Thế giới 1: Thiếu gia nhà giàu bắt nạt bạn học câm
Thú bông không chút sứt mẻ.
Hứa Hoán Ninh tiếp tục kéo, hắn ta vẫn không động đậy như cũ.
Cậu hối hận, sớm biết vậy thì đã không đem tiểu Dương cho hắn ôm, ai nghĩ tiểu gia hoả này là một tên cuồng bạo lực ngầm đâu chứ.
Hứa Mộc bỗng nhiên nhào vào lòng ngực Hứa Hoán Ninh, trên người cậu phát ra một mùi hương đặc trưng.
Sợi tóc mềm mại nhẹ phàng phớt qua mặt, khoé môi còn dính vết sữa chưa lau khô, khi nói chuyện phát ra mùi sữa bò nhẹ, làm người khác an tâm mười phần.
Hứa Hoán Ninh bị hành động của Hứa Mộc làm cứng đờ tại chỗ, ánh mắt vô cùng hoa mang, không nhìn Hứa Mộc.
Qua hơn nửa ngày, cậu mới ra vẻ hung ác nói: "Nếu không phải sợ ngươi sẽ đi cáo trạng, ta sẽ bị phạt thì còn lâu ta mới để ý ngươi."
Ngoài miệng thì nói lời hung ác nhưng tay lại không có động tác gì, tùy ý để Hứa Mộc ôm.
Hứa Mộc không thèm để ý lời nói tàn nhẫn của cậu, nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảng thư giãn mà hai đời đều khó có được, lẩm bẩm nói: "Anh trai, em mệt mỏi quá...."
Báo thù mệt mỏi quá, căm hận mệt mỏi quá, không có người để ý thật sự mệt mỏi quá.
Cảm giác không bị vứt bỏ, hoá ra tốt đẹp như vậy.
Giờ phút này Hứa Mộc không phân biệt được đâu là ảo giác đâu là hiện thực, có lẽ cứ tiếp tục sa vào trong đó mới là lựa chọn tốt nhất.
Kiếp trước tự tay đưa ta vào ngục giam, kiếp này cho hắn tình yêu thương ta chưa bao giờ cảm nhận được.
Rốt cuộc đâu mới là ngươi, Hứa Hoán Ninh.
Hoặc là nói, cả hai cái đều không phải là ngươi, ngươi thật sự ích kỷ đê tiện, dùng tình yêu kéo ta lại, lại lợi dụng ta để đem lại lợi ích cho ngươi, cuối cùng một chân đá ta đi.
Mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, không hề giảm bớt.
Hứa Mộc ôm chặt quanh cánh tay Hứa Hoán Ninh, giống như mãng xà quấn lấy con mồi, chậm rãi ép ra chút không khí còn lại trên người cậu.
Hứa Hoán Ninh không thể hô hấp, hai tay không đủ lực để đẩy hắn ra, há miệng cắn mạnh vào vai Hứa Mộc, nhân lúc Hứa Mộc bị đau không chú ý, thoát khỏi cái ôm của hắn.
Lui về sau vài bước, mắng: "Mày nổi điên phải không?"
Hai mắt Hứa Mộc tràn đầy tơ máu, nước mắt trên mặt đã khô, đã sớm không sợ hãi nữa, chỉ còn lại sự cố chấp cùng điên cuồng.
Đúng vậy, hắn nổi điên, có lẽ hắn đã sớm điên rồi.
Thế nhưng hắn còn ảo tưởng cùng người trước mắt ôm ấp, ảo tưởng đem Hứa Hoán Ninh khoá lại bên người vĩnh viễn, cắt đi móng vuốt của cậu, bẻ gãy răng nanh, khiến tất cả sự hờn dỗi lẫn sợ sệt của cậu chỉ được diễn ra trước mặt hắn.
Đúng là quá ngu ngốc....
Hứa Mộc cảm giác mình như một con chó hoang, người khác đối tốt với hắn một chút, hắn liền vui vẻ chạy tới, hoàn toàn quên mất người này ngày trước đối xử với hắn thế nào.
Vẻ mặt Hứa Mộc nhanh chóng thay đổi trong cái chớp mắt, nhanh đến mức Hứa Hoán Ninh tưởng bản thân hoa mắt nhìn nhầm.
Chờ Hứa Hoán Ninh lấy lại tinh thần, Hứa Mộc đã làm biểu tình ngoan ngoãn đáng thương xin lỗi cậu: "Anh trai, thật xin lỗi, em không làm đau anh chứ?"
Hứa Hoán Ninh xoa xoa cánh tay, đối với hành động thay đổi sắc mặt nhanh chóng của Hứa Mộc không biết nói gì hơn.
"Em thật sự rất sợ hãi." Hứa Mộc đang nói lại bắt đầu nức nở.
"Anh trai, anh có thể ở lại đây ngủ cùng em không?" Hứa Mộc nhìn Hứa Hoán Ninh đầy mong đợi, giơ một ngón tay lên, "Cả một đêm."
"Thật là vô dụng, lớn vậy rồi còn sợ tiếng sét đánh." Hứa Hoán Ninh kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Bổn thiếu gia ta đây ba tuổi đã ngủ một mình, tuy rằng phải ôm cừu bông.
Hứa Mộc mặt không đổi sắc ôm lấy cánh tay Hứa Hoán Ninh, "Anh trai thật lợi hại, không vô dụng giống em."
Hứa Hoán Ninh đỡ trán, học được cách nói chuyện trà xanh này ở đâu, quá thấp kém đi?
Tiếng sấm vẫn nổ vang, tia chớp lần lượt chiếu sáng căn phòng.
Hai người cùng nằm trên giường, Hứa Mộc nằm nghiêng nhìn gương mặt đang ngủ của Hứa Hoán Ninh.
Tay hắn chậm rãi di chuyển trên cổ Hứa Hoán Ninh, cảm thụ mạch đập có quy luật ở lòng bàn tay.
Không sao, anh trai, chúng ta còn nhiều thời gian, chúng ta chậm rãi chơi trò chơi dối trá này nào.
.
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Hoán Ninh trong lúc ngủ mơ khó chịu cọ xát để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trên da.
Hứa Mộc bị động tĩnh của Hứa Hoán Ninh đánh thức.
Mở mắt liền thấy làn da trước ngực bị lộ ra khỏi cổ áo rộng thùng thình một mảng lớn màu đỏ, trên cổ tay, trên cổ đều nổi lên những chấm đỏ.
Vì da Hứa Hoán Ninh rất trắng, những chấm đỏ tạo sự tương phản rõ rệt, thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng.
Hứa Mộc kêu lên, "A, anh trai, anh bị sao vậy, trên người anh đầy vết đỏ." Vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Hứa Hoán Ninh bị tiếng kêu của hắn đánh thức.
Tiểu tử này kỹ thuật diễn thật tốt, một chút cũng không nhìn ra là hắn cố ý.
"Anh trai, để em bôi thuốc cho anh!" Hứa Mộc duỗi tay muốn cởi áo Hứa Hoán Ninh.
Hứa Hoán Ninh ngăn tay hắn lại, tức giận nói: "Không cần."
Cũng may đêm qua mưa lớn, thời tiết khá lạnh, Hứa Hoán Ninh có thể mặc áo cao cổ để che lại, tránh bị người khác hỏi này hỏi nọ.
.
Đi vào lớp học, Hứa Hoán Ninh bước nhanh đến chỗ bên cạnh Đường Dữ ngồi xuống, vô cùng tự nhiên móc ra một hộp giữ ấm từ cặp, đưa tới bàn Đường Dữ.
"Nè, tôi mang cho cậu." Nói rồi liền đẩy đẩy hộp giữ ấm tới gần hắn.
Thấy Đường Dữ không phản ứng liền duỗi tay ấn bút hắn, "Cậu muốn viết cái gì mà nhiều thế? Đừng viết nữa!"
Đường Dữ liếc mắt nhìn trang vở trống không của Hứa Hoán Ninh, buông bút ra, lấy ra một cây khác trong ngăn kéo.
Hứa Hoán Ninh nhận thấy ánh mắt của Đường Dữ, có chút ngượng ngùng, đem vở bài tập ném vào hộc bàn.
Tiết tiếp theo là tiết học bơi, mọi người trong lớp đều đi thay quần áo để tới bể bơi.
Mới vừa tan học không lâu, lớp học đã vắng tanh.
Chỉ còn lại hai người Hứa Hoán Ninh cùng Đường Dữ.
Trong phòng học yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng gió.
Hứa Hoán Ninh lấy cớ dị ứng để ở lại lớp học, còn Đường Dữ thì....
Trường học có một quy định ngầm đối với học sinh đặc cách, không cho phép tới bể bơi, tất cả các hoạt động lớn cũng không liên quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro