Chap 9
Cô và mn đang ở trong lớp thì có một tới đứng trước cửa lớp và hỏi
- Ai là Vũ Cát Tường thì ra nhận quà ak!?!
- Ủa, mk có quen ai ở Nhật này nhỉ? Ns rồi coi tiến tới chỗ cô bé đang đứng ở cửa lớp
- Bạn là Vũ Cát Tường?
- Ukm, là mk
- Của bn nè- Nhỏ đặt hộp quà vào tay Tường, hộp quà khá lớn đk gói cẩn thận, hộp quà màu đen đk buộc thêm một chiếc nơ màu trắng bằng lụa ở trên
- Thanks bn, mà cho mk hỏi ai đưa món quà này cho mk vậy???
- Ờ mk cx k biết nx, người đó che kín mặt nhờ tôi đưa cho bn lúc ở cổng trường
- Ukm, cảm ơn bn nhiều nhé. Cô cười, khẽ gật đầu cảm ơn, chào tạm biệt nhỏ rồi cx bước đi, Tường bê chiếc hộp quà về phía bàn mk trước những con mắt tò mò về chủ nhan của hộp quà cx như bên trong hộp chứa đựng cái gì?
- Tường từ từ tháo chiếc nơ lụa ra, mở nắp hộp quà và khi vừa mở ra thì lại làm cả lũ sock luôn khi bên trong hộp phát ra tiếng" meoooooo..."
- Ặc, sao lại là mèo? Huy nhăn mặt không hiểu
Tường không nói gì, khẽ nhấc con mèo ra khỏi hộp. Đó là 1 chú mèo nhỏ, lông trắng , đôi mắt mang màu xanh lá, ánh mắt của chú mèo này nhìn cực kì tinh anh, lanh lợi. Khi vừa nhìn thấy Tường nó đã nhảy phốc lên vai cô chủ nhỏ và dụi dụi vào mặt coi chủ của nó 1 cách cực kì lạ, như kiểu là 1 cách chào hỏi hay 1 sự nhớ nhung của chú mèo dành cho Tường
- Ball... anh... Tường nhìn chú mèo, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó còn người thì đứng đơ ra
- Cầm...giữ...giữ dùm e con mèo... Tường lắp bắp nói rồi đặt con mèo vào tay Nhi rồi phóng đi mất hút chẳng kịp để mn kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra cả
- Tường nó bị sao vậy nhỉ? Nhi nhìn theo bóng Tường đã khuất xa xa
- Này Thịnh sao im lặng thế? Này.. nè... Thịnh... Thắng lay lay Thịnh khi a đang chới vs trên tầng mây
- A.. hả..hả... Thịnh đã rớt xuống đất và trở lại bình thường
- Mi bị sao vậy??? Thắng nhìn thằng e đang ngơ ngơ ngác ngác
- Không sao. Thịnh cười trừ
Còn lúc đấy Tường chạy thục mạng tơi cổng trường, đấu của cô rỗng chỉ văng vẳng duy nhất một câu ns
" Khi nào Ball xuất hiện, thì a sẽ đón e về bên a"
Tường chạy nhanh tới mức chẳng để ý gì nx nên cứ bị vấp ngã liên tục hưng dường như cái đau đớn về thể xác này k bằng thứ coi đang chờ đợi, và rồi cứ thế coi ngã rồi lại đứng dạy, ngã rồi lại đứng dậy khiến cho chân tay và quần áo của cô xước xát, lấm lem 1 màu đất... Nhưng rốt cục khi chạy tới cổng trường thì cô ms thấm thía cái nỗi đau của những vết xước cái cảm giác hụt hẫng lại đag đong đầy trong tâm hồn cô. Cô dường như chẳng còn chút sức lực nào nx,2 chân khựu xuống đầy bất lực khi trước mắt cô không có bóng dáng của người ấy, chỉ có cánh cổng lạnh lùng đag đứng im, bóng dáng hờ hững của người đi qua cùng những chiếc xe vẫn đang chạy bon bon... tất cả mọi thứ đều k có vương chút bóng dáng nào của người ấy, cái con người nó đã đợi mỏi mòn hơn 4 năm nay...
Lết cái thân xác mệt mỏi, tàn tạ chẳng còn chút sức sống nào bước vào lớp 1 cách nặng nhọc. Tường chẳng thèm chào bà giáo đag tức nổ mắt khi nhìn thấy Tường bước thẳng vào trỗ và về bàn của mk. Chú mèo nhìn thấy cô chủ về nhưng thân hình thì đầy vết xước, ánh mắt voi hồn vậy liền nháy phốc lên vai cô dụi dụi đầu tỏ ý lo lắng...
- Vũ Cát Tường. Bà giáo hét
- Gì? Tường chán nản quay lại
- Cô.. cô giám ăn ns vs tôi à?
- Muốn gì? Nói lẹ đi. Cô đặt mk xuống ghế, tay vuốt vuốt con mèo
- Cô đây là cái sở thú hay là cái lớp học hả? Ai cho cô mang chó mèo vào lớp thế này hả? Mau vứt nó đi cho tôi. Bà giáo đạp bàn hét ầm ĩ.
- Thế coi là cô giáo mà cô k biết đây là lớp học hay cái sở thú à? Đây là mèo và iwr đây cx k có con chó nào cả, e thấy cô nên về khám lại mắt thì hơn. Cô lạnh lùng đáp trả bà giáo
- Cô..cô. Bà giáo cứng họng k ns đk gì
- Cô muốn gì? Tường nhíu mày
- Cô đi ra khỏi lớp cho tôi
- Chậc, thôi khỏi, về luôn. Chào
- Tường à? Sao vậy?Nhi hỏi cô
- E k sao đâu mai e sẽ đi học mà
(Mn đừng có ngạc nhiên khi thấy Tường nc vs cô giáo như vậy nha. Vì cô đag rất buồn khi k đk gặp người mà mk chờ đợi suốt 4 năm nay nên ms giận cá chém thớt đó ak)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chap này đến đây thôi nha mn. 2 đến 3 tuần sau e sẽ quay lại mn đọc chuyện vui ve ha. Love all 😍😍😍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro