Chương 5
13
Trận chung kết cũng là một tuần sau, chúng tôi lại không chuẩn bị ca khúc cho trận chung kết, trước mắt bỗng có chút không biết làm thế nào.
Giang Ích lại có vẻ chẳng sao cả, hát gì mà chẳng được.
Tôi đậ.p bàn một cái:
"Chọn rock and roll đi!"
Đêm diễn ra trận chung kết nhất định vô cùng vô cùng sôi động, mỗi đội nhất định lấy ra bản lĩnh của mình, như vậy rock and roll nhất định có thể kích động thần kinh đại não.
Kết quả của trận chung kết có thêm số điểm trên đầu phiếu mà người xem đánh giá, người xem cùng các giám khảo chiếm một nửa.
Quả nhiên không ngoài dự tính, tại hiện trường trận chung kết, người xem đều giống như ăn phải thuốc kích thích.
Mà rock and roll của Giang Ích như đổ thêm dầu vào lửa, sôi động đến nổ tung.
Khán phòng như chật kín, toàn bộ hoan hô nhảy nhót, vừa hát vừa gào theo.
Người bình luận: "Làm sao bây giờ, đang tăng ca mà nghe ca khúc này, có cảm giác cánh liền cứng lên rồi."
"Không muốn đi học một ngày."
"Không muốn đi học ngày nào cả."
"Người này hát thật tuyệt! Không được quán quân thì tôi đứng chổng ngược ị phân."
Dựa theo đầu phiếu của người xem, Giang Ích dẫn đầu với số điểm cách xa.
Sau khi Giám khảo cho điểm, tổng số điểm vẫn đứng đầu như cũ.
Anh là quán quân!
Thiếu niên hai mươi mốt tuổi, sáng lấp lánh ở sân khấu.
Anh đi nhanh nhảy xuống sân khấu, rất nhiều truyền thông cùng người đại diện bắt đầu ùa lên.
"Tôi có người đại diện, cô ấy tên là Lâm Miểu, tôi rất biết ơn cô ấy."
14
Trong một đêm, tên Giang Ích đứng đầu hot search.
Các loại chương trình quảng cáo cũng nối gót tới.
"Cậu thật đúng là cây rụng tiền nhỏ của tôi ~"
Tôi nhìn một đám danh sách mời, hoa cả mắt.
Anh đang chuyên tâm đưa thịt nướng vào miệng, tôi nhanh tay nhanh mắt hất rơi của anh:
"Còn ăn! Về sau, sau bảy giờ tối không được ăn cái gì!"
Vẻ mặt anh không thể tin nổi:
"Lâm Miểu, tôi đã kiếm được nhiều tiền cho cô như vậy, mà đến ăn no cũng không được ăn sao?"
Anh trơ mắt nhìn tôi ăn xong từng miếng từng miếng thịt còn lại.
Tôi tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, trực tiếp vén vạt áo thun của anh lên:
"Dáng người của cậu như thế này rồi, sao mà vẫn còn nuốt trôi được thế?"
Vẻ mặt anh càng không rõ nguyên nhân:
"Dáng người của tôi làm sao? Tám khối cơ bụng, đường rãnh rõ ràng!"
Nói thật, đúng thật cũng không tệ lắm.
"Còn kém một chút, tiếp theo vẫn phải luyện."
Anh hừ nhẹ một tiếng, rồi đi nâng tạ.
Nửa giờ sau, tôi tìm được Giang Ích đang chạy bộ với mồ hôi đầy đầu.
"Tôi đã sắp xếp cho cậu một chương trình thực tế, Thẩm Nam m cũng tham gia."
"À." Anh thấy không sao cả mà trả lời.
"Chu Chú cũng tham gia." Tôi nhắc nhở anh.
"Lại nhấn mạnh một lần nữa, chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, nói ít lời nói bậy, nói ít làm nhiều, nghe thấy không?"
Anh không thèm trả lời tôi, tôi trực tiếp vặn tốc độ chạy đến mức nhanh nhất.
Anh nhất thời mất khống chế:
"Á, chị...... Chị điều chỉnh chậm một chút."
"Nghe thấy không?"
"Nghe thấy rồi." Anh khẽ cắn môi trả lời.
Thiếu niên phản nghịch thật đúng là không dễ dẫn dắt.
15
Vào ngày phát sóng Chương trình thực tế, mấy nhà marketing lớn tuôn ra một tiết lộ gây sốc.
"Chu Chú cùng ảnh hậu Hà Thải Vi rạng sáng cùng ở khách sạn, ngày tiếp theo đều đồng thời rời đi."
Trong video, Hà Thải Vi kéo cánh tay Chu Chú, vẻ mặt hạnh phúc.
Bình luận cũng chủ yếu là chúc phúc, một đôi kim đồng ngọc nữ, thật sự xứng đôi.
Người đại diện chị Hà là chị họ của Hà Thải Vi, từ sau khi được cô ta dẫn dắt, giá trị con người Chu Chú càng là nước lên thì thuyền lên.
Hiện giờ lại có fans của ảnh hậu hỗ trợ, hiện giờ toàn bộ con đường hắn đi đúng thật toàn là màu hồng.
Khi tiết mục bắt đầu quay, tôi đưa Giang Ích, Thẩm Nam m cùng đi vào hậu trường, mà đi cùng Chu Chú tới là Hà Thải Vi.
Rất lâu rồi không thấy, Chu Chú giống như gầy ốm đi rất nhiều.
"Miểu Miểu......" Hắn khàn khàn mở miệng.
Tôi nhìn Hà Thải Vi kéo tay hắn, chói mắt đến khó chịu.
"A, tôi tưởng đây là ai cơ? Hóa ra là Trần Thế Mỹ của thời hiện đại." Thẩm Nam Âm sớm đã không nhịn được.
Tôi vội vàng kéo cô ấy: "Đừng gây chuyện."
Chung quanh đều là camera, mỗi tiếng nói cử động, đều có khả năng bị phóng đại.
"Anh Chu, xin chúc mừng." Tôi dâng lên một nụ cười mỉa mai rồi chào hỏi với Chu Chú.
Không chờ hắn trả lời, Giang Ích vòng tay ra, ôm lấy vai tôi.
"Đi."
Trước khi tiết mục bắt đầu quay, tôi lại nhấn mạnh lại với Giang Ích cùng Thẩm Nam Âm, nhất định chú ý ngôn hành cử chỉ, ít nói làm nhiều, không cần nhằm vào Chu Chú.
Hai người này thật sự nghe lọt, bọn họ không chỉ không nhằm vào Chu Chú, hơn nữa trực tiếp làm lơ hắn.
Tiết mục rút thăm, ba người một tổ, vừa lúc ba người bọn họ một tổ.
Thẩm Nam m cùng Giang Ích đều ghét bỏ nhau, nhưng một khi đụng tới Chu Chú, hai người lại cực kỳ nhất trí mà đoàn kết.
Đặc biệt Thẩm Nam Âm, công khai xem thường.
Chu Chú làm nhiệm vụ còn chưa trở về, hai người đã nổi lửa nấu cơm ăn.
Đặc biệt Giang Ích, ăn rất vui vẻ.
Tôi ở bên ngoài kêu lên: "Giang Ích, ăn ít một chút!"
Anh giả điếc.
"Giang Ích, con mẹ nó, cậu đừng ăn nữa!"
Anh càng giả điếc.
Tôi tức giận đến mức khi đến giờ nghỉ ngơi giữa giờ quay đã lôi kéo lỗ tai anh: "Cứ thử giả vờ nữa cho tôi xem?"
Anh giả ngu: "Có khi vừa rồi tôi điếc thật, thật sự không nghe được."
Tôi khó thở tăng thêm lực đạo, anh đau đến nhe răng trợn mắt:
"Tôi, tôi sai rồi, lần sau cũng không dám nữa..."
16
"Miểu Miểu, chúng ta nói chuyện một chút."
Không biết từ khi nào Chu Chú đã đứng ở bên cạnh người tôi, vẻ mặt cô đơn.
"Hình như chúng ta không có gì cần nói, anh Chu?" Tôi không có lời nào để nói mà nhìn về phía hắn.
Chia tay cũng không dám gặp mặt để nói, lúc này lại nhảy ra để làm cái gì?
Hắn trực tiếp lôi kéo cổ tay của tôi, kéo tôi đi ra ngoài.
"Miểu Miểu, anh hối hận..."
Giọng nói của Chu Chú khàn khàn:
"Anh sẽ từ bỏ tất cả, chúng ta quay lại đi..."
Tôi cong môi lên cười một nụ cười mỉa mai:
"Xem ra Hà ảnh hậu hầu hạ không được tốt rồi, khiến cho anh Chu gầy cả người, anh hối hận, còn tôi thì ngại ghê tởm."
Chu Chú bỗng hoảng loạn, chân tay luống cuống bắt lấy tay của tôi:
"Miểu Miểu, anh cũng có nỗi khổ trong..."
Mà tôi chỉ cảm thấy ghê tởm:
"Chu Chú, buông tôi ra."
Tôi chán ghét mà đẩy hắn ra phía ngoài.
Cho đến khi nắm đấ.m của Giang Ích dừng ở trên mặt hắn, Chu Chú thấy thế vừa muốn phản kích, tôi vội kéo Giang Ích sang một bên.
"Tôi đã nói với cậu thế nào? Bảo cậu phải chú ý ngôn hành cử chỉ, cậu đều đã quên rồi sao."
Anh cắn răng trả lời: "Không quên, nhưng không nhịn nổi..."
Tôi trực tiếp nắm lấy tay Giang Ích, nhìn về phía Chu Chú:
"Nếu đã gặp thì giới thiệu một chút, bạn trai mới của tôi, trẻ hơn anh, đẹp hơn anh, ưu tú hơn anh, cơ thể còn tuyệt vời hơn cả anh."
Tôi cười nhạt dùng khóe mắt nghiêng mặt liếc hắn một cái:
"Tôi cũng không thèm để người đàn ông hơn hai mươi năm tuổi vào mắt."
"Là m anh không xứng."
17
Tôi ngồi ở hậu trường, nhìn người bận rộn đi đi lại lại, biểu diễn hư hư thật thật trong màn ảnh.
Tôi bỗng thất thần, không biết từ khi nào, Hà Thải Vi đã ngồi ở bên cạnh tôi.
"Lâm Miểu, đã cầm tiề.n thì nên an phận một chút, đừng mơ ước những thứ không thuộc về mình."
Cô ta đang nửa là mệnh lệnh nửa là uy hiếp.
Tôi không nhịn được mà cười nhạo:
"Ăn cơm của người khác đã nhai qua, có cái gì hay ho mà khoe khoang?"
"Cô thích lấy rác rưởi về, tôi đưa cô là được."
Nói thật, sau khi chia tay với Chu Chú, tôi cũng không có bao nhiêu khó chịu, nhưng mà có thể do cơ thể không khỏe, hoặc cũng có thể là hôm nay bị kích thích, tóm lại trong lòng thật sự phiền muộn.
Khi Thẩm Nam Âm gọi điện thoại tới, tôi đang ở quán bar uống đến mơ mơ màng màng.
"Cuối cùng thì bọn tớ cũng chụp xong rồi, cậu đang ở đâu đấy?"
"Chỗ cũ, tới đón tớ đi, hình như tớ không mang tiền..."
Ký ức chỉ dừng lại ở giờ phút này, khi tỉnh lại lần nữa, tay của tôi còn đang ở trên người Thẩm Nam Âm.
Sao chả có cảm giác gì vậy?
"Thẩm công chúa, sao ngực cậu không có gì thế này?"
Hai mắt tôi mơ mơ hồ hồ, lẩm bẩm tự nói.
"Chị gái tỉnh ngủ rồi?"
Người ngã vào một lồng ngực nóng rực, không đúng, sao giọng nói này cũng không đúng vậy nhỉ?
Cái người có vẻ mặt không nhịn được nụ cười xấu xa kia, không phải là Giang Ích sao!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro