Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25:Người Em Yêu(18+)

Lí do ngay từ đầu Triều An không nhận ra Hàn Lâm cũng rất dễ hiểu,đó là bởi Hàn Lâm hiện tại vô cùng khác biệt so với mọi hôm,cứ như lột xác thành hai người hoàn toàn khác biệt vậy.

Hàn Lâm mặc chiếc áo khoe vai tay bồng màu trắng và quần caro đỏ,ống rộng.Đặc biệt là mái tóc nâu trầm dài ngang ngực,được phẩy thêm highlight xanh lá.Tai không còn đeo những chiếc khuyên hầm hố như mọi lần mà thay bằng khuyên tai bản to sang trọng,nhấn nhá thêm bằng cách đeo thêm chiếc kính mát cartier xa xỉ.

Không còn dáng vẻ bụi bặm của một cô bé tomboy mà thay vào đó là sự nữ tính,sang chảnh của một tiểu thư khi diện trên người bộ cánh đắt đỏ.

Cậu vẫn rất sốc trước một Hàn Lâm xa lạ mình chưa từng thấy bao giờ,Triều An chỉ biết đứng đực ra như một đứa ngốc.Cô từ từ đẩy gọng kính lên trên,lộ ra đôi mắt phượng quen thuộc ,cười như không cười với cậu.Đến lúc này,An đã có thể chắc chắn người này là Vũ Hàn Lâm.Dù mái tóc và phong cách ăn mặc đã được thay đổi hoàn toàn khác nhưng đường nét gương mặt thì không thể nhầm đi đâu được.

Ánh sáng trong phòng hắt nhẹ lên tròng kính màu hồng pastel,cậu mới có thể thấy được đôi mắt đen ẩn hiện ấy cũng đang nhìn mình không rời.Hàn Lâm mỉm cười ý vị,cô cố ý đeo kính mát ngày hôm nay một phần để không ai nhận ra mình,nhưng quan trọng hơn là còn muốn che giấu đôi mắt đang chìm trong mơ màng với người con gái đối diện.Bản chất người con gái dù ác độc,vô cảm đến đâu nhưng đứng trước một người họ vô cùng yêu thì chỉ có thể yếu lòng.Đằng sau chiếc kính ấy,chẳng ai biết chính xác cảm xúc của Hàn Lâm là gì,toan tính những gì.Có trời mới biết gần một tháng không gặp An,Hàn Lâm nhớ cô tưởng chừng như phát điên lên rồi!

"Cô...có phải cô là người đứng sau vụ tai nạn của anh Hoàng không ?!"

Triều An nheo mắt đầy nguy hiểm,ngay từ khi người con gái này có mặt ở đây cậu đã có cảm giác không ổn rồi.Chắc chắn trăm phần trăm cô ta có liên quan tới chuyện này.

"Ái chà chà..."

Hàn Lâm nhếch môi,đôi mắt đen bí ẩn xoáy sâu vào mắt Triều An dù biết cậu không thể thấy được.Một tia giận dữ lóe nhanh trong mắt Hàn Lâm rồi lại biến mất.Chính xác,Hàn Lâm không hề thích cái thái độ này của cậu và có lẽ,cô phải sớm cho cậu biết cậu là ai ?

"Từ lúc nào mà An lại xưng hô xa cách với em thế ?!"

"Khốn nạn!Đừng vòng vo!Mau trả lời câu hỏi của tôi!"

Mất kiên nhẫn trước sự vòng vèo né tránh của cô,Triều An gắt gỏng quát.

"Suỵttttt"

Hàn Lâm đặt ngón tay trước môi,ra dấu cho Triều An nên im lặng trước khi có người nghe được cuộc hội thoại của họ.Triều An vẫn không ngừng tức giận,cứ nghĩ tới chuyện đứa con gái này có ý định làm hại Hoàng là ngọn lửa trong cậu phải cháy lên phừng phừng.

"Hmmm...Chỉ là em có chuyện đi ngang qua đây,nhân tiện xem anh ta thế nào thôi!"

"Nực cười!Cô nghĩ tôi tin à ?!Rõ ràng cô đã làm cái gì đó,loại người toan tính như cô chỉ toàn suy nghĩ những điều điên rồ trong đầu!"

Câu nói này lập tức khiến Vũ Hàn Lâm nổi điên lên,mọi bình tĩnh và nhẫn nại ban đầu lập tức tiêu tan bằng sạch.Cố gắng nuốt cơn giận vào trong lòng và kiềm chế ý muốn giết chết người đối diện,Lâm chỉ cau mày,tiếp tục bày ra nụ cười ngả ngớn.

Triều An khá bất ngờ trước thái độ này của Hàn Lâm vì cậu không nghĩ bị mình đả kích đến như thế mà cô ta vẫn bình tĩnh cho được.Thường những người động chuyện mà vẫn có thể kiềm chế cảm xúc,tỏ ra bình thản như thế này sẽ nguy hiểm,rất khó đối phó.

Hàn Lâm,phải,không hề chối bỏ việc mình là một kẻ xấu xa khi thực hiện kế hoạch hãm hại Nam Hoàng hòng tách Triều An ra khỏi tên đó.Nhưng việc bị vạch trần một cách thẳng thừng bởi chính người con gái mình yêu không mấy vui vẻ lắm,điều đó khiến trong mắt cậu,cô là một kẻ tồi tệ không hơn không kém.Ừm...và Hàn Lâm chẳng thích điều đó một chút nào.Chung qui,cô làm những điều ngu ngốc đó chẳng phải bởi mục tiêu duy nhất là Triều An sao ?

Trong lòng có hàng trăm ngàn cơn bão tố đang nổi sóng,dậy lên thành từng đợt là thế nhưng ngoài mặt,Hàn Lâm vẫn chỉ nhún vai như thể chuyện đó không phải do mình gây nên.Nếu cậu muốn biết được sự thật đến thế thì được thôi,cô cũng chẳng ngại cho An thấy được mặt tối của mình đâu!

"Ừ đấy.Chính em làm nó ra như thế đó.Nó bị xe cán như vậy là do em cho người làm vậy đấy!Thế An biết được rồi thì muốn làm gì em ???"

"Cô..."

Lại một lần nữa,Triều An cảm thấy vô cùng sốc trước sự trơ trẽn và lì lợm của con người này.Đã muốn hại chết người ta một mạng còn mặt dày đến xem người ta đã chết hay chưa,thừa nhận mình phạm tội mà giọng nhẹ tênh như lông hồng.Chẳng phải cô ta đã quá xem thường mạng sống con người,muốn lôi người khác ra làm trò tiêu khiển rồi hay sao ?

"Đồ bệnh hoạn!Cô...cô thật quá ác độc,cô không có tính người,chẳng lẽ cảm xúc của cô chai lì hết rồi hay sao ?Sao cô có thể làm chuyện ngu ngốc đó mà không nghĩ tới hậu quả ?!"

"Cô điên thật rồi!Anh ấy đã làm gì cô,để mà cô nhẫn tâm ra tay với anh ấy ?!"

Triều An cảm thấy trời đất như sụp đổ dưới chân mình,khi phải chứng kiến người con gái mình từng yêu thương tha thiết đã biến chất và trở thành con một người mưu mô thủ đoạn.Hai tay cậu ôm đầu trong vô thức,giọng như vỡ hẳn đi.

"Cô là một kẻ đã mất hết nhân tính!Cô,không phải con người!Nếu biết có ngày cô trở thành người như thế này,tôi có chết cũng không bao giờ đụng tới một con ác quỷ như cô!"

Hàn Lâm dửng dưng nhìn Triều An ngã quỵ trên sàn hành lang.

Lại là mấy từ ngữ khó nghe đó!

Ác quỷ.

Điên khùng.

Bệnh hoạn.

Độc ác.

Không có trái tim...

Và:Tôi sẽ không bao giờ yêu một kẻ đáng ghê tởm như cô.

Trong lòng đã sớm vụn vỡ thành trăm mảnh từ lâu khi cậu luôn luôn dùng những ác ngữ bày tỏ sự oán hận đối với mình.Càng đau thì càng mạnh mẽ gấp nhiều lần.

Ừ,cứ cho là vậy đi.Em chỉ là một kẻ gớm ghiếc như An từng nói.Nhưng mấy lời độc địa của An,em đã quá quen tới mức không còn đau lòng rồi.Trái tim từ lâu đã bị những lớp gai xù xì đâm cho tới khi nát bươm,khi đã chẳng còn gì.Trái tim rỉ máu không biết tới một chữ đau là gì,trơ lì giống như gỗ đá.

Khi tình yêu lấn át tất cả,đầu óc chẳng thể nghĩ gì nhiều mà cư xử một cách mù quáng.Mục đích cuối cùng vẫn chỉ là chiếm hữu được người con gái mình yêu.

Lỗi của An,vì khiến em yêu An quá nhiều.Em đã bị giam cầm vĩnh viễn trong tình yêu ấy,mà không thể tìm cho mình một lối thoát.

Muốn gạt Vũ Hàn Lâm này sang một bên để tự do qua lại với thằng đó???

Đâu có dễ dàng thế!Hoặc yêu,hoặc không thể yêu một ai khác.

Em sẽ lần lượt hủy diệt những kẻ phiền phức ngáng đường hai chúng ta,và sẽ từ từ bắt lấy An,đem nhốt vào chiếc lồng nơi mà An thuộc về...Sẽ rất nhanh thôi!

Nhìn Triều An một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sắc bén của một tay thợ săn mồi,Hàn Lâm gập người xuống cho vừa tầm với Triều An.

"Nếu đó là cách An bày tỏ những chán ghét và bất mãn với em,thì Hàn Lâm này cũng chẳng ngại lắng nghe đâu!Nhưng mà sweeties à,em thì ổn rồi còn Nam Hoàng thì sao?"

"Cô..."

Hai người,bốn mắt đối diện với nhau không rời.Triều An không ngừng bắn những tia căm giận nhắm thẳng vào Hàn Lâm.Chưa bao giờ cậu cảm thấy bất lực như thế này,khi mà cậu không thể làm được gì cô ta ngoài việc chửi rủa bằng mấy câu từ vô nghĩa.Hàn Lâm là một con người vô cùng tham vọng,cô ta sẽ không dừng lại cho tới khi đạt được mục đích cuối cùng.

Lờ mờ nhận ra sự đe dọa ẩn trong câu từ của Hàn Lâm,Triều An nheo mắt đầy nghi ngờ.

"Cô lại muốn làm gì ???"

"Là sao ?Em muốn gì nhất ắt hẳn An cũng phải biết chứ ?!"

Hàn Lâm nhún vai,môi hơi dẩu ra hờn dỗi một chút.

"Tôi không biết!Và tôi không quan tâm.Nói mau đi."

Triều An lạnh nhạt nói,có giời mới biết cô gái điên khùng này muốn gì.Nếu ở thêm vài phút nữa với cô ta chắc cậu sẽ phát rồ lên thôi.

Hàn Lâm tất nhiên không hài lòng trước thái độ này của sweeties,tuy nhiên cô vẫn tỏ ra thật bình thản.Chậm rãi nói ra vài từ ngắn gọn không hơn không kém.

"Tối nay.19 giờ.Khách sạn Delmon."

"Tôi không đi!"

Đoán trước Triều An sẽ ngay lập tức chống đối mình,Hàn Lâm cười nhạt rồi nhích người sát lại gần cậu.Tham luyến hít hà lấy mùi hương của người thương sau gần một tháng không gặp mặt rồi nhìn cậu thật sâu,Hàn Lâm đưa tay miết nhẹ lên chiếc cằm tinh xảo của An.Đang nâng niu nó như một món bảo vật,Hàn Lâm lại bất ngờ siết.thật chặt khiến cậu cảm thấy đau.

"Sweeties à,cưng đừng khiến em phải nổi giận."

Đôi mắt đang cười ngay lập tức hóa băng chỉ trong tích tắc,ném những cái nhìn không mấy tốt đẹp về phía Triều An.Dù là nhìn cách một lớp kính,cậu vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí lan tỏa mạnh mẽ trong không gian.Triều An nhận ra mình không thể đùa cợt với người con gái này được.Cảm giác cô ta trở nên nguy hiểm và điên loạn hơn rất nhiều so với lúc trước.

"Nếu không...em không biết mình sẽ có thể làm ra chuyện hay ho gì với Nam Hoàng yêu dấu của cưng đâu!"

"Cô!Nói cho cô biết,chỉ cần cô đụng tới một sợi tóc của Hoàng thì tôi sẽ ăn thua đủ với cô đấy."

Quả nhiên đúng như cô dự đoán,mới chỉ nhắc tên của thằng đó mà đã nhảy dựng lên như thế này rồi.Cay đắng xen lẫn ghen tị tràn ngập nơi đáy mắt nhưng rất nhanh đã được giấu đi,Hàn Lâm trưng ra nụ cười thích thú.

"Quả thật là tình yêu...Cao cả thật đấy.Ngưỡng mộ thật đấy!Nhưng xem kìa,An đâu có bảo vệ được chàng trai đáng thương đó đâu.Anh ta suýt đi gặp thần chết đó thôi 😏Kể cả qua được lần này,thế còn lần hai,lần ba...liệu Hoàng có thể qua được không ?"

Hàn Lâm cười khẩy,giọng điệu chế giễu,cay nghiệt lộ liễu không một chút che giấu.Yêu nó đến thế sao ?Có thể làm tất cả vì nó à ?

Đáng lẽ tôi phải hủy diệt nó ngay từ giây phút biết trong tim người con gái tôi yêu đã nhen nhóm loại tình cảm ấy!

Cứ yêu đi,yêu nhiều vào.Càng yêu tôi càng tìm cách phá nát cho bằng sạch thì thôi!

Triều An nghĩ bằng chân cũng có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô.Thật kinh khủng!Ý tứ đe dọa quá trắng trợn,nhằm uy hiếp cậu phải làm theo ý cô ta.Đầu óc An lúc này rối như tơ vò,cậu không muốn bị đứa con gái khốn nạn kia điều khiển nhưng cậu cũng không thể để Nam Hoàng bị Hàn Lâm làm hại được.Hoàng không có lỗi gì hết,anh không thể vì cô mà bị liên lụy được.

Hàn Lâm nhíu mày,kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Triều An.Bản thân cô biết cậu là người sẽ hết mình trong chuyện tình cảm,luôn cố gắng bảo vệ người mình yêu bằng mọi giá.Cô chắc đến hơn tám mươi phần trăm phần thắng sẽ thuộc về mình.

"Thôi được!Tôi...sẽ nghe theo cô.Miễn là cô đừng quấy nhiễu cuộc sống của Nam Hoàng nữa.Hãy tha cho anh ấy.Dù sao người cô muốn nhắm tới cũng là tôi đây."

Triều An cúi đầu né tránh ánh mắt ánh mắt Lâm.Càng về sau tông giọng càng nhỏ và yếu dần đi.Là cậu không phục,không cam lòng nhưng vẫn phải hạ mình cầu xin Hàn Lâm tha cho Nam Hoàng.

Cậu đã có thể xác định được,bản thân sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự truy đuổi đến tận cùng của Vũ Hàn Lâm!

*******
Quanh comes back!Mấy chương này thật sự nhân vật Hàn Lâm đã trở thành một con người rất nguy hiểm rồi đó,các bạn có thích tính cách mới của ẻm không??? Mình báo trước là chương sau còn te tua nữa cơ các bé chuẩn bị tinh thần nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro