Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6

18

Tôi hoảng loạn tóm lấy một cái áo thun của anh rồi chạy vào phòng vệ sinh.

"Thẩm Nam  m, ngày hôm qua sao cậu không đến đón tớ hả?" Tôi gọi một cuộc điện thoại trước tiên.

"Tớ...... Ngày hôm qua tớ bị tên khốn Lục Uyên kia quấn...... Tớ bảo Giang Ích đi."

Rất tốt......

Không biết từ khi nào Giang Ích đã đứng ở phía sau tôi, ôm lấy tôi.

"Chị gái à, ngày hôm qua......"

Tôi cắn chặt răng trực tiếp ngắt lời anh ta:

"Ngày hôm qua, cậu cũng......"

Anh không vui mà cọ cọ bả vai tôi:

"Chị cần phải vuốt lương tâm mà nói chuyện."

Tôi cười ha ha: "Tôi không có lương tâm."

Anh không vui mà nhìn chằm chằm tôi:

"Lâm Miểu, chị có ý gì?"

Tôi nhẹ giọng:

"Mọi người đều là người trưởng thành, cậu sẽ không cho rằng cái này có thể đại biểu cho cái gì đấy chứ?"

"Vậy tôi là cái gì?" Anh chất vấn tôi.

"Coi như cậu xui xẻo."

Anh: "......"

"Ngày hôm qua chị cũng không nói như vậy?"

"Lời nói của phụ nữ khi trên giường không nên tin."

Anh: "......"

"Lâm Miểu, chị không thể như vậy!" Anh tức giận đến xoay quanh.

"Vậy cậu tố cáo tôi đi."

"A a a...... Chị làm tôi tức chếc!!!"

Anh có chút điên, tôi lại có chút phiền.

Vừa mới kết thúc một đoạn tình cảm thương gân động cốt, căn bản không có tâm tư lại bắt đầu một đoạn cảm tình mới.

Huống hồ, anh còn trẻ hơn tôi rất nhiều, hơn nữa sẽ càng đi càng xa.

Có lẽ, sẽ là một Chu Chú tiếp theo.

"Giang Ích, về sau anh sẽ gặp được rất nhiều cô gái ưu tú, bây giờ anh còn trẻ, vừa mới tiến vào cái giới này, còn......"

Ý của tôi là muốn bình tĩnh giải thích cho anh, anh lại trực tiếp ngắt lời tôi:

"Không cần chị giáo dục tôi!"

"Chị chính là không muốn phụ trách!"

Anh nổi giận đùng đùng hất cửa mà đi, vẻ mặt tôi bối rối......

Tôi âm thầm mắng mình, thật đúng là làm bậy......

19

Từ sau chuyện lần trước, Giang Ích giống như đã rời nhà mà đi ra ngoài.

Thôi quên đi, cho anh thoải mái hai ngày đi.

Trước khi Show thực tế được trình chiếu, tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý bị người bình luận chửi oan.

Quả nhiên, sau khi được trình chiếu, bình luận xấu không ngừng tuôn ra.

"Thẩm Nam  m ỷ vào sau lưng có kim chủ nên không để người vào mắt sao?"

"Giang Ích chỉ là một người mới ra mắt mà đã không tôn trọng tiền bối như vậy, nhân phẩm không tốt chút nào."

"Người đại diện cũ của Chu Chú là Lâm Miểu, cũng chính là người đại diện hiện tại của Thẩm Nam  m cùng Giang Ích, đúng là toàn cực phẩm."

"Chắc là Lâm Miểu ghen ghét sau khi Chu Chú rời khỏi cô ta mà càng ngày càng đỏ nên đỏ mắt đấy."

......

Thôi quên đi, tôi tự an ủi mình, nổi tiếng bằng scandal cũng là nổi tiếng.

Ở đông đảo những lời chê bai thì tốt xấu gì vẫn còn có mấy lời khen ngợi.

"Cái khác không nói, tôi thật sự là thích vẻ ngoài của Thẩm Nam  m cùng Giang Ích."

"Tôi cảm thấy chết cười với dáng vẻ ghét bỏ nhau của hai người này."

"Hai người bọn họ khi đối mặt với Chu Chú lại cực kỳ nhất trí mà đoàn kết."

Vốn dĩ nghĩ việc này cứ như vậy, cũng coi như hút được chút fans.

Nhưng không nghĩ tới một ngày sau, có truyền thông tuôn ra tin tức về Giang Ích:

"Quán quân cuộc tuyển chọn Giang Ích từng bị đuổi học vì bắt nạt bạn học."

"Giang Ích từng bị giam giữ do bắt nạt học đường."

Tác giả của tin nóng đã có một cuộc phỏng vấn với học sinh bị Giang Ích đánh thành trọng thương năm đó, càng đưa ra thông báo đuổi học của trường học đối với anh ta.

Tất cả những lời bình luận độc ác nhất nhất thời che trời lấp đất mà đến:

"Cái dáng vẻ này đúng là dáng vẻ của lưu manh, có vài fans lại bỏ qua tam quan mà chạy theo ngũ quan."

"Chống lại đại ca vườn trường, chống lại nghệ sĩ vô đức."

"Cứ nghĩ đến thái độ của anh ta đối với Chu Chú trong tiết mục lần trước là biết là người không có tố chất."

"Cũng chi là hát mấy bài hát đã nổi tiếng, đến tác phẩm của riêng mình cũng đều không có, cũng không biết phát cuồng cái gì?"

Tôi cầm di động mà cười lạnh, nên tới thì vẫn phải tới.

Giang Ích thở hồng hộc chạy về từ bên ngoài:

"Biết đã phải trở lại?" Tôi nghiêng mặt liếc anh một cái.

"Không...... Không phải như bọn họ nói." Anh không đủ tự tin mà giải thích.

"Tôi biết."

Trước tiên phải làm đốm lửa này càng ngày càng bùng lên đã.

20

Nhiệt độ dư luận càng ngày càng cao, khi Giang Ích đang bị toàn mạng chỉ trích thì tôi đã thả ra chứng cứ xác thực.

Năm đó thật ra Giang Ích cũng không phải là kẻ bắt nạt học đường, mà là ra tay xử lý kẻ bắt nạt các bạn học.

Khi đó thời niên thiếu vẫn còn ngông cuồng, khi xuống tay đã đánh đối phương đến thương nặng, đối phương yêu cầu anh phải bồi thường mười vạn mới bằng lòng bỏ qua.

Giang Ích không chịu, đối phương liền báo cảnh sát, dựa theo trình tự chính quy mà xử lý, anh phải bồi thường cho đối phương tiền thuốc men, bị giam giữ hành chính mười ngày.

Sau đó đối phương lại làm loạn ở trong trường học, yêu cầu đuổi học anh.

Toàn bộ sự kiện, khi tôi ký hợp đồng với anh, đã đi tìm hiểu tất cả trước rồi.

Tất cả những gì có thể, tôi đều lôi ra ngoài ánh sáng một lần.

Cuộc ghi âm của học sinh được cứu năm đó, còn có bản ghi chép của cục cảnh sát đối với chuyện năm đó rất kỹ càng tỉ mỉ và rõ ràng.

Chứng cứ vừa ra, lời đồn lúc trước tự sụp đổ.

Cũng coi như là kiếm đủ độ chú ý rồi.

"Không cần phải cảm động." Tôi nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Giang Ích: "Tôi nói rồi hai ta là châu chấu trên cùng một cây, cậu nổi tiếng thì tôi kiếm tiền, cậu sụp đổ thì tôi bị mắng."

"Trước mắt độ chú ý đã đủ rồi, nhưng mà nổi tiếng một thời gian hay là cả đời, vẫn là phải xem bản thân cậu."

"Muốn trở thành một ngôi sao lớn như Lương Hựu An, không phải chỉ có sức chịu đựng với các loại đào bới trong giới giải trí, mà còn phải không ngừng có tác phẩm được phát ra."

Trước mắt, thật ra tôi còn có một tấm bài chưa lật.

Bốn năm trước, khi cuộc sống của Chu Chú chìm vào vực thẳm, hắn không có bất kỳ công việc nào.

Khi đó vì muốn kiếm nhiều tiền, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết ở trên mạng. Năm đó tiểu thuyết đó cũng kiếm được một khoản nhỏ, nhưng cũng không nổi tiếng bao nhiêu. Lại không nghĩ đến, vào năm nay, lại có người liên hệ tôi muốn mua bản quyền để chuyển thể thành phim.

Tôi đã nói với đối phương điều kiện để ký hợp đồng là Chu Chú sẽ là người diễn nam chính, nhà làm phim đồng ý, hẹn sắp tới ký hợp đồng.

Tôi trực tiếp liên hệ nhà làm phim, đổi nam chính, nữ chính là Thẩm Nam  m, ca khúc chủ đề sẽ do Giang Ích hát.

Tin tức qua đi không bao lâu, Chu Chú liền tìm tới cửa.

Hắn gầy hơn mấy ngày trước đó, xem ra cơm mềm cũng không dễ ăn như vậy.

"Miểu Miểu, em yêu cầu đổi nam chính của "Tình cờ gặp gỡ" sao?"

Tôi không thèm nhìn lại, vuốt móng tay mới làm:

"Đúng vậy, bởi vì anh không xứng."

"Anh không xứng làm nam chính của tôi, càng không xứng làm nam chính trong chuyện xưa của tôi."

"Tôi cũng không cầu cái gì, tôi chỉ muốn vui vẻ mà thôi."

"Sản xuất muốn ký thì ký, cùng lắm cũng chỉ mấy trăm vạn phí bản quyền mà thôi, tôi không thiếu số tiền ấy."

"Nói xong rồi, còn có việc không? Nói thật, hiện tại tôi rất không muốn nhìn thấy anh."

Cả người Chu Chú hoảng loạn, hắn bỗng nhiên gắt gao nắm lấy bả vai tôi, hai mắt màu đỏ tươi:

"Miểu Miểu, em đã nói muốn đi cùng anh cả đời."

Tôi chán ghét hất hắn ra:

"Chu Chú, là anh không cần tôi trước, anh đã cho tôi mười triệu nhân dân tệ, đổi lấy mười năm thanh xuân của tôi."

"Vốn dĩ tôi còn muốn giữ lại chút thể diện cho anh, đừng làm cho tôi lại ghê tởm anh."

"Chu Chú, tôi chúc anh tiền đồ như gấm, càng ngày càng nổi tiếng."

Tôi quay đầu rời đi, không muốn nhìn thêm một cái nào.

21

Mới ra khỏi thang máy, một bó hoa to lớn tiến đến trước mặt, bên cạnh còn có một người.

Tôi khẽ nhíu mày: "Đây là cái quái gì thế?"

Giang Ích ra sức khiêng đóa hoa hồng:

"Lễ Tình Nhân, không phải phụ nữ đều thích hoa sao? 999 bông đó."

"Tôi không thích, cảm ơn." Tôi trừng mắt nhìn anh một cái.

Thằng nhóc này còn có không ít tâm tư.

"Vậy chị thích quà gì?" Anh vẫn theo đuổi không bỏ.

"Tôi thích xe thích nhà, giá trị cao, giảm giá nhanh."

"Tốt nhất năm nay cậu nên nỗ lực, năm sau tôi đổi một chiếc Ferrari."

Tôi không còn lời nào để nói liếc nhìn anh một cái.

"Được, chị chờ......" Anh chạy đi nhanh như chớp.

Vẻ mặt tôi ngơ ngác, đây là tình huống như thế nào vậy?

Một lúc sau, anh gọi điện thoại bảo tôi xuống tầng.

Tôi không kiên nhẫn mà đi xem tên nhóc này lại giở trò gì,

Lại nhìn thấy anh ngồi ở trên một chiếc xe thể thao Ferrari mới tinh màu đỏ, thật sự quyến rũ.

"Này......" Tôi chỉ vào siêu xe mới tinh với vẻ mặt mờ mịt.

"Tặng chị đấy." Anh lắc lắc tay.

"Nhà ở thì còn phải lại tích cóp tiền."

Tôi một hơi thiếu chút nữa không đi lên nổi......

"Giang Ích, cậu có phải bị điên rồi không? Kiếm được ít tiền là muốn làm lung tung hả!!!"

Tôi tức giận đến mức tay đấm chân đá anh một trận, anh lại vẫn cười rực rỡ, không kiêng nể gì mà nhìn về phía tôi:

"Chị nói xem, đẹp hay không đẹp?"

"Ừ...... Đúng thật khá đẹp."

Anh vươn tay ra với tôi, cười đến càng khoe khoang:

"Vậy xin hỏi vị nữ chủ xe Ferrari tôn quý, có thể để tôi làm tài xế đưa ngài đi đâu hóng gió được không?"

Tôi bất đắc dĩ rất nhiều, lại không nhịn được bật cười:

"Được."

22

Tiếng gió rít gào cùng với ánh đèn neon ban đêm bay qua tầm nhìn của tôi, tiếng ống xả ầm ỹ xuyên thủng bầu trời đêm, tôi lên tiếng thét chói tai như muốn trút mọi phiền muộn trong lòng ra.

Cuối cùng thì xe cũng tắt máy ngừng ở ven đường, trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại phía bên kia đường đang chiếu sáng hình ảnh của Chu Chú.

"Mẹ nó, chỗ ngồi này cũng thật đen đủi." Giang Ích liếc mắt một cái rồi chửi, lại có ý muốn đổi một nơi khác.

Tôi giãn hai tay, duỗi người:

"Ở chỗ này cũng được, không sao cả."

Tôi nhìn Chu Chú trên màn hình, cười lắc lắc đầu.

"Chị thích cái gì ở anh ta?" Cuối cùng là Giang Ích không nhịn được mà mở miệng.

Tôi thích cái gì ở Chu Chú? Đến nay cũng không rõ.

"Năm ấy tôi mười sáu tuổi, tôi chuyển tới lớp học mới thì bị cô lập, chỉ có Thẩm Nam  m nguyện ý làm bạn với tôi. Sau đó, tôi bị mấy tên lưu manh cản lại ở cổng trường, là Chu Chú đã ra tay đã cứu tôi, khi đó liền có cảm giác trên người anh ta có ánh sáng từ trên trời giáng xuống."

Giang Ích cười nhạo tôi: "Lại còn trên người có ánh sáng, anh ta là Như Lai Phật Tổ à?"

Tôi cũng tự giễu cười nói: "Có lẽ khi đó trong não chỉ biết có tình yêu."

"Nhưng mà Thẩm Nam  m cùng Chu Chú, vẫn luôn là ánh sáng chiếu sáng cuộc đời tôi......"

Ánh sáng của đèn đường nghiêng nghiêng chiếu vào sườn mặt có góc cạnh rõ ràng của Giang Ích, anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng rạng rỡ.

"Lâm Miểu, không nên bởi vì mua sai vé mà luyến tiếc xuống xe, nếu đã sai vé thì vĩnh viễn không đến được đúng điểm."

"Không phải tất cả mọi người là Chu Chú, là anh ta không xứng."

"Chị à, tôi sẽ nỗ lực trở thành ánh sáng chiếu sáng cho chị."

Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, đầu quả tim run lên, anh trực tiếp kéo tôi vào trong lòng ngực, khe khẽ thở dài:

"Chị à, chị thật khó theo đuổi......"

Lòng tôi như dần dần mềm ra, có lẽ là không khí quá mức kiều diễm ái muội, ngón tay tôi nhẹ nhàng xẹt qua vành tai và cằm anh.

Nhìn anh hơi nhấp môi mỏng, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đem môi mình bao phủ lên đó.

Vẻ mặt anh hơi mang hoảng loạn, rồi lại lập tức đảo khách thành chủ.

Giữa lúc hơi thở phập phồng, tôi lôi kéo góc áo anh rồi hỏi:

"Gần đây cơ bụng được luyện thế nào rồi?"

"Tự mình kiểm tra." Anh nhướng mày trả lời, một lát sau lại nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi: "Chị à, lần này chị sẽ không còn không thừa nhận đấy chứ?"

"Vậy thì không thể."

Ngày hôm sau.

Giang Ích lại khàn cả giọng nói với điện thoại:

"Lâm Miểu, chị lại ngủ xong liền chạy!!!"

"Giang Ích, tốt nhất cậu nên an phận một chút cho tôi."

"Nếu chị cứ như vậy, thì tôi gặp một người thì sẽ yêu một người, yêu một người rồi lại quên một người, vĩnh viễn đều có người tiếp theo."

"Chị...... Chị cứ chờ đấy......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #duyên