Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Căn nhà ở cuối hẻm Shambles

 Mặt trời dần lặn trên trấn Eventide, bầu trời phía Tây của thị trấn như một tấm giao sa tinh tế được dệt bằng ánh sáng và phép lành của thiên sứ. Đây là một thị trấn nhỏ nằm cách vương đô 100 dặm về phía mặt trời lặn .


 Thị trấn dưới ánh chiều tà mơ màng như một người già sắp ngủ gật. Giống như cái tên của mình, Eventide là một nơi bị bỏ quên bởi thời đại, một nơi mà dường như tất cả đều thuộc về hoàng hôn vô tận.


 Gió thổi xào xạc qua những cây sồi và cây phong già trong thị trấn, trông chúng như những ngọn đuốc đang bốc cháy. Những tàn lửa vàng đỏ rơi lả tả xuống theo những cơn gió.  Đó là điềm báo rằng một mùa đông nữa lại sắp tới. 


  Ánh sáng hoàng hôn hắt lên những ô cửa kính trong nhà thờ. Những cái bóng kéo dài trên mặt đất. Alan mặc một chiếc áo khoác màu nâu, tay cầm giỏ bánh mì, bước dần đến cuối con hẻm Shambles. 

  Alan Richard là con trai của một chủ tiệm bánh mì trong thị trấn. Cậu năm nay 14 tuổi, người ta nói rằng cậu là một cậu bé tốt bụng và lương thiện. Ước mơ của cậu là sẽ mở một nhà hàng  trong thị trấn. Còn bây giờ cậu ta đang làm chân chạy vặt ở tiệm bánh mì của cha mình.

 Nhiệt độ trong không khi đang giảm dần, cái lạnh lẽo của cơn gió luồn vào khiến người ta vô thức muốn thít chặt quần áo lại.  Alan đang nghĩ về đơn hàng cuối cùng cậu phải giao, cậu vô thức đi nhanh hơn khi nghĩ tới món súp hành tây nóng hổi ăn với bánh mì kèm phô mai nướng  trong bữa tối nay. 

 Trước khi giao hàng cậu đã thấy mẹ chuẩn bị nó. Mẹ luôn nói bà có bí quyết bí mật để nấu được món súp hành tây. Mùi thơm của tỏi, hương vị ngọt ngào từ hành tây và nước súp thịt.  Một khi bạn thử một ngụm, mùi vị nồng nàn và sự ấm áp sẽ tràn ngập khoang miệng, đó là hương vị khiến cậu cảm thấy thư giãn và hạnh phúc.

 Bước chân cậu dần tiến tới cuối con hẻm. Đó là một căn nhà đã không được chăm sóc cẩn thận, nó như một thứ đồ để lâu ngày trong nhà kho, bụi bặm và tăm tối. Ánh chiều tà dường như  cũng bỏ qua cái góc lạnh lẽo này. Trong không khí phảng phất một thứ mùi gay mũi. Đó giống như hỗn hợp của mùi mốc meo cũ kỹ, mùi lá rụng đang phân hủy, thứ mùi khiến người ta cảm thấy bí bách và nghẹt thở. 

 Alan gõ lên cánh cửa gỗ của căn nhà:

"Cửa hàng bánh mì của nhà Richard đến giao hàng đây."

 Cậu ta dừng một chút rồi nói tiếp:

"Cháu là Alan đến giao bánh mì đây ạ. Cháu sẽ để bánh mì ở trước cửa nhé."

 Alan đặt giỏ bánh mì trước cửa căn nhà. Vậy là hoàn thành công việc của ngày hôm nay. Cậu sẽ được thưởng thức món súp hành tây cậu mong ngóng khi về nhà. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro