Thế giới 1: Thiếu gia nhà giàu bắt nạt bạn học câm
"Nhưng mà...." Hứa Mộc còn muốn nói gì đó, nhưng bị nữ sinh kia ríu rít kéo về.
Bạn học lúc trước đánh thức Hoán Ninh tung ta tung tăng chạy đến chỗ cậu, "Ninh ca, cậu cũng không đến mức chạy tới ngồi chung bàn với tên câm này đi?"
Đột nhiên, hắn bị bạn học bên cạnh đụng đụng một chút, hai người bọn họ cùng nhau nói gì đó, cùng nhau lộ ra biểu tình "Đã hiểu đã hiểu", ánh mắt đầy ý vị thâm trường nhìn Đường Dữ.
Hứa Hoán Ninh quay đầu qua, một tay chống cằm, trắng trợn nhìn ngắm góc nghiêng của Đường Dữ.
Tóc của hắn khô vàng, tóc mái rất dài, gần như là che khuất đôi mắt, làn da cũng trắng bạch doạ người, có thể nói là không một chút huyết sắc.
Chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, không thể không nói gương mặt này không xấu xí như lời đồn.
Có thể nói tướng mạo đường đường, chỉ là bị khí chất tối tăm cực đoan trên người Đường Dữ che lấp.
Tựa như dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đều không thể khiến Đường Dữ quan tâm, tay hắn cầm bút viết viết vẽ vẽ lên vở, từ đầu đến cuối không nhìn bất cứ ai.
Hắn giống như bị toàn bộ thế giới cách ly.
Hứa Hoán Ninh đột nhiên ghé sát bên tai Đường Dữ, "Đường Dữ, làm bạn trai tôi được không?"
Bút trong tay Đường Dữ chợt dừng lại, sau đó giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của chính mình.
404 nghe thấy lời Hoán Ninh vừa nói, vội vàng cảnh báo, [ Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát hiện nhân vật bị OOC, chuẩn bị trừng phạt bằng cách giật điện. ]
[ Đừng có ồn nào nữa, nhiệm vụ của ta không phải khinh nhục hãm hại thụ chính, bắt nạt đùa giỡn công chính sao? ], Hoán Ninh không chút hoang mang bắt đầu tẩy não 404, [ Thế thì sao lại tính là OOC được. ]
[ Hơn nữa, hắn sẽ không đồng ý. ]
Như cảm nhận được 404 đang nghi hoặc, cậu liền giải thích: [ Bởi vì hắn là người câm mà. ]
Hoán Ninh bị phản ứng tức giận nhưng không dám nói gì của 404 chọc cười khẽ.
Cười làm 404 không có thân thể thật cũng cảm thấy cả người rét run (?)
Làm thế nào để kéo vai chính có bóng ma thời thơ ấu, quãng đời thành niên tối tăm xuống khỏi thần đàn, đương nhiên là cho hắn ánh sáng, cứu rỗi hắn khỏi bóng tối, lại từng bước dụ dỗ hắn phóng đại nội tâm tà ác, tự tay phá hủy sự cứu rỗi của chính mình.
Con người làm sao bắt được ánh sáng chứ?
Suốt cả tiết học, cho đến khi chuông tan học vang lên, Hứa Hoán Ninh cũng không đợi được câu trả lời của Đường Dữ.
Hứa Hoán Ninh rời khỏi phòng học, Hứa Mộc liền đi theo phía sau Hứa Hoán Ninh, thấy cậu quay đầu lại liền sợ đến mức trốn vào một bên góc tường.
"Ra đây", Hứa Hoán Ninh nói, "Ngươi có thể đừng đi theo ta không, phiền muốn chết."
Hứa Mộc cẩn thận nói: "Chính ba mẹ kêu em và anh cùng nhau ngồi xe Vương thúc về nhà."
Hứa Hoán Ninh bực bội vuốt tóc rũ trên trán ra sau đầu, "Đừng có lấy lông gà làm lệnh bài ở đây, cùng nhau ngồi chung xe, mày xứng à?"
Đám bạn hồ bằng cẩu hữu của Hứa Hoán Ninh nhìn thấy liền tiến lên: "Ninh ca, lại là đứa con riêng kia? Hắn có phải ngứa đòn không, còn dám uy hiếp anh, các anh em sẽ giáo huấn hắn, cho hắn biết thế nào là quy củ!" Dứt lời, hắn xoay xoay nắm tay.
Hứa Hoán Ninh liếc nhìn bọn họ một cái, "Đừng gây phiền phức cho tôi."
Doạ Hứa Mộc xong, quay đầu nói với bọn họ: "Về sau không cần chờ tôi, tôi không đi chơi."
Đám hồ bằng cẩu hữu có chút khiếp sợ, Hứa Hoán Ninh trước giờ ra tay hào phóng, nếu cậu không đi, bọn hắn biết tìm ai coi tiền như rác luôn trả tiền.
Một người trong đó hỏi: "Ninh ca, anh sẽ không thật sự theo đuổi thằng câm Đường Dữ đó chứ?"
"Hắn ngoại trừ thành tích tốt thì không có gì cả, nghèo muốn chết, giống như là tên ăn mày, lại còn bị câm, lớn lên thì xấu xí."
Một người khác biểu tình không tin được, "Không phải chứ Ninh ca, anh nói đùa sao?"
"Vì đánh cược trong trò chơi, hy sinh lớn như vậy, hoàn toàn không giống anh!"
Hứa Hoán Ninh liếc mắt một cái, "Câm miệng."
"Được được được, không nói nữa, Ninh ca anh đừng tức giận." Đám hồ bằng cẩu hữu không thèm để ý, cho rằng Hứa Hoán Ninh chỉ là nhất thời hứng thú, qua mấy ngày sẽ câu được Đường Dữ tới tay, chơi chán sẽ quay lại tìm bọn họ.
Sau khi tách ra, Hứa Hoán Ninh quay trở lại phòng học, quả nhiên Đường Dữ vẫn còn ở lại.
Hắn đang cúi đầu cầm chổi, cẩn thận quét lớp.
Vốn dĩ loại trường học dành cho nhà giàu như này, sẽ có người đảm nhận quét tước vệ sinh, nhưng trong lớp thấy Đường Dữ dễ bắt nạt, có lẽ là ghen tị thành tích tốt của hắn, liền đem toàn bộ công việc quét dọn cho hắn.
Trường học cũng là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không gây ra chuyện lớn, ai sẽ muốn khiển trách những thiếu gia tiểu thư sau này sẽ kế thừa công ty của gia tộc chứ?
Học sinh đặc cách chẳng qua chỉ là thuê hoa trên gấm, trường học vẫn còn cần sự đầu tư của các công ty đó, kia đều là ông chủ lớn, không thể đắc tội.
Đường Dữ không có ai chống lưng, vì nhận được học bổng của trường, lại bị bắt phải chịu khổ sở.
Hứa Hoán Ninh đi đến trước mặt Đường Dữ, cười hì hì hỏi: "Lời nói lúc chiều tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ thế nào?"
Đường Dữ không hề ngẩng đầu, tiếp tục quét lớp.
Hứa Hoán Ninh thấy hắn không có phản ứng, cho rằng hắn phải làm xong việc mới rảnh rỗi tay, "Tôi giúp cậu quét."
Hì hà hì hục dọn dẹp dụng cụ giảng dạy trên bàn giáo viên.
404: [ Ký chủ đại nhân, ngài giống như chó liếm quá. ]
Hoán Ninh: [Tiểu tứ, cậu không hiểu đâu, trở thành chó liếm là bước đầu tiên để trở thành vật hy sinh. ]
Hoán Ninh: [ Tôi hình thành thói quen cho hắn. ] Không phải yêu càng sâu, hận càng nhiều sao.
404: [ CP chủ tuyến không thể lay động, kí chủ cậu đừng nảy sinh suy nghĩ bậy bạ! ] Chúng ta phải bảo vệ CP!
Hoán Ninh không để ý đến 404, tiếp tục đùa nghịch dụng cụ dạy học.
Chờ Đường Dữ tới kiểm tra, Hứa Hoán Ninh tính toán đem một hộp bột không độc dùng trong thí nghiệm rửa sạch, đột nhiên hắt xì một cái.
Bột phấn theo cú hắt xì của cậu mà bắn khắp nơi.
Hứa Hoán Ninh bị bột phấn làm sặc, ho khù khụ đến mức nước mắt chảy ra.
Thật vất cả mới ngừng lại, đến khi nhìn thấy bộ dạng Đường Dữ bị bột phấn bắn vào, cười ha hả không ngớt.
Thiếu niên tối tăm cuối cùng cũng có chút hơi người, không còn bộ dáng giống tượng điêu khắc lạnh băng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro