Chap 10
Hôm nay anh về Việt Nam để đi gặp 1 người. Tại 1 căn biệt thự lớn, bên trong 1 căn phòng rộng lớn, đồ đạc đk vứt 1 cách vực kì bừa bãi vs ngổn ngang giấy tờ, sách báo,... phía sau màn hình máy tính có 1 người đang chúi đầu vào noá cùng Đống hồ sơ bày ngổn ngang và có 1 người nữa đang đứng phía sau tấm rèm khẽ ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên qua khe hở của tấm rèm...
- Này, ta hỏi mi nha
- Ukm, hỏi đi
- Rốt cuộc nhỏ đó có phải người tôi chờ không?
- Ta làm sao mà biết đk, chuyện tình cảm của mi thì mi tự mình lo liệu đi
- Mi... thôi không ns nữa. Tui về đây không phải ngồi tân phét đâu, đi đk chưa?? Anh ngó cái đồng hồ
- Chậc, ừng thi đi. Tên kia ngân ngẩm
- Chuẩn bị hoa chưa? Vác cái xác không tới là tui đạp ông chết luôn đó. Anh gườm gườm
- Rồi, hoa ly, loài hoa cô thích nhất mà. Tên kia cười, nụ cười như luyến tiếc cái gì đó
- Tốt. Anh vỗ vai tên kia
Rồi cả 2 cùng bước ra ngoài, thoát khỏi cái căn phòng tối không có lấy 1 chút ánh sáng nào có thể chàn vào đk. Giờ thì có thể thấy rõ hơn cả 2 người: anh diện 1 bộ vest lịch sự màu đen, áo sơ mi trắng bên trong, tóc đen đk vuốt keo dựng ngược; còn tên kia thì mặc 1 bộ vest đen tất: sơ mi đen, áo vest đen, quần đen, giầy đen, cùng với nước da trắng cũng không kém khi mà lâu lắm rồi hắn không bước ra ngoài lấy 1 lần... chỉ độc có mái tóc hơi dài của hắn là nổi bật 1 mầu nâu hạt dẻ khiến hắn cực kì thu hút người ta kể cả nam lẫn nữ nếu chỉ nhìn thấy dù 1 lần hay chỉ là cái lướt qua...
Cả 2 cùng bước lên chiếc limou đen tới nơi để thăm lại 1 người xưa, 1 người con gái vưcj kì quan trọng trong cuộc đời của cả 2... Chiếc xe dừng lại trước 1 cánh cổng gỗ lớn nhưng đã bị bạc màu do thời gian có in biển " Nghĩa trang Nguyễn Gia" Tuy đây là 1 nghĩa trang riêng, bên trong có rất nhiều cây cối mọc xanh um, xào xạc nhưng nó cũng không thể xua đi đk cái ảm đạm và nỗi buồn u uất ở nơi đây ... Nó dễ đang kéo ta trở về quá khứ mang tên của 1 cô gái với nụ cười thiên thần, đôi mắt to trong thơ ngây, thân hình mảnh mai yêu đuối nhưng tâm hồn lại kiên cường bất khuất, dù cô đã 20 tuổi nhưng con người cô cực kì ngốc nghếch, khờ khạo ...
Bước chân nhẹ nhàng tới ngôi mộ màu trắng, bên trong đặt 1 tấm ảnh của 1 cô gái mặc 1 chiếc váy trắng, mái tóc xoã dài đang mỉm cười thật tươi, cô gái này đã không chỉ may mắn đk ông trời phú cho sắc đẹp mà còn ưu ái cho cô đôi mắt biết cười... Trên kia đặt bó hoa xuống ngoi mộ màu trắng kia và nhìn vào người con gái trong bức ảnh và mỉm cười 1 cách vô thức
- Hừ, lẹ lên. Xong chưa? Về thôi tui còn phải ra sân bay nữa. Anh đá tên kia
- Đau, ta đập cho bây giờ. Roài, về... Tên kia lườm
Cả 2 cùng bước đi, anh bước nhanh đi trước còn tên kia bước theo sau,... ngoái lại nhìn người con gái trong ảnh kia 1 lần cuối, mỉm cười thật tươi, tên kia khẽ ns:
- Vợ ơi! Anh đi nhé!...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cái fic này e để mốc meo oyy😂😂 bây giờ thi xong oyy nên e sẽ chăm chỉ ra chấp nhiều hơn. Mà e cx chưa bt đk ak, nếu mà bệnh lười của e lại tái phát thì chắc e sẽ k vt kl. Mn đọc chuyện vui vẻ nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro