Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - Lời nói vô tình

Ngày hôm qua tồi tệ hơn bao giờ hết. Những gì đã xảy ra đêm qua là điều tôi không muốn phải đối phó với ngày hôm nay. Ngay cả khi mặt trời đã lên, tôi vẫn cảm thấy như không muốn làm bất cứ điều gì và chỉ nằm trên giường.

Nhưng không phải cho đến khi tôi nghe thấy cánh cửa mở ra. Biết đó là Jungkook, tôi nhanh chóng giả vờ ngủ. Anh bước vào và tiến lại gần tôi, có chút không tin rằng tôi vẫn đang trên giường đắp chăn

Jungkook: Cô ngủ bao lâu rồi? Đã hơn 12 giờ trưa rồi đấy! Cô còn nghe thấy tôi nói gì không?

Jungkook nũng nịu khi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Tôi tiếp tục giả vờ ngủ và không đáp lại anh.

Jungkook: Ba cô muốn chúng ta chụp ảnh ở bãi biển. Vì thế hãy thức dậy nhanh lên!

Anh nói nhưng vẫn không nhận được bất kì phản hồi nào

Jungkook: Bộ cô vẫn còn giận vì tôi đã trêu đùa cô đêm qua trước mặt người bạn đó của cô?

Dù Jungkook không nhận được câu trả lời nào từ tôi, anh ấy vẫn tiếp tục nói. Bởi vì anh biết rằng tôi chỉ đang giả ngủ

Jungkook: Tôi biết cô đang giả vờ ngủ
.....
Jungkook: Tôi đã nói với Taehyung sự thật đó. Tôi đã nói với anh ta rằng tôi chỉ nói đùa chuyện tối qua. Nếu cô không tin tôi, thì mau đến gặp anh ta. Tôi sẽ đợi cô ở bãi biển

Ngay sau đó, anh bước xuống giường và đi ra cửa. Tiếng đóng cửa báo hiệu cho rằng anh không còn trong phòng nữa

Ami: Gặp Taehyung, chụp ảnh với Jungkook, mình phải mặc đồ đẹp

Tôi vừa lẩm bẩm một mình vừa vươn vai như một con mèo rồi xoay người sang chỗ khác và nhìn thấy khuôn mặt Jungkook ngay trước mặt mình. Tại thời điểm đó, tâm trí của tôi đang hoạt động không tốt. Tôi thực sự nghĩ rằng anh ấy đã rời đi nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh ở đây, anh đã khiến tôi bị sốc và cơ thể tôi đã tự phản ứng và cuối cùng tôi ngã ra khỏi giường với một tiếng thút thít rất lớn

Jungkook: Bây giờ cả hai tay của cô đều bị thương. Cô không thể cẩn thận hơn được à?

Một tuần trăng mật tồi tệ nhất từ trước đến giờ, tôi đã đi bệnh viện lần thứ hai để băng bó tay của mình. Jungkook đã đưa tôi đến một nhà hàng. Trước mặt tôi là Taehyung, thật là bối rối. Jungkook đang cảm thấy khó chịu khi chứng kiến hai con người trước mặt mình cư xử một cách ngượng ngùng như vậy

Jungkook: Ở đây nhé! Tôi sẽ quay lại đón cô

Jungkook thì thầm vào tai cô rồi rời đi. Taehyung cảm thấy nhẹ nhõm khi Jungkook đã rời đi. Vì sự có mặt của anh đã làm bầu không khí trở nên nặng nề và ngượng ngùng.

Taehyung: Chồng cô đã kể cho tôi mọi chuyện về đêm qua và anh ấy thậm chí còn xin lỗi vì những gì mình đã làm. Nên cô không phải lo lắng nhiều

Tôi chỉ gật đầu, không biết phải nói gì nữa. Không khí im lặng tràn ngập trong khi não của tôi đang cố gắng hết sức để tìm kiếm một chủ đề khác nói. Sự im lặng khó xử khiến tôi càng thêm lo lắng

Taehyung: Ami!
Ami: Nae?
Taehyung: Tại sao cô lại dễ thương như vậy? Ý tôi là...hmm...tôi cần phải đi bây giờ. Mong được gặp lại cô

Cậu đứng dậy rồi rời khỏi nơi đó với vẻ lạnh lùng. Taehyung có thể cảm thấy má mình đỏ bừng khi cậu ấy gần như nói điều gì đó rất xấu hổ. Anh đi xa hơn khỏi nơi đó nhưng ngay lập tức dừng lại khi bắt gặp Jungkook đang đi cùng một người phụ nữ lạ mặt bên cạnh
_________________

Tôi ngồi đó mà vẫn không thấy Jungkook vẫn chưa quay lại, một chút lo lắng thoáng qua tôi. Tôi đã cố gắng suy nghĩ tích cực. Có lẽ anh đang ở trong nhà vệ sinh nhưng tận 3 tiếng?
Tôi đã kiên nhẫn chờ đợi sự trở lại của anh. Lưng tôi đã quá đau ngồi trên ghế không thoải mái hơn. Nó đã bắt đầu trở nên tồi tệ hơn
Ngay sau đó, tôi đã bỏ việc chờ đợi anh ấy và quyết định rời đi. Sự tức giận bùng cháy trong tôi khi tôi bước vào thang máy trống rỗng. Một tay của tôi đang xoa bóp lưng của tôi, tay còn lại tôi nhấn nút đóng cửa. Cánh cửa từ từ đóng lại và tôi có thể cảm nhận được thang máy đang đi xuống. Nhưng rồi chỉ trong vài giây, mọi thứ đột nhiên tối sầm lại. Thang máy nó đã ngừng hoạt động. Tôi đứng lặng đi một lúc, vẫn không thể tin được rằng những cảnh thường xuất hiện trong các bộ phim kinh dị lại xảy ra với tôi và nó hiện lên liên tục trong đầu tôi. Hốt hoảng và kinh hãi tôi vội lấy điện thoại ra và bật đèn pin lên. Tôi nhấn tất cả các nút ở đó nhưng không có gì thực sự xảy ra. Ngay cả báo động khẩn cấp cũng vô dụng
Tôi đã gọi cho Jungkook nhưng anh cố từ chối. Đèn điện thoại của tôi bắt đầu yếu dần và nó hết pin. Cái gì vậy này sao mọi chuyện tồi tệ đều xảy ra với tôi? Tôi cố gắng đập cửa thang máy và hét to, mong là ai đó ở ngoài sẽ nghe thấy

Ami: Có ai ở ngoài đó không? Có người bị kẹt trong đây này!
Tôi đã hét đến mức muốn tắt tiếng, mồ hôi chảy dòng dòng trên mặt, tôi mệt mỏi ngồi xuống. Tôi cố gắng dùng hết sức còn lại để hét to. Sau 20 phút la hét và khóc lóc đã có một nhân viên nghe được tiếng của tôi, cậu ta yêu cầu tôi bình tĩnh rồi lao vào kêu cứu. Đội bảo trì đến giải cứu 40 phút sau đó. Họ đã tìm đưa thang máy nên vị trí ban đầu và giúp tôi ra khỏi đó. Các nhân viên nữ đã an ủi tôi và lau mồ hôi cho tôi. Sau đó họ đưa tôi về phòng và lấy nước để hạ nhiệt, Jungkook đã thấy mọi thứ ngay khi tôi được đưa vào phòng. Anh đã chạy theo và ẩn mình vào trong để chờ đợi các nhân viên rời khỏi phòng tôi

- Cô ấy đã đợi chồng mình 3 tiếng đồng hồ trong nhà hàng, còn xui hơn nữa bị kẹt trong thang máy tận 1 tiếng. Tôi thắc mắc chồng của cô ấy lúc đó đang ở đâu?

Các nhân viên vừa đi vừa tám chuyện, Jungkook nghe những lời nói đó khiến anh càng thêm lo lắng

Jungkook: Mình không thích cô ấy thật đấy, nhưng vào xem tình hình thế nào đã

Anh chạy vào phòng nhìn thấy tôi đang nằm trên giường với gương mặt tái xanh. Anh cảm thấy có lỗi vì đã để tôi quá lâu trong nhà hàng. Nhưng anh hoàn toàn không đồng ý việc mọi người đổ lỗi hết việc này vào đầu anh

Jungkook: Cô đã nói với họ rằng tất cả là lỗi của tôi khi cô bị mắc kẹt trong đó?

Anh hỏi một cách tức giận, như thể anh đã sẵn sàng gây chiến với tôi. Câu hỏi lướt qua môi anh, không phải là câu mà thật sự anh muốn hỏi

Ami: Em không nói gì thêm. Em chỉ nói sự thật thôi!
Jungkook: Nó không phải giống nhau sao? Tôi chán cô quá rồi!

Jungkook đã mất kiểm soát. Tâm trí của anh không hợp tác tốt với anh. Anh đã tiếp tục nói những điều mà anh không thực sự cố ý. Anh có thể thấy rằng tôi có vẻ rất thất vọng về anh. Trước khi nói điều gì tồi tệ một lần nữa, anh lập tức rời khỏi phòng.

              _ Hết chương 6_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro