Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Chương 27

Tất cả nghe xong đều khiếp sợ:

"Tám năm trước đã chết ?"

Tần Uyên nhìn tư liệu về người đàn ông trên màn hình máy tính, cẩn trọng nói:

"Còn chưa thể xác định chính xác người này có phải là "hoa hồng ăn thịt người" không, chỉ là người trong ảnh và bức họa giống nhau."

Đường Dật nhíu mày:

"Vậy làm sao có thế xác định? Hiện trường năm đó cũng không lưu lại DNA hay dấu vân tay của hung thủ." Hung thủ sở dĩ có thể nhiều năm không bị bắt chính là bởi vì hắn gây án vô cùng tinh tế và cẩn thận, không hề lưu lại chút manh mối nào.

"Trước cứ đưa Viên Đình tới giúp chúng ta xác nhận."

Mọi người nhìn về phía Mộc Cửu đang ngồi trên ghế vừa mở miệng, Thạch Nguyên Phỉ búng tay:

"Đúng vậy, cô ta là người duy nhất từng gặp qua hung thủ, lại còn yêu hắn, nhìn người mình yêu mười năm khẳng định lập tức nhận ra."

Tần Uyên cùng Mộc Cửu cầm ảnh chụp tới phòng thẩm vấn Viên Đình, Tần Uyên không vào phòng thẩm vấn mà vào phòng cạnh bên quan sát, một mình Mộc Cửu mở cửa đi vào.

Vì muốn khống chế sự kích động của Viên Đình mà tay cô ta bị còng lại trên bàn, lúc đầu còn khóc lóc kêu la, hiện tại biểu tình chết lặng nhìn mặt bàn không nhúc nhích.

Cho nên khi có người tiến vào, lúc đầu Viên Đình không có bất luận phản ứng gì vẫn duy trì tư thế cũ, thẳng đến khi Mộc Cửu ngồi xuống ghế đối diện kêu tên cô ta:

"Viên Đình."

Đối diền truyền đến giọng nói quen thuộc khiến Viên Đình cả người run lên, cô ta chậm rãi ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh.

Biểu cảm chết lặng trong nháy mắt biến thành phẫn nộ, cô ta nhìn cái người đã khai quật những thứ quý báo suốt mười năm của cô ta, cướp đi những thứ cô ta có, Viên Đình nghiến răng nghiến lợi:

"Là cô !"

Mộc Cửu sắc mặt bình tĩnh nhìn cô ta:

"Là tôi."

Viên Đình hướng cô gào thét:

"Cô lại tới làm gì? Còn muốn cướp đi của tôi cái gì ?"

Không quan tâm đến Viên Đình đang tức giận, Mộc Cửu lấy bức ảnh kia đặt lên bàn:

"Đem cho cô xem một bức ảnh." Mộc Cửu ngồi đối diện Viên Đình, từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô ta.

Viên Đình nhìn ảnh chụp trên bàn, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông cô ta lập tức trợn trừng hai mắt, lồng ngực vì cảm xúc kịch liệt mà phập phồng không ngừng, khiếp sợ sau đó chuyển thành vui sướng không khống chế, đôi tay bởi vì kích động mà run rẩy, cứ như vậy si ngốc mà nhìn nam nhân trên ảnh, cứ như thế cười ra tiếng.

Là hắn, là hắn! Cô liếc mắt một cái cũng có thể khẳng định đó là hắn.

Hắn đang nhìn cô, hắn lại đang nhìn cô. Viên đình vĩnh viễn cũng không thể quên cảm giác lúc đó, cái loại cảm giác được hắn nhìn chăm chú. Cách mười năm, cô ta rốt cuộc lại được một lần nhìn thấy hắn, cho dù chỉ là ảnh chụp vẫn như cũ làm cho cô ta kích động không thôi.

Viên Đình chảy nước mắt ngớ ngẩn cười, tay đưa ra muốn chạm vào bức ảnh, sắp đụng tới trong nháy mắt liền bị một bàn tay khác đoạt đi.

Nhìn ảnh chụp cứ như thế biến mất trước mắt mình, Viên Đình trợn to mắt nhìn Mộc Cửu đem ảnh chụp cầm trở về, tầm mắt cô vẫn nhìn về phía trước, mặt không chút biểu cảm.

Mộc Cửu nhìn vào mắt cô ta, chậm rãi mở miệng:

"Tôi tới chỉ là muốn cô giúp chúng tôi xác định người trong ảnh này có phải là "là hoa hồng ăn thịt người" hay không". Con người trong lúc không hề phòng bị, phản ứng đầu tiên trong nháy mắt luôn là bản năng vô thức, cho nên cho dù Viên Đình sau đó có phản ứng hay không, Mộc Cửu cũng có thể xác định người đàn ông này chính là "Hoa hồng ăn thịt người."

Viên Đình lúc này mới ý thức được bản thân mình vừa rồi làm gì, cô ta đã làm bại lộ thân phận của hắn, không khỏi phẫn nộ nhìn Mộc Cửu, sau đó như nghĩ tới điều gì liền cười lớn:

"Hahaha, các ngươi bắt không được hắn, mười năm trước đã khồn bắt được, hiện tại cũng không có cách nào bắt được hắn."

"Chúng tôi đích thực không bắt được hắn." Mộc Cửu ngả người về sau, hạ giọng nói:

"Bởi vì hắn đã chết."

Viên Đình cả người chấn động, không thể tin nhìn Mộc Cửu:

"Cái, cái gì, cô vừa nói cái gì ?"

Mộc Cửu lạnh lùng:

"Hắn tám năm trước đã chết."

"Cô nói bậy! Cô nói bậy! Hắn sao có thể chết, sẽ không, sẽ không!" Viên đình không ngừng lắc đầu, liều mạng phủ nhận những điều cô ta nghe được, cô ta thậm chí còn muốn lấy tay che lại tai mình, nhưng một bàn tay của cô ta đã bị khóa, cô ta dường như phát điên dùng tay hướng bàn đấm lên:

"A a! Cô nói dối, a..."

Mộc Cửu đánh gãy tiếng hét của cô ta, sửa lại lời cô ta nói:

"Người nói dối vẫn luôn là cô."

"Không! Không!" Viên Đình muốn đứng lên bắt lấy Mộc Cửu, nhưng một tay cô ta bị còng, cô ta chỉ có thể ghé vào trên bàn, như thế nào cũng không chạm được Mộc Cửu dù chỉ một chút, cô ta càng gào lớn:

"Đem hắn trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!"

Mộc Cửu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, ngữ điệu bình tĩnh mở miệng:

"Viên Đình, nếu như cô mười năm trước không giấu diếm mà nói ra, có lẽ năm đó cô đã có thể gặp lại hắn."

Lời nói của Mộc Cửu truyền vào tai cô ta, tiếng la đột nhiên đình chỉ, sau đó lại vang lên tiếng gầm gú đến tê tâm liệt phế, Viên Đình hầu như phát điên:

"A a a a! A a a a a a a...."

Tiếng hét vang vọng phòng thẩm vấn, mười năm hy vọng và chờ đợi của cô ta, ngày hôm nay theo như thi thể của "Hoa hồng ăn thịt người" hết thảy đều biến thành tro tàn.

Cô sẽ không còn gặp lại hắn, sẽ không còn gặp lại...

"Ảnh chụp! Đúng rồi, ảnh chụp, đem ảnh chụp của hắn cho tôi!"

Viên Đình nhìn Mộc Cửu cầu xin:

"Cầu xin cô, cho tôi!"

Mộc Cửu mở cửu, chỉ quay đầu nhìn cô ta một cái sau đó liền ra ngoài.

***

Tần Uyên cùng Mộc Cửu trở lại văn phòng, Triệu Cường lái xe suốt một giờ rốt cuộc cũng đã trở lại.

« Đội trưởng, em gái Mộc Cửu tôi đều nghe được, hai người làm tốt lắm ! »

Sau đó liền nhận được cái liếc mắt của Mộc Cửu, Triệu Cường không quên biện minh : « Đều là dó người dẫn đường ta không tốt, chỉ đường chỉ cũng không rõ ràng «

Lam Tiêu Nhã ở một bên nghe xong liền không nhịn được mỉa mai :

« Người dẫn đường toàn thế giới đều không tốt, chỉ có mình cậu là tốt »

Triệu Cường đành phải bĩu môi không nói.

Tần Uyên đi đến bên cạnh Thạch Nguyên Phỉ :

« Thạch Đầu, nói một chút về tư liệu của người này. »

Thạch Nguyên Phỉ chạy nhanh về phía máy tính :

« Hắn tên là Lục Hướng Thanh, giới tính nam, chết năm 37 tuổi, tôi tra được hồ sơ bệnh viện hắn chết vì bệnh ưng thư thời kì cuối. »

« Hoa hồng ăn thịt người » mười năm không gây án, thân phận cùng hành tung của hắn không người nào biết, tên biến thái giết người liên hoàn bị cảnh sát truy bắt nhiều năm lại chết vì bệnh ung thư, đây là điều không ai đoán được có lẽ chính hắn cũng không nghĩ tới.

Đường Dật nghe xong hỏi Lam Tiêu Nhã :

« Chị Tiêu Nhã, hắn bị ung thư cùng ăn thịt người có liên quan với nhau không ? »

Lam Tiêu Nhã lắc đầu :

« Chưa kiểm tra qua thi thể không thể phán đoán được. »

Triệu Cường căm giận nắm chặt tay nói :

« Nếu thật bởi vì ăn thịt người mà nhiễm bệnh, thì đúng là báo ứng ! Đền mạng hơn bốn mươi người xem là ít «

Tần Uyên nhìn hồ sơ bệnh án năm đó của Lục Hướng Thanh, nhíu mày nói :

« Ba mươi sáu tuổi kiểm tra bị bệnh ung thư, xem ra hắn bời vì sinh bệnh không thể gây án mới dừng lại . »

Đổi cách nói khác :

« Nếu năm đó hắn không sinh bênh, hắn vẫn sẽ tiếp tực đi gây án cho đến khi bắt a. » Triệu Cường nói xong cũng thấy lạnh cả người, nếu thật là như vậy, năm đó không biết còn bao nhiêu người bị hại a...

Tần Uyên hơi suy nghĩ, mở miệng hỏi Thạch Nguyên Phỉ :

« Thạch Đầu, hắn có còn người thân nào không ? »

Thạch Nguyên Phỉ đánh bàn phím, lập tức tra ra được :

« Có, hắn còn một người em trai. »

« Đem địa chỉ gửi đến di động của tôi, chúng ta đến nhà em trai hắn. »

pl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro