
Mười bốn
"Anh hỏi trước. Sao mày về nhà muộn vậy hả? Vừa đi từ đâu về?" Johnny đứng trước giường của mình, hai tay chống lênhông. Trông anh ấy thật buồn cười, chiếc áo thun ACDC của anh rũ xuống lỏng lẻo trên vai, chiếc quần pyjama kẻ sọc thìlê lết trên tấm thảm trải sàn.
"Con lạy bố," bạn rên rỉ, kéo đầu gối lên tận ngực và ôm chặt lấy chân mình. Bạn nhìn phản ứng của anh sau lời nói của bạn nhưng Johnny vẫn giữ nguyên tư thế. Bạn dựa lưng vào thành giường và kéo chiếc chăn gần đó lên đôi chân mình.
"Chỉ cần trả lời anh thôi." Johnny yêu cầu, ngồi thẳng dậy ở rìa giường.
"Em đã ra ngoài với một người bạn" bạn nhún vai, cố gắng không để tâm trí của mình quanh quẩn về Seungmin. Bạn ước gì Seungmin đang ở đây ngay bây giờ, với vòng tay của cậu ấy quấn quanh bạn và che chở bạn khỏi thế giới này. Seungmin có một mùi rất dễ chịu, như kiểu một mùi hương đặc trưng vậy. Làn da thì vô cùng mềm mại mỗi khi bạn chạm vào, bạn cảm thấy rất an toàn và được yêu thương khi ở trong vòng tay cậu ấy. Bạn thà được đắm mình trong Seungmin hơn là ở đây với Johnny.
"Một người bạn?" anh lặp lại một cách đầy chế nhạo, khuôn mặt anh nhăn nhó một cách ghê tởm. "Mày nghĩ anh ngu đếnvậy à? Anh đây biết tình một đêm là như nào đấy nhé. Tóc tai thì rối bù, lớp trang điểm thì nhoè nhoẹt, với cả, người mày có mùi như tinh trù-". Bạn nhanh chóng với tay lấy một cái gối và ấn nó vào mặt anh.
"Im đi!" bạn hét lên, cố gắng không để sự xấu hổ của bản thân trào dâng.
"Là thằng nào?" anh hỏi, nhét chiếc gối sát vào người và ôm chặt nó.
Bạn chọn lờ Johnny đi, hy vọng anh sẽ bỏ qua nó, nhưng đời không đơn giản đến vậy.
"Thôi nào, anh với mày toàn kể cho nhau nghe mọi thứ, đúng không?" Johnny ngân nga, đặt một tay lên đầu gối bạn.
Bạn nhanh chóng hất tay anh ra và chỉ tay vào mặt anh như thể đang buộc tội. "Xem ai đang nói kìa!"
Johnny có vẻ bối rối, và bạn không muốn gì hơn là đấm vào mặt anh ta ngay lúc này. "Taeyong."
Mắt Johnny mở to trong giây lát trước khi cụp xuống vì xấu hổ. Anh vùi mặt vào gối một cách lóng ngóng và điều này gần như khiến bạn bật cười. Trông thì tưởng to tướng lắm nhưng giờ đây anh lại nằm dài một cách ngượng nghịu và nhìn bạn với ánh mắt đầy tội lỗi. "Ừ. Thằng đấy nói với mày rồi à?" anh hỏi bạn.
"Ừ" cơn giận của bạn dịu đi một chút, nhưng khuôn mặt bạn vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào. "Trước hết, sao anh lại không cho Taeyong kể với em? Anh biết em cảm thấy thế nào về anh ấy mà"
"Anh chỉ là đang để mắt tới mày thôi mà. Kiểu nó lạ lắm ấy, em gái nhỏ của anh và người bạn thân nhất của anh." Johnny lại ném gối vào bạn một cách phòng thủ và đứng dậy, dáng người cao lớn của anh sừng sững trước mặt bạn. Bạn cười khẩy một cách đầy khó chịu và xoay người bước xuống giường, đứng dậy nhưng chỉ cao tới ngực Johnny.
"Em không cần anh phải để mắt tới em! Em không muốn anh làm như thế!" bạn hét lớn, đặt tay lên ngực anh để đẩy anh ra. Anh nắm lấy cổ tay bạn và hất tay bạn ra khỏi người anh.
"Mày đang làm quá mọi chuyện lên đấy," Johnny đảo mắt và quay người bỏ đi, bước về phía giữa phòng.
"Không chỉ lần này đâu, Johnny! Lần nào anh cố gắng 'trông chừng' em và cuối cùng lúc nào cũng làm hỏng hết mọi chuyện," bạn rên rỉ, kéo tay a Johnny lại và bắt anh đối diện với mình. Bạn ghét cái cách anh đối xử với mình như thể chẳng có gì đang xảy ra, và một cảm giác cay đắng trào dâng trong lồng ngực bạn. Và cái điều buồn cười nhất là, những cảm xúc cay đắng đó không hẳn là hướng về Johnny, và dù bạn ghét phải thừa nhận, nhưng phần lớn chúng đều hướng về bản thân mình.
"Lúc nào mà tao làm hỏng chuyện? Mày giỏi mày nói ra đi." Johnny chế nhạo, nhướn mày thách thức bạn.
"À thế à?" bạn đi theo Johnny cho đến khi cả hai đứng ở giữa phòng. Giờ thì đã quá muộn để bỏ qua chuyện này, và bạn quá bực mình với Johnny nên không muốn để nó trôi qua. Bạn bắt đầu đếm trên ngón tay tất cả những lần Johnny làm hỏng chuyện khi cố gắng 'để mắt' tới bạn.
"Cái lần mà anh suýt đấm vào mặt Sana ấy, khi anh cố gắng sửa cái dự án của em và cuối cùng gây ra một đám cháy nhỏ trong bếp, khi anh phóng em đến trường vì anh không tin giáo viên đã cho lớp được nghỉ, khi anh đẩy Hobi xuống hồ bơivì-"
Johnny cắt ngang bạn, dậm chân xuống sàn như một đứa trẻ đang hờn dỗi. "Xàm lồn! Vậy thì sao? Ai sẽ là người phải dọn dẹp mớ hỗn độn mà mày bày ra hả?"
"Anh không phải là bố em, Johnny! Đừng có cố gắng thay thế vị trí của bố nữa!" bạn quát anh, những lời nói của bạn nhưnhững con dao đâm vào ngực Johnny vậy. Bạn hối hận về những lời nói đó ngay khi chúng vừa được thốt ra và lập tức lấy tay che miệng mình lại .
Anh nhìn bạn đầy vẻ bất ngờ, đôi mắt rực lửa giận dữ của anh lấp đầy căn phòng đầy không khí nặng nề, đặc quánh đến nghẹt thở, một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng bạn khi Johnny lùi bước và ngồi xuống mép giường. Sự im lặng càng trở nên nặng nề hơn khi cả hai không nói gì, và bạn tuyệt vọng muốn cắt đứt sự căng thẳng này.
"Johnny," bạn bắt đầu, bước về phía anh một cách vụng về, lưỡng lự không biết nên nói gì.
Anh chỉ nhìn bạn, như thể anh không hề quen bạn, như thể bạn là một người hoàn toàn xa lạ.
Cục nghẹn trong cổ họng bạn ngày càng lớn hơn khi sự im lặng kéo dài, vị đắng khó chịu vẫn còn vương vấn trong miệng bạn, những lời nói bạn thốt ra tìm đường quay trở lại với bạn và bạn càng ghê tởm vì những gì mình đã nói. Bạn cố gắng nén lại những giọt nước mắt đang dần rơi xuống má.
"Mày còn khóc được cơ à?" Johnny chế nhạo, giọng anh nhỏ đến mức gần như thì thầm.
"Em xin lỗi, em không có ý... em không nên..."
Johnny giơ tay lên ngăn bạn lại và lắc đầu. "Mày đã nói. Dù mày có ý gì hay không, tổn thương đã gây ra rồi," anh nói, giọng thật nhỏ và lạnh lùng, thậm chí còn không thèm nhìn bạn. Bạn ghét điều này. Bạn ước gì anh sẽ hét vào mặt bạn hoặc đấm bạn, như vậy bạn sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều. Anh hành động như thể những lời bạn vừa nói chẳng có hề hấn gì, nhưng bạn biết. Johnny cố gắng không chớp mắt, biết rằng nước mắt sẽ trào ra.
"Johnny em thật sự xin lỗi, em không có ý đó," bạn thì thầm, nước mắt đọng lại ở khóe mắt bạn và bạn lau chúng đi bằng mu bàn tay. Chuyện quái gì đã khiến mọi thứ leo thang đến mức này vậy?
"Tao nghĩ mày nên ra ngoài," giọng Johnny khàn khàn, cho thấy anh còn tổn thương hơn những gì anh thể hiện. "Tao có thể nói những điều mà tao không cố ý nếu chúng ta tiếp tục cãi nhau. Đi ra khỏi phòng tao ngay." Johnny hất hàm về phía sàn nhà, mắt anh vẫn không nhìn bạn, đôi bàn tay thì nắm chặt lấy nhau.
Bạn gật đầu và nấc một tiếng, quay lưng và đóng cửa sau lưng. Bạn băng qua hành lang về phòng mình, cố gắng nuốt trôi hết cảm giác tội lỗi. Bạn thật sự không có ý làm tổn thương Johnny, những lời nói đó chỉ là sự bộc phát nhất thời. Bạn nghĩ bản thân mình làm việc một cách thật bốc đồng, và bạn ghét cái cách bạn luôn làm tổn thương những người xung quanh bằng sự bốc đồng ngu ngốc của mình. Tâm trí bạn lại hướng về Seungmin và bạn rên rỉ, ngã xuống giường, vùi mặt vào gối khi những tiếng nấc nghẹn ngào rung lên trên lớp vải mềm mại.
~
Mắt bạn sưng húp và đau nhức khi bạn thức dậy bởi tiếng chuông báo thức inh ỏi từ điện thoại đặt ngay bên tai. Bạn tắt nó đi một cách khó chịu, lăn người trên giường và duỗi tay chân. Cơn nghẹn ở cổ họng đã biến mất, nhưng cơn đau âm ỉ ở ngực vẫn nhắc nhở bạn về cuộc cãi vã với Johnny. Bạn lê bước xuống giường, kéo lê thân mình đến tủ quần áo và chọn đồ để mặc trong ngày.
Bạn mở cửa phòng mình cùng lúc với Johnny, và cả hai nhìn nhau trong im lặng từ phía đối diện hành lang. Tóc anh rối bù, mắt anh cũng sưng và đỏ. Bạn mở miệng định nói gì đó, hy vọng sẽ thốt ra được những lời đúng đắn. Anh gần như không mở được mắt, nhưng ngay khi thấy bạn, anh quay người và trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Bạn thở dài và nhìn xuống sàn, quyết định không gõ cửa hay đuổi theo anh. Bạn hiểu Johnny để biết rằng anh cần thời gian ở một mình sau những cuộc cãi vã, đặc biệt là một cuộc cãi vã nghiêm trọng như thế này. Tất cả những gì bạn có thể làm bây giờ là chịu đựng hậu quả và hối hận vì những gì bạn đã nói với anh tối qua.
Bạn lê từng bước nặng nề về phía phòng tắm, vẻ ngoài đáng thương của bạn khiến bạn nhăn mặt khi nhìn vào gương. Bạn nhanh chóng tắm rửa và thay đồ, chuẩn bị cho việc đi học, trong khi bạn đang sửa tóc, bạn nhớ ra rằng Seungmin sẽ đến đón bạn. Bạn đã sẵn sàng đối mặt với cậu ấy chưa (bạn chắc chắn là chưa). Làm thế nào bạn có thể tổn thương hai người vô cùng quan trọng đối với bạn như thế?
Khi bạn với tay lấy quả táo từ tủ lạnh, một tiếng còi xe lớn vang lên từ trước cửa nhà, và mắt bạn liếc nhìn đồng hồ. Chết tiệt, sớm quá. Bạn tự nhủ phải giải thích với cậu ấy như thế nào khi bạn mở cửa trước và bước xuống bậc thềm, chạy nhanh qua hiên nhà và xuống đường ngay khi chiếc xe của cậu ấy dừng lại bên lề đường. Bạn mở cửa ghế phụ và trượt vào trong xe.
"Chào," bạn khẽ nói, đặt cặp sách lên đùi phòng khi bạn cần thứ gì đó để ôm.
"Chào," cậu ấy vui vẻ đáp, thắt chặt dây an toàn và bật radio.
Seungmin tràn đầy năng lượng một cách kỳ lạ, điều này thật lạ lùng, đặc biệt là khi trời còn sớm. Cậu ấy dúi một chiếc túi giấy vào lòng bạn, mùi bánh mì kẹp thịt xộc vào mũi bạn. Bạn nghi ngờ nhìn cậu, tự hỏi sao cậu lại vui vẻ như vậy; chẳng lẽ cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua sao?
"Tay cậu bị bầm tím này," Seungmin chỉ ra, mắt không rời khỏi đường.
"À ừ," bạn lơ đãng nói, kéo tay áo len xuống để che nó đi.
"Bị ngã vào cái gì đó tối qua khi cậu chạy đi à?" cậu hỏi bằng giọng đều đều, vặn to âm lượng radio.
Bạn nắm chặt túi xách, cảm thấy mình nhỏ bé trên chiếc ghế. "Không," bạn thì thầm, không chắc nên nói gì tiếp theo.
"À này," Seungmin liếc nhìn bạn. "Tôi sẽ đi với Momo muộn hơn, nên tôi không thể đưa cậu về được đâu?" Cậu nở một nụ cười với bạn, nhưng vào lúc này nó chẳng có vẻ gì là chế giễu cả.
"À... đâu cơ?" bạn cố gắng bắt chuyện và bạn rùng mình vì chính câu nói của mình.
Seungmin lầm bầm đáp lại, cả hai tay đều nắm chặt vô lăng. "Khu trung tâm hội chợ. Tôi nghĩ sẽ tuyệt lắm vì cô ấy thích ăn uống, và tôi chưa từng đưa cậu đến đó bao giờ nên sẽ chẳng có gì làm tôi nhớ đến cậu đâu." Seungmin kết thúc một cách gay gắt.
"Seungmin," bạn bắt đầu, bạn muốn xin lỗi, muốn nói rằng bạn không có ý để cậu ấy rời đi. Rằng bạn không muốn cậu ấy đi tới cuộc hẹn đó. Rằng bạn đã yêu cậu ấy và bạn chỉ muốn cả hai đối xử với nhau như những cô cậu thiếu niên đang tập tành yêu nhau.
"Ổn thôi mà, y/n," cậu nói một cách dứt khoát, giọng điệu lạnh lùng bắt đầu len lỏi vào những lời nói của cậu, dù trên mặt vẫn nở nụ cười.
Không ổn chút nào. Trái tim Seungmin đã tan vỡ vào sáng hôm sau khi cậu cố tìm đến hơi ấm trên làn da của bạn, cố gắng kéo bạn lại gần để cậu có thể nói với bạn rằng cậu ấy yêu bạn. Seungmin đã sẵn sàng và cậu chắc chắn về điều đó. Nhưng cậu đã mở mắt ra và thấy chỗ nằm bên cạnh trống không, không một mẩu giấy hay tin nhắn nào. Cứ như thể cậu đã tưởng tượng ra tất cả sự kiện đêm qua với bạn vậy. Trái tim Seungmin thắt lại khi nghĩ rằng bạn đã rời đi một cách quá dễ dàng, thậm chí bạn còn không đánh thức cậu ấy dậy để nói lời tạm biệt.
"Nhưng..."
"Chúng ta chỉ đang luyện tập mà, đúng không?" Seungmin đột ngột rẽ hướng, khiến đầu bạn đập vào cửa sổ, mặc dù vết đau đó chẳng là gì so với những lời cậu vừa thốt ra. Seungmin lờ đi cái nhăn mặt của bạn, cảm xúc tức giận của cậu lấn át sự dịu dàng mà cậu dành cho bạn. Cậu hối hận về những lời nói đó và biết rằng chúng không hề đúng với sự thật, nhưng cậu muốn làm bạn tổn thương.
Móng tay bạn bấu chặt vào quai túi và bạn nhìn ra khỏi cậu ấy, nhất quyết không thể để cậu thấy bạn khóc. "Ừ," bạn nói qua cục nghẹn trong cổ họng, giọng bạn khô khốc.
Bạn nghe thấy tiếng Seungmin thở dài khi cậu đỗ xe vào bãi đỗ của trường, ngay khi xe dừng hẳn, bạn đẩy mạnh cửa ghế phụ và đóng sầm nó lại, vắt túi qua vai và nhanh chóng bước ra xa khỏi cậu ấy. Seungmin nhìn bạn bỏ đi rồi lại nhìn xuống sân, nghiến răng trước khi khóa cửa xe và đi cùng Felix và Hyunjin. Cậu đã định gọi bạn lại, nhưng cậu đã không làm.
Bạn cố gắng tìm kiếm khuôn mặt Sana giữa đám học sinh, chen lấn qua các đàn anh đàn chị khi bạn đi dọc hành lang trường, một cảm giác nặng nề đè lên ngực bạn khi bạn bị xô đẩy từ mọi phía. Bạn thấy Sana đang đứng trước tủ khóa của cô ấy, bạn hít một hơi thật sâu. Cô ấy trông thật rạng rỡ trong ánh nắng nhạt nhòa, mái tóc buộc cao gọn gàng, và chiếc váy ôm sát cơ thể cô ấy. Cô ấy trông thật hoạt bát, thật hạnh phúc.
"Sana!" bạn gọi cô ấy, nhưng cô ấy dường như không nghe thấy. Bạn đẩy những học sinh đang cản đường bạn ra, để lộ dáng người cao lớn của Bang Chan đang dựa vào những chiếc tủ khóa bên cạnh cô ấy.
Bạn khựng lại, quan sát sự tương tác của họ. Chan đặt tay lên eo cô ấy và Sana đẩy tay của anh ta ra, một nụ cười nhỏ thoáng qua trên gương mặt cô ấy khi cô ấy khúc khích. Cô ấy nhìn quanh xem có ai đang quan sát không, và khi mắt Sana chạm mắt bạn, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất và cô nhanh chóng bước về phía bạn.
"Y/n," cô ấy gọi bạn, bạn có thể thấy miệng cô ấy mấp máy tên bạn, nhưng bạn không thể nghe thấy.
Tại sao cô ấy lại nói dối bạn về Bang Chan? Mới mấy hôm trước thôi cô ấy còn nói họ sẽ không bao giờ... hay cái này mới là gần đây ? Nhưng tại sao họ lại thoải mái với nhau đột ngột như vậy? Và tại sao cô ấy lại không nói với bạn? Bởi vì bạn không bao giờ có mặt tại đấy.
Bạn tự tranh cãi trong đầu, khi Sana bắt đầu tiến về phía bạn với Bang Chan lơ đãng đi theo sau, bạn lùi lại và vội vã bỏ chạy xuống hành lang theo hướng ngược lại.
Nước mắt nóng hổi chảy dài trên má bạn, nhưng tại sao bạn lại khóc? Bạn chạy vào phòng vệ sinh nữ và khóa mình trong một buồng, nước mắt bây giờ đang tuôn rơi. Nhưng tại sao bạn lại khóc?
Và tại sao bạn cứ bỏ chạy?
Bạn rút điện thoại ra, nhanh chóng gõ tên Johnny và gọi cho anh ấy. Điện thoại anh đổ chuông một lần, hai lần, và anh ấy từ chối cuộc gọi của bạn. Bạn có thể cảm thấy một nút thắt chặt lại trong lồng ngực. Bạn gọi lại cho anh ấy. "Làm ơn nhấc máy đi, Johnny," bạn cầu xin, giữ điện thoại sát tai.
"Gì?" một giọng điệu đều đều vang lên bên tai bạn và bạn thở phào nhẹ nhõm.
"Johnny," bạn nức nở, nhưng anh ấy nhanh chóng cắt lời.
"Lạc đường à?" anh ấy hỏi với vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Không, em..."
"Cần đi nhờ không?"
"Không, Johnny."
"Có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng à?"
"Không... nhưng Johnny..."
"Cúp máy đây."
Anh ấy cúp máy, tiếng tút tút vang lên bên tai bạn khi bạn rên rỉ trong sự thất vọng. Bạn trượt xuống sàn nàh vế inh, mặc kệ tiếng chuông trường vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Bạn có thể cảm thấy tất cả bức tường như đang khép lại, và bạn không có ai giúp đẩy chúng ra.
Bạn có thể cảm thấy tầm nhìn của mình mờ đi, và bạn không có ai giúp bạn, nắm tay bạn. Bây giờ bạn đã khóc rất nhiều. Nhưng tại sao? Bởi vì bạn biết tất cả là lỗi của bạn. Bạn là một kẻ tồi tệ với anh trai mình, bạn đã bỏ chạy khỏi Seungmin, và bạn đã không làm gì cả mà chỉ lờ đi người bạn thân nhất của mình trong nhiều ngày. Cuối cùng thì nghiệp cũng quật lạibạn rồi.
Không suy nghĩ nhiều, bạn gõ một cái tên vào danh bạ và gọi, lau nước mũi trên mặt bằng mu bàn tay và cố gắng điều chỉnh hơi thở để nó không nghe có vẻ như bạn vừa mới khóc.
"A lô?" một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngay khi bạn reo lên, lập tức làm nhẹ bớt gánh nặng trên ngực bạn.
"Em chào anh," bạn lẩm bẩm, nhận ra bạn không hề suy nghĩ gì về những gì mình sắp nói. "Anh có bận không?"
"Không, không hề. Có chuyện gì vậy?"
Bạn đứng dậy khỏi sàn nhà và lau tay vào quần. "Anh có rảnh chiều nay không?"
Một khoảng dừng. "Ừ, sao vậy?"
"Em cần, à thì, một sự xao nhãng," bạn cười khúc khích.
"Ồ, và em gọi anh để làm việc đó à?" anh ấy trêu, khiến bạn mỉm cười.
"Anh nói anh làm được mà, đúng không?" bạn hừ một tiếng, mở khóa cửa buồng vệ sinh và đứng trước gương. Mắt bạn đỏ hoe và sưng húp, bạn đặt điện thoại lên vai và nghiêng nó về phía tai.
"Được rồi, anh rảnh, anh có thể đón em ở trường được không?" anh ấy đề nghị, giọng có vẻ đầy hy vọng.
"Được ạ."
"Được rồi, lát nữa gặp."
Bạn lau vội những vệt nước mắt trên mặt và cúi xuống vặn vòi nước, nhanh chóng rửa tay dưới dòng nước.
"Cảm ơn anh. Em nói thật lòng đó." bạn thở dài, dựa vào bức tường lát gạch.
"Không có gì. Gặp lại em sau, Y/n," giọng anh ấy thật nhẹ nhàng và dịu dàng, nó mang đến cho bạn sự an ủi mà bạn đang vô cùng cần vào lúc này.
"Gặp lại anh sau, Taeyong."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro