bụi phép thuật.
Cậu đưa mắt dõi về Tháp Đông, nơi đó là cung điện của cậu.
Hôm nay thời tiết thật dễ chịu, trở về kịp lúc để ngắm bình minh lên. Hôm nay trong lòng thực thư thái, những việc chưa làm đã gần như hoàn thiện. Hôm nay là một ngày thật hoàn hảo, nhất là để cái chết diễn ra.
Tiếng chuông báo tử lần thứ hai vang lên.
Cậu nhẩm trong lòng: ba hồi chuông báo tử, sau đó sẽ là trống trận chiêu hồn, mỗi ngày lặp đi lặp lại một lần. Nếu trong vòng bảy ngày, hồn không hồi xác thì sẽ an táng thi thể theo nghi thức hoàng gia.
Có lẽ như hoàng tộc đang loạn cả lên rồi.
Đôi môi của cậu cong thành nét cười nhàn nhã, gương mặt xinh đẹp có phần buông thả nhẹ nhàng. Hai năm qua, chuẩn bị miệt mài cũng chỉ vì ngày hôm nay.
Tiếng chuông báo tử lần ba vang lên.
Âm thanh ngân nga đó lại thật cho người ta cảm giác an tĩnh.
Cậu bỗng nhớ đến tiếng chuông lễ đính hôn trước đó, cô ấy đứng ở Vọng Tuyết Đài, xinh đẹp đến độ cậu chỉ muốn giữ mãi trong lòng. Khoảnh khắc giao huyết thệ, một phút giây điên rồ, cậu còn nghĩ mình đã động lòng mất rồi.
Nụ hôn đầu tiên đó, cũng là nụ hôn chân thành duy nhất cậu đã dành cho cô ấy. Ngọt ngào phút chốc đó rất dễ say lòng người.
So với lúc cô ấy hôn vị Hoàng tử kia, thật tình đó mới chính là cảnh đẹp dịu dàng. Còn với cậu, đó là một vở kịch đẹp đẽ, một giấc mơ hoang đường.
Tiếng chuông rên xiết, âm thanh hỗn loạn của Lục lạc trấn hồn bắt đầu réo rắt.
Jiro trơ mắt nhìn sinh hồn của mình dần trở thành một bộ dạng u ám trầm lặng, vốn nghĩ là bản thân đã chuẩn bị tinh thần rất kĩ, vậy mà cũng có chút hoảng hốt.
Không sao, lần đầu tiên chết đi cũng có hơi bối rối, không có gì lạ.
Trên tòa thành đổ nát, bóng đen của người thanh niên tóc trắng vẫn lẻ loi một mình. Mái tóc trắng hơn tuyết, đôi mắt nâu vàng thản nhiên nhìn về Tháp Đông rất lâu, rất lâu.
Ở Đô thành đã truyền đến rất xa rằng: ngày 30 tháng 12 năm Quỷ vương Naoki trị vì thứ 18, Nhị Hoàng tử Sugimoto Jiro tài đức vẹn toàn sức tàn lực kiệt mệnh chung.
*
**
Hoàng cung của Quỷ tộc. Những rèm che màu vàng nâu từ đại sảnh đến Đài Sinh Tử đang được thay màu.
Ở trước phòng ngoài thuộc cung của Hoàng tử Jiro, lớp lớp phi tần trang phục lụa là kẻ đứng người ngồi có phần u buồn, thỉnh thoảng các nàng lại đưa khăn chấm lấy nước mắt, trên cổ tay đã đeo dải lụa trắng báo tang, đuôi dải lụa thêu hai vệt kẻ màu đen, đại diện cho cấp bậc của người đã mất. Cung chính vẫn nhốt giữ y sư bên trong, đã là ngày thứ ba họ bị giam lỏng tại cung điện của Nhị Hoàng tử.
Tẩm cung thoảng mùi trầm hương nhè nhẹ, hòa cùng tiếng khóc khe khẽ mềm mại của những phi tần, có phần đáng thương.
Thị nữ ra vào lặng lẽ, phát những cặp cánh khí đủ màu, nhanh nhẹn thay rèm tang từ trần cao kéo ra hàng trăm cửa sổ và cửa lớn để chuẩn bị cho lễ chiêu hồn.
- Nhị Hoàng tử thật là đáng thương, từ nhỏ đã mất mẹ, sau đó cả Hoàng tử Aran cũng mất đi, côi cút ở Hoàng cung này một mình, cứ ngỡ rằng đứa trẻ này sẽ có kết thúc viên mãn, cùng kết hôn với Trưởng Công chúa, nào ngờ lại đoản mệnh như thế.
Người vừa cất lời là Hiền phi Hanae, nàng đã ngoài ba mươi tuổi nhưng dung mạo vẫn giữ được nét thanh lịch mỹ miều, trên người mặc trang phục ánh vàng kim, tóc trắng tết đơn giản, đính một chiếc vương miện mỏng hình những ngôi sao sáu cánh bằng kim loại sắc vàng, đôi mắt nâu đã sưng đỏ vì khóc.
Bên cạnh nàng là Mị tần Ume, một trong những vị tần trẻ nhất của hậu cung, tuổi chỉ lớn hơn Hoàng tử Jiro một chút, nàng mặc chiếc váy màu xanh nhạt thêu hoa tím, vương miện nhỏ hình hoa Kim Nhụy nhiều cánh màu trắng, nhụy hoa đính bằng đá quý xanh lam, cả đôi mắt nàng cũng có sắc xanh trong trẻo. Đối với sự việc bất ngờ này, nàng cũng có chút bàng hoàng, dù sao đây cũng là một trong những vị Hoàng tử nổi bật nhất của Quỷ vương. Mị tần đưa tay xoa vai Hiền phi, an ủi:
- Quỷ vương sẽ không vui nếu nghe có tiếng khóc lớn.
Hậu cung Quỷ tộc vốn không quá nhiều người. Đứng đầu đã là Hoàng hậu Megumi - mẹ ruột của Thái tử Reo, vốn dĩ còn một Hoàng Quý phi đã qua đời từ rất lâu nữa, đó cũng chính là mẹ ruột của Hoàng tử Jiro. Xếp kế đó là tám vị Phi và mười hai vị Tần. Trừ một số người đã không còn quan tâm thế sự từ lâu thì gần như các vị phi tần đều tụ họp đủ ở phòng ngoài của cung Hoàng tử. Các Hoàng tử, Công chúa theo quy định sẽ không được đến viếng người đã khuất, trừ khi đến lễ tang chính thức.
Đức Phi Sayuri đang ngồi ở bàn trà, vẻ mặt không mấy cảm xúc, nàng vén ống tay áo cam nhạt lên, nhẹ nhàng pha trà, nói:
- Không biết có bao nhiêu người đang khóc thật nữa, các nàng tốt nhất là giữ mồm giữ miệng của mình cho cẩn thận, không có việc gì làm thì có thể hồi cung, khóc lóc cái gì không biết.
Hiền phi chau mày, trả lời:
- Đức phi à, ta là thật lòng thương xót cho Nhị Hoàng tử. Ta chứng kiến đứa trẻ đó trưởng thành, chẳng lẽ cũng phải giấu giếm tâm trạng sao?
- Thật là vậy sao? - Lương phi Gina ngồi đối diện Đức phi, dùng những ngón tay tinh tế tách hạt Lalin sấy khô tẩm gia vị, hộ giáp trang trí tỉ mẩn đính ngọc đỏ cong cong như những chú bướm xinh đẹp - Hay nàng đang vui thầm vì Nhị Hoàng tử qua đời rồi thì Hoàng tử nhà nàng sẽ được để mắt tới hơn?
Hiền phi tức giận đứng dậy, đưa bàn tay đang cầm chiếc khăn thêu hình cỏ hoa trang nhã, run giọng:
- Gina, nàng nếu không nói được câu nào tử tế thì cũng đừng suy bụng ta ra bụng người như thế.
Mị tần vội đứng dậy đỡ lấy Hiền phi, ấp úng nói:
- Đây dù sao cũng là cung của Nhị Hoàng tử, chúng ta không nên ồn ào.
Đức phi nâng tay, vòng môi đỏ cam thổi nhẹ lên tách trà nóng, màu xanh lam của nước trà có rơi vài cánh hoa xương mỏng manh, hộ giáp của nàng làm bằng xương cá biển sâu, vốn là quà của Ngư tộc gửi đến, Đức phi là vị phi đến từ Ngư tộc, vốn dĩ thân phận cùng tính cách của nàng luôn khiến người khác kiên dè, nàng khẽ nhếch môi cười, nói:
- Đến giờ các nàng còn ngồi tơ tưởng đến địa vị trong lòng Quỷ vương à?
Lương phi vẫn nhởn nhơ tách hạt, nàng để riêng một dĩa nhỏ hạt đã tách ở nơi thuận tay của Đức phi. Ánh mắt nàng đánh sang, có tia ngây thơ, trả lời Hiền phi:
- Ô thế à? Ta lại nhỡ miệng rồi, nàng xem như ta chưa từng nói gì nhé!
Hiền phi nén cơn giận, đuôi mày được vẽ trau chuốt khẽ động, biểu tình không mấy hài lòng, chiếc khăn trong tay đã bị vo thành nếp nhăn.
Đức phi không tỏ bất cứ biểu cảm gì, một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng cứ thế mà an tĩnh thưởng trà. Nàng đưa đôi mắt hạnh được vẽ với sắc màu ấm áp nhìn dĩa hạt Lalin bên cạnh, đưa tay lấy một hạt thả vào chiếc miệng nhỏ, vị hạt được tẩm vừa mặn vừa ngọt, lại thơm ngát, thật sự rất ngon.
Hoa tần ngồi trên chiếc ghế gỗ có tựa lưng, tay nàng cầm theo chiếc quạt than sưởi khẽ phe phẩy, trước cảnh kẻ khóc người giễu thế này, nàng chỉ thấy có phần sầu lo. Quỷ vương vốn đã ít Hoàng tử, Công chúa, mà mấy năm qua không biết bao nhiêu người đã mất đi rồi, nay là mất đúng ngay vị Hoàng tử mà ngài yêu thương bậc nhất, có vẻ như là chuyện xấu sắp tới rồi.
- Hoàng tử nào có máu linh hồn xanh ngọc tốt nhất là nên cáo bệnh mà ẩn mặt, đừng để Quỷ vương trông thấy! - Hoa tần vừa nói, nét mặt của Hiền phi đã đột ngột tái xanh. Hoàng tử nhà nàng vốn có phép thuật xanh ngọc, vừa hay ngày trước vì có màu phép thuật giống Hoàng huynh của mình mà cũng được Quỷ vương yêu thích hay bế trên tay, cả Hoàng tử Jiro cũng thường hay bế Hoàng tử của nàng cưng nựng.
Câu nói của Hoa tần khiến tâm trạng Hiền phi xấu rõ rệt, quên cả khóc.
- Người cũng đã mất rồi, chờ ngày lành tháng tốt rồi an táng thôi, Quỷ vương còn muốn làm gì? Chẳng lẽ lại đem Hoàng tử Daichi đi bồi táng cùng? - Vẫn là Lương phi xinh đẹp vừa tách hạt vừa nói.
Hiền phi tức giận đi đến bàn trà, đập bàn, gằn giọng với Lương phi:
- Nàng thật kì lạ! Tại sao có thể ăn nói ác mồm ác miệng như vậy? Daichi mới là một đứa trẻ 5 tuổi nàng cũng có thể nói năng như thế sao?
Nước trà trong li bị cú đập đó làm tràn ra bàn. Một con Trứng Lửa thò chân từ đế đun xuống bàn liếm đi vệt nước. Vẻ mặt của Đức phi không đổi, lạnh nhạt đáp:
- Gina, lần này em sai thật.
Lương phi đưa mấy ngón tay lên che môi, ánh mắt chớp chớp đầy vẻ có lỗi, đứng dậy:
- Chị Hanae, em xin lỗi, em không cố ý!
Quan hệ của Hiền phi và Lương phi lúc nào cũng như thế, cho dù Lương phi thật tình là một người không xấu, nhưng nói năng luôn khiến người khác chối tai, thật không khôn khéo lắm. Tuy vậy xưa nay nàng ấy không phải là người nỗ lực giành sự chú ý với Quỷ vương, vốn không phải là gai trong mắt của nhiều người, nàng chỉ hay đi cùng Đức phi, một người yên tĩnh, một người lắm lời.
Ý tứ của Lương phi nói không phải không có lý. Tuy không đến mức sẽ bồi táng một đứa trẻ nhưng nhất định phải đề phòng. Nàng chỉ có một Daichi là chỗ dựa, đứa bé này tuyệt đối không thể có chuyện gì. Nghĩ đến đây, Hiền phi đưa tay chỉnh nhẹ chiếc vương miện trên đầu, nói:
- Ta hơi mệt rồi, xin phép hồi cung. Khi có tin truyền ta sẽ lập tức tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro