Chương 29:Người Em Yêu(18+)
"Đi mà An.An đừng rời xa Lâm,nhé,nhé ?"
Hàn Lâm lắc mạnh vào cánh tay Triều An,đôi mắt ngước lên năn nỉ cậu đừng rời bỏ mình.Triều An đứng lặng im một lúc,cuối cùng cũng không thể chịu thêm được mà hất tay Hàn Lâm ra.Cậu tức giận quay mặt lại đối diện với cô.
"Lâm thôi đi!"
Hàn Lâm sững sờ khi nghe cậu to tiếng với mình,dùng chất giọng nạt nộ và thiếu kiên nhẫn.Không một chút tình cảm đọng lại,nét mặt cậu thật lạnh lùng,ánh mắt như muốn xuyên thủng cả người Lâm.Ánh mắt ấy,nó coi cô như kẻ thù!
"Lúc nào cũng là cô muốn,hay là cô không muốn!Chẳng lẽ cái tình yêu của cô nó lớn lao đến mức đấy à ?!Cô thật trẻ con và ích kỷ,cô không nghĩ cho cảm xúc của tôi!Đã bao giờ cô hỏi xem tôi nghĩ cái gì chưa ?Tôi không thích cô,tôi rất rất chán ghét cô,cô thật phiền toái lúc nào cũng muốn làm tôi phải điên đầu.Cô phá hoại chuyện tôi và Hoàng chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao ?Tại sao loại người như cô không chết phứt đi cho rồi,đến sống chung một thành phố với cô tôi cũng không muốn!"
Lúc nói xong câu cuối cùng,Triều An biết,mình đã thật sự sai lầm!Cậu vừa rủa cô chết đi,cậu nói cô là một thứ phiền toái trong cơn giận dữ và mệt mỏi khi bị làm phiền quá nhiều.Sức chịu đựng của An cũng có giới hạn,và đến bây giờ cậu không thể giấu đi những cảm xúc tiêu cực chôn sâu trong lòng.Nhưng cậu đã quá sai khi buông những lời tàn nhẫn như thế với một người luôn yêu mình rất nhiều.Phải,trong một cơn nóng giận và chán chường.Triều An cúi mặt xuống để không phải đối diện với Hàn Lâm nên cậu không nhìn thấy sự đau thương tột cùng hiện hữu trên mặt cô.Yêu thương nhiều như thế,cuối cùng hoá ra mình chỉ là một kẻ phá rối không hơn không kém.Cô hiểu rồi...
"Lâm!"
Triều An chưa kịp nói gì,cánh cửa đã đóng sầm rồi bị chốt trái lại.Hàn Lâm ngồi sụp xuống sàn,những giọt nước mắt nóng hổi mới kiềm nén vài phút trước thôi nay lại tuôn ra như mưa.Những từ ngữ cay nghiệt không ngừng vang lên trong đầu cô,phát ra bởi chính miệng Triều An.
Mình là đồ ích kỷ ư ?
Mình phiền toái lắm ư ?
Tại sao An lại có thể nghĩ như thế trong khi mình yêu An rất nhiều mà!
Tại sao loại người như cô không chết phứt đi cho rồi,đến sống chung một thành phố với cô tôi cũng không muốn!
Chết đi.
Chết đi.
SAO CÔ KHÔNG CHẾT ĐI!!!
"Không!!!"
Hàn Lâm bật khóc,từng câu từng từ không ngừng ám ảnh trong đầu cô,đau đến mức rợn lòng.Yêu một người, mà người đó liên tục rủa mình chết đi.
Hàn Lâm bật cười cay đắng,rồi lại thô bạo gạt đi dòng nước mắt nhạt nhoà.Cô có nghe nhầm không,là người ta đang rủa cô chết đi kìa.
Là tôi sai,là tôi ngu ngốc.Nên kiếp này tôi mới yêu một kẻ khốn kiếp và máu lạnh như cô,Vương Triều An.Cô không còn là người nữa rồi,cô không có trái tim ư ?
Là do tôi không đủ sức làm cô yêu tôi hay do cô quá vô cảm rồi ???
"Hàn Lâm!Mở cửa ra!Đừng như thế!Mở cửa rồi hai chúng ta nói chuyện đàng hoàng!"
Triều An liên tục gõ cửa,hai tay cậu gõ đến phát đau nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.Trong lòng An bất chợt dấy lên một cơn lo sợ,liệu Vũ Hàn Lâm có làm chuyện gì dại dột không?
"Mở cửa ra đi Lâm!Tôi xin lỗi,tôi không nên nói thế với cậu,cậu mở cửa ra đi!Làm ơn đi Lâm!!!"
Mặc cho Triều An thuyết phục đến khản cả cổ,Hàn Lâm vẫn kiên quyết không mở cửa.Cô ngồi sụp xuống sàn,hai tay bưng mặt khóc.Tại sao,tại sao mọi thứ lại càng ngày càng trở nên tồi tệ và vượt ra ngoài tầm kiểm soát như thế này ?
Triều An tâm trạng bên ngoài cũng chẳng khá khẩm hơn cô là bao,cậu mệt mỏi ngồi dựa vào cánh cửa trước phòng.Lần này là An đã thực sự sai rồi!
Hai người chỉ ngồi cách nhau có một cánh cửa,nhưng lại xa cách ngỡ như nửa vòng trái đất.Họ không hiểu nhau,họ đã không thể tìm được nhau!Hai trái tim với những chai sạn và tổn thương ngổn ngang mà cả hai đã gây ra cho nhau.Một người thì không ngừng cự tuyệt và lật đổ những công sức vun vén của người kia.Người còn lại thì thật cố chấp và luôn muốn áp đặt,ép người kia phải đi theo con đường mình đã đề ra.Đường tới hạnh phúc,có phải là không bao giờ tồn tại không???
Hàn Lâm quay cuồng trước những lời nói khó nghe của An,cô không muốn nghe nhưng lại chẳng có cách nào khiến lời nói chết tiệt đó ngưng lặp lại trong đầu.Hai tay cô bịt thật chặt tai lại,cố gắng xua đi những lời nói như hàng ngàn mũi tên nhọn hoắt đang cố gắng đâm vào cô.Lời nói chẳng khác nào một lưỡi dao tàn nhẫn!
'Uỳnh'
Tiếng khóc,tiếng gào xé toạc không gian cũng như đâm vào tâm can của Triều An.Cậu đứng bật dậy khi nghe thấy tiếng đổ vỡ bên trong đó,càng ra sức hỏi thì cô càng cố ý đập phá đồ dữ dội hơn.Hàn Lâm phải đến một mức độ không thể chịu đựng rồi mới nổi cơn thịnh nộ trút giận lên đồ đạc.An gục đầu xuống,mệt mỏi dựa vào cánh cửa.Rốt cuộc mình đã gây ra chuyện gì thế này?!
Bên trong phòng cũng chẳng khá hơn chút nào.Chăn gối,ga đệm bị quăng,làm cho nhàu nát.Bình hoa,đồng hồ...mọi thứ có thể ném đều bị phá hư không thương tiếc,rất thảm thương.Người con gái có mái tóc tém ngồi sụp xuống sàn,tay có thể ném bất cứ cái gì liền ném.Đôi mắt xinh đẹp mà vô hồn nhìn tấm ảnh bị mình ném rớt xuống sàn,vỡ tan.Phải,vỡ rồi,là vỡ tan có khác nào trái tim bé nhỏ của cô lúc này.Nhưng tổn thương ấy,sự vỡ vụn đến kinh hoàng ấy là do ai gây ra.Càng nghĩ càng đau lòng,càng nhớ tới người con gái bên ngoài kia mà khóc rống lên như một con thú bị đâm tới trọng thương.Nước mắt chảy dài như dòng suối phần nào xoa đi nỗi đau đớn đến tột cùng,tiếng khóc rấm rứt một lần nữa vang lên.Cậu ác lắm,phải rồi cậu độc ác lắm cậu có biết không???
**********
Cạnh',tiếng cửa mở rất khẽ nhưng đủ khiến An giật mình,cô đứng bật dậy đã thấy Hàn Lâm đứng trước cửa.Đôi mắt đỏ hoe do khóc quá nhiều,những giọt sương còn đọng lại trên mi mắt.Đầu tóc bù xù,mắt sưng húp khiến cô ấy không thể tiều tụy hơn.
"Cậu vẫn chưa đi sao?Tôi bảo cậu biến khỏi tầm mắt tôi mà?"
"Lâm à..."
....
*Cho những bạn nào không hiểu:đây là chi tiết Lâm sẽ tự tử,các bạn đọc thấy rất quen bởi nó chính là chương đầu câu chuyện nhé =))) Chương này nối với chương 1 để làm mạch truyện đc liền mạch.
********
Hai tháng sau:
"Happy Birthday To You!"
Vừa mới bước vào phòng khách sạn, Triều An đã bị bất ngờ bởi một loạt pháo giấy sặc sỡ được bắn lên.Ngày hôm nay chính là sinh nhật của cậu,bình thường An không có tổ chức sinh nhật mà chỉ đi bar với bạn.Cậu không ngờ rằng Hàn Lâm nhớ ngày sinh nhật của mình,cô đã dành tặng cho cậu một điều bất ngờ thú vị vào ngày hôm nay.Căn phòng rộng lớn được thuê riêng để tổ chức,bóng bay và nến lãng mạn được chuẩn bị rất chu đáo.
Hàn Lâm đứng sẵn trong phòng,trên tay cô cầm một chiếc bánh gato lớn đã được thắp nến.Triều An mỉm cười hạnh phúc,đôi chân có chút chậm rãi tiến lại gần phía Hàn Lâm.Dưới ánh nến vàng bập bùng,gương mặt hai người con gái hiện lên huyền ảo tới kì lạ.Triều An nhìn thật chăm chú vào khuôn mặt của người đã hết lòng vì mình,tay đưa lên vuốt ve má Hàn Lâm,run lên khi cảm nhận được sự mềm mại đáng yêu ấy.Hai má Lâm đã đỏ lựng lên như gái mười tám,dù chỉ là những cái âu yếm rất bình thường từ phía cậu.Lâm mặc một chiếc váy màu hồng nhạt,dù cho cái váy này không hề hợp với mái tóc cá tính của cô.Triều An mặc áo phông và quần bò mài,dáng người cao ráo mạnh mẽ khiến Lâm trở nên thật nhỏ bé.
"Chúc chồng yêu của Lâm Lâm tuổi mới xinh đẹp và thành công hơn nha!Vợ yêu chồng nhiều lắm đó!"
Mỉm cười trước lời chúc chân thành của Hàn Lâm,An không nén được cảm xúc mà cúi xuống hôn một cái lên môi cô.Hàn Lâm ngoan ngoãn để cậu ôm vào lòng,hai người hôn nhau quyến luyến một lúc mới dứt ra được.
"Chồng cảm ơn em vì ngày sinh nhật đầy ý nghĩa này..."
Triều An vẫn ôm Hàn Lâm không rời,cằm cậu đặt trên đỉnh đầu của cô.Và thì thầm nhũng lời mà cậu bình thường không bao giờ nói ra:
"Nhưng em có biết không... Điều chồng mong đợi nhất không phải những thứ như thế này,mà chính là em đó!Em là món quà sinh nhật đáng giá nhất của Triều An này rồi!"
Khỏi cần nói cũng biết Hàn Lâm vui mừng tới cỡ nào,đôi môi quyến rũ như cánh hoa nở rộ mà cười thật tươi.Cô ôm chầm lấy cậu,nằm trong lòng người luôn đem lại cho cô cảm giác ấm áp nhất.Dù trước đó,tổn thương và đau đớn cậu gây ra cho cô không phải là ít!Nhưng chỉ cần đổi lại tiếng yêu này,Lâm đã mãn nguyện lắm rồi.
"Chồng thổi nến đi!"
Hàn Lâm đưa bánh sinh nhật ra trước mặt An,yêu cầu cậu thổi nến.Thổi xong Hàn Lâm đem bánh đi cắt,Triều An chỉ biết ngơ ngẩn nhìn ngắm xung quanh phòng.Cậu mỉm cười nhìn người yêu đang chăm chú cắt bánh kem,nghĩ gì đó rồi từ từ tiến lại gần.
"Đừng!An làm gì vậy ?"
Cô hoảng hốt khi bị cậu bất ngờ ôm chặt từ phía sau,bàn tay hư hỏng lần mò tới cặp đào tròn ẩn sau lớp váy,bóp mạnh.Hàn Lâm chỉ biết cạn lời trước tên biến thái dâm dê hở tí là động dục này,tay đánh mạnh vào bàn tay đang làm càn với mình.Hành động đấy chẳng khác nào đang khiêu khích An,cậu nổi hứng kéo khoá váy của Lâm xuống khiến nó bị tụt xuống một nửa.Cô đang định kéo lại thì An đã nhanh tay bung nốt móc áo rồi vứt nó qua một bên.
"An xin lỗi,nhưng An không nhịn được nữa rồi!Tại vì em quá ngon đó!"
Vừa dứt lời,Triều An đã kéo hẳn váy của Hàn Lâm xuống,không ngừng thỏ thẻ những lời mật ngọt vào tai cô.Cậu thở dốc trong cơn hứng tình,cậu vội vã cắn mút chiếc cổ mảnh khảnh của cô.Lâm rùng mình trước sự đụng chạm đó,đôi môi ẩm ướt mím chặt lại.Tay của An chạm vào bầu ngực trần của Lâm,mạnh bạo xoa nắn.Phần hạ bộ của cậu cọ xát vào cặp mông đầy mê hoặc,áp sát lên xuống.Có bao nhiêu từ ngữ cũng không thể biểu đạt hết ham muốn của Vương Triều An lúc này.Bàn tay gấp gáp luồn vào trong xé toạc chiếc quần lót ren,quăng xuống sàn.
Hàn Lâm lập tức quay người lại đối diện với Triều An,hai tay cô vòng qua cổ cậu.Lúc này trên người Lâm không có lấy một mảnh vải che thân,trần trụi hoàn toàn.Ánh mắt cô dành cho cậu thật dụ hoặc và nóng bỏng,đôi môi tham lam đơm thật sâu vào môi của An.Lâm muốn tất cả của cậu,từ thể xác tới linh hồn.Chiếc lưỡi rất nhanh đã trượt vào trong miệng,khuấy đảo mọi thứ rồi quấn lấy lưỡi cậu.Hai người tìm đến nhau,ủ ấm cho nhau bằng sức nóng cơ thể và tình cảm của nhau.Mọi thứ nóng cháy như lửa,cuồng nhiệt tới nỗi không gì có thể dập tắt được.Không thể đợi thêm được nữa,An bế Lâm ngã xuống giường,bàn tay và môi lưỡi chu du lộng hành khắp thân thể của cô.Không thể chống cự trước sự xâm phạm mãnh liệt của người yêu,Lâm chỉ còn biết oằn người thưởng thức những cảm xúc thăng hoa cậu đem đến cho mình.Lần này,cả hai đều tự nguyện đến bên nhau.
Không dằn vặt.
Không đau khổ.
Không cưỡng ép.
Hai cỗ thân thể hoà vào làm một,đồng điệu về tâm hồn và thể xác.Sự dây dưa mãi không có hồi kết tới khi cả hai đã quá mệt mỏi mà cùng thiếp đi.Ngọn nến cứ thế cháy rồi tắt dần,chút ánh lửa còn sót lại le lói rồi tắt hẳn sau khi đã chứng kiến cả một đêm dài.
Ngày hôm nay,họ thật sự đã có được nhau...
*********
Hey,it's me.Quanh đã cố gắng viết thật nhanh để mọi người đọc đó.Cái này là để bù cho một tháng anh em không có chương mới đọc ha.Quanh đã lên hết ý tưởng và kịch bản rồi,nếu không có gì chắc mấy tuần nữa end truyện.👏👏👏Hai chap 1 tuần sướng rồi nha thôi t đi ôn triết đây thứ 5 thi lại rồi chúc tui may mắn đi huhuuu 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro